Viên Tinh Dã tỉnh lại trước, trường kiếm vẫn còn nắm chặt trong tay, Hạ Tử Mặc cũng nằm bên cạnh nàng. Nàng phát hiện bản thân đang ở trong một rừng cây rậm rạp, mặt trời đã ngả về phía Tây, hẳn là canh giờ vừa tới buổi chiều.
"Tỉnh?" Một thanh âm truyền tới, Viên Tinh Dã im lặng nhìn hắc y nhân đang ngồi cách đó không xa. Hắc y nhân đưa lưng về phía nàng, không thể thấy rõ được khuôn mặt của hắn.
Viên Tinh Dã bế Hạ Tử Mặc lên, phi thân tới một khoảng cách an toàn, sau đó cầm trường kiếm chỉ vào hắc y nhân, "Ngươi là ai?" Hắc y nhân kia xoay người lại nói, "Nhìn rõ chưa?"
Viên Tinh Dã tức khắc sững sờ, vẻ mặt phi thường khiếp sợ, sau đó chậm rãi quỳ xuống đất, "Sư phó."
Nàng nhìn quần áo trên người hắn, thực mau thu hồi biểu tình kinh ngạc trên mặt, "Sư phó chính là Quân sư Khuyển Nhung." Một câu này không phải nghi vấn, mà là khẳng định nói ra. Giờ phút này Quân sư đã không còn cố tình thay đổi khẩu âm của mình, ngay cả thân hình cũng trở nên tinh tế hơn rất nhiều.
Quân sư xua tay, sau đó lạnh lùng lên tiếng, "Vi sư đã nói bao nhiêu lần rồi, ca ca ngươi là bị Hạ Đế hãm hại, ngươi vì sao lại không báo thù cho ca ca mình, trái lại còn giúp Hạ Đế giữ được giang sơn?"
Viên Tinh Dã cúi đầu đáp, "Gia cùng quốc làm sao có thể đánh đồng với nhau. Hơn nữa việc này xảy ra đã hai mươi năm trước, tình huống lúc đó không ai minh bạch. Liền tính thực sự có việc này, đệ tử cũng không thể thông đồng với ngoại quốc chống lại Khải triều. Quốc với gia mâu thuẫn với nhau, sao có thể nhẫn tâm vì tư tình đối nghịch với quốc như vậy."
"Triều đại thay đổi cũng không phải sự tình gì bất thường." Quân sư nói, "Huống chi quan hệ giữa ngươi và Hạ Tử Mặc như vậy, còn có thể nói là bất đồng với ta sao?" Viên Tinh Dã không đáp, chỉ im lặng nhìn Hạ Tử Mặc. Nàng và Hạ Tử Mặc tuy rằng bất tuân luân lý, nhưng nếu nói đến đại nghĩa dân tộc, nàng với người kia nhất định cùng chung chí hướng.
"Sư phó, thỉnh người cứu Hạ Tử Mặc trở về." Viên Tinh Dã nói. Sư phó của nàng với Viên Thần Dã tình sâu nghĩa nặng, sau khi Viên Thần Dã bỏ mình, sư phó rất lâu cũng không gượng dậy nổi. Sau khi định thần một chút liền dạy nàng công phu cùng y thuật, chờ đến ngày nàng thành tài lập tức biến mất không còn dấu tích, không ngờ lại chạm mặt ở chỗ này.
Tuy rằng mấy lần sinh tử vừa rồi đều xuất phát từ tay Quân sư, nhưng Viên Tinh Dã cũng không muốn so đo này nọ nữa.
Quân sư nhìn Hạ Tử Mặc, hạ giọng nói, "Nàng đã chết, đến cả ta cũng không thể xoay chuyển thiên địa như vậy." Viên Tinh Dã siết chặt nắm tay, Quân sư chậm rãi tiếp tục, "Vi sư biết ngươi phải tiến cung, không ngờ Hạ Đế thế nhưng lại thật sự để ngươi xuất chiến. Mấy năm nay ngươi quả thực tiến bộ không ít, luận chiến thuật cùng binh lược, vi sư hiện đã không phải đối thủ của ngươi."
Viên Tinh Dã nhìn Quân sư, nhất tự vi sư bán tự vi sư*, chỉ là hiện tại trong lòng nàng đã không còn bất kỳ suy nghĩ nào như vậy nữa. Trong mắt nàng lúc này, người trước mặt chính là hung thủ giết chết Hạ Tử Mặc. Cố gắng níu giữ vài tia lý trí cuối cùng, Viên Tinh Dã hạ bái dập đầu với Quân sư ba lần, sau đó đứng lên.
(* nhất tự vi sư bán tự vi sư: Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy.)
"Ngươi muốn làm cái gì?" Quân sư hỏi. Viên Tinh Dã chỉ thẳng trường kiếm vào người Quân sư, lạnh lùng nói, "Đệ tử phải báo thù cho Tử Mặc."
"Ngươi điên rồi." Ánh mắt Quân sư trở nên lạnh như băng, "Ta là sư phó của ngươi, hơn nữa chỉ dựa vào công phu của ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta." Viên Tinh Dã chỉ đáp, "Tinh Dã làm như vậy đúng là bất hiếu bất nghĩa, cho dù kết quả có như thế nào, Tinh Dã đều sẽ tự sát lấy mạng chính mình tạ thiên hạ." Dứt lời liền vận nội công toàn thân, ánh mắt cũng tức khắc trở nên điên cuồng.
Quân sư nhìn mũi kiếm hướng tới trước mặt mình, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hai mươi năm về trước, cũng từng có một người y hệt như vậy, chì vì ái nhân mà không màng tất cả. Hắn giận dữ lớn tiếng, "Được, được! Viên gia các ngươi đều là kẻ lụy tình, nếu đã như vậy, cảm tình sư đồ chúng ta chấm dứt ở đây." Hắn không cần vũ khí, tay không trực tiếp xông tới cùng Viên Tinh Dã đánh nhau.
Cây cối xung quanh lay động nghiêng ngả, hai người ở giữa không trung cuốn vào một chỗ. Nếu như có người khác ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện căn bản không thể nhìn được thân hình hai người, chỉ có thể thấy hai thân ảnh một tím một đen, còn có nội lực ầm ầm tản ra tứ phía.
Lần trước Viên Tinh Dã đào vong tuy rằng đã dùng hết sức lực toàn thân, nhưng dù sao cũng là đào vong, sau đó lại lặng lẽ chế trụ Dã Lợi Hợp nên mới có thể thoát thân. Lần này chính là trực diện tử chiến, Quân sư tuy rằng không có bất luận vũ khí gì trên tay, nhưng thiên địa vạn vật ngay cả gió cũng có thể trở thành vũ khí. Kiếm của Viên Tinh Dã vốn là bảo kiếm, dựa vào thần lực trên binh khí, miễn cưỡng đánh ngang tay với Quân sư.
Quân sư tuy rằng ứng phó tự nhiên, nhưng trong lòng cũng âm thầm kinh hãi, mấy năm nay công phu của Viên Tinh Dã tiến xa hơn hắn tưởng tượng. Mấu chốt hơn nữa chính là, đấu pháp của Viên Tinh Dã hoàn toàn là loại không màng đến mạng sống. Hắn nhìn vào mắt Viên Tinh Dã, ánh mắt người kia đã vằn đỏ tơ máu, xác thực là Viên Tinh Dã đã phát điên.
Hạ Tử Mặc đã chết, Viên Tinh Dã cũng điên rồi. Nàng tựa hồ muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ trước mặt, từng kiếm vung ra mang theo nội lực cường đại, đem cây cối tứ phía chém ngã nghiêng ngả. Quân sư đang ở giữa không trung, chỉ thấy Viên Tinh Dã tăng tốc, thân pháp nguyên bản đã thực mau cơ hồ biến tấu nhanh gấp đôi.
Loại vận chuyển nội lực như không muốn sống này, liền tính sau đây còn có thể tồn tại, nội lực khi đó cũng sẽ bị thương tổn rất nhiều, rất có khả năng biến thành một phế nhân. Quân sư cảm giác được áp lực ập đến, không thể không vận toàn lực ứng đối.
Một chưởng của hắn chộp tới trên vai của Viên Tinh Dã, thân mình của nàng bị đánh bay ra ngoài, va vào một đại thụ gần đó, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Quân sư cả giận nói, "Ngươi không muốn sống nữa." Viên Tinh Dã tựa hồ không cảm nhận được đau đớn, một lần nữa vung kiếm bay tới gần.
Quân sư thực phẫn nộ, dùng một chiêu phất tới, bảo kiếm trong tay Viên Tinh Dã rời khỏi tay, thân hình hắn chợt lóe lên, xuất hiện ngay trước mặt Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã vội vàng ứng chiêu, nhưng Quân sư so với nàng nhanh hơn rất nhiều, mấy chưởng đánh ra, Viên Tinh Dã chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn như bị lửa nóng thiêu đốt, nhịn không được từ trên không trung rơi thẳng xuống đất.
Quân sư cũng hạ xuống mặt đất, quần áo trên người hắn chỉ bị tổn hại vài chỗ, so ra có thể thấy Viên Tinh Dã chật vật hơn rất nhiều. Nàng lảo đảo đứng lên, lại phun ra một búng máu, chỉ là lần này một ngụm kia toàn thấy máu đen.
Quân sư đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy máu Viên Tinh Dã phun ra, nhíu mày nhìn chính bàn tay của mình, sau đó không khỏi càng giận dữ hơn, "Ngươi thế nhưng lại hạ độc chính mình." Bàn tay hắn đã có vài chỗ biến thành màu đen. Viên Tinh Dã hạ độc trên cơ thể của nàng, thời điểm hắn cùng với nàng động võ, hiển nhiên là phải chạm vào người nàng.
Điên cuồng trong mắt Viên Tinh Dã dần biến mất, nàng cười khổ nói, "Sư phó, Tinh Dã tự biết không phải đối thủ của người, chỉ đành phải dùng hạ sách này." Vì báo thù cho Hạ Tử Mặc, cũng là vì Đại Khải. Nàng biết rõ sư phó của mình, toàn thiên hạ này chỉ sợ không ai đối đầu được với hắn, nếu thật sự có lòng muốn diệt trừ Đại Khải, chính là một mối họa lớn.
Coi như là vì Đại Khải làm được một chuyện cuối cùng. Viên Tinh Dã chậm rãi lên tiếng, "Quốc thiên hạ phi gia thiên hạ, đệ tử dù có vô tình che chở Hạ Đế, che chở hoàng thất, cũng không thể để ngoại quốc xâm nhập, chém giết con dân Đại Khải."
Nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã bế nàng lên, chỉ là hành động đơn giản như vậy lại phi thường gian nan. Nàng duỗi tay phác họa theo dung nhan Hạ Tử Mặc, ôn nhu nhẹ giọng, "Tử Mặc, đợi ta, ta tới bồi nàng."
Quân sư nhìn Viên Tinh Dã, tựa hồ thấy được bóng dáng Viên Thần Dã năm đó, sát khí trong mắt hắn càng dày đặc hơn. Hắn đột nhiên cười lớn một tiếng, vung chưởng đánh thẳng đến Viên Tinh Dã.
Sau khi Viên Tinh Dã biến mất, Lạc Nhan đem toàn bộ binh lực cùng mật thám trong tay đều phái đi ra ngoài, hy vọng có thể tìm thấy Viên Tinh Dã. Nhưng lúc này trong lòng nàng cũng biết, Hạ Tử Mặc đã chết, liền tính có thể tìm được Viên Tinh Dã, khi đó cũng chỉ còn một cái xác không hồn.
Hai mươi mấy vạn người phi ngựa lục tung mọi ngóc ngách phụ cận thành U Châu, đích thân Lạc Nhan cũng mang theo thám báo, tìm kiếm liên tục suốt một ngày.
Sau khi trời tối, Lạc Nhan hạ lệnh cho mọi người châm lửa đốt đuốc tiếp tục tìm kiếm. Các nàng đã đem toàn bộ khu vực phụ cận quanh thành U Châu lục tung một lần, nhưng vẫn không có một tia manh mối, chỉ có thể tiếp tục mở rộng phạm vi. Đang lúc Lạc Nhan lo lắng, đột nhiên nghe thấy thám báo chạy tới hồi bẩm, "Báo! Tướng quân, phía trước phát hiện có vết máu."
Lạc Nhan trong lòng lạnh đi, "Mau dẫn ta tới."
"Vâng." Thám báo tìm thấy một vết máu thật lớn ở trong một khóm rừng cây rậm rạp. Lạc Nhan cầm đuốc cẩn thận xem xét, càng xem càng thấy hoảng sợ. Từ vết máu có thể suy đoán hẳn là lưu lại từ buổi chiều, xung quanh còn nhiều dấu tích đánh nhau, mấu chốt hơn nữa chính là vết máu kia cư nhiên lại là màu đen.
Viên Tinh Dã giỏi về dùng độc, điểm này Lạc Nhan cũng biết, chỉ là hiện giờ không hay vết máu này là của ai. Ít nhất nàng cũng phần nào an tâm là xung quanh chỗ này không có cỗ thi thể nào.
"Tiếp tục tìm." Lạc Nhan hạ lệnh, thám báo xung quanh nhanh chóng tản ra, giục ngựa rời khỏi. Mấy thân binh Lạc Nhan mang theo vẫn đứng ở chỗ này, nhìn một mảnh bừa bãi xung quanh. Dựa theo tình cảnh lúc sáng, hắc y nhân kia hẳn là trình độ võ công thượng thừa, không phải là một người tầm thường dễ dàng đối phó.
Trong lòng Lạc Nhan đang loạn thành một đống, đột nhiên nghe được tiếng sáo tuyền đến bên tai. Tiêu khúc này trước kia nàng vẫn thường xuyên nghe Viên Tinh Dã thổi, chỉ là tiếng sáo lần này có chút bất đồng. Lạc Nhan quay lại nhìn vài tên thân binh, thấy bọn họ đều không có bất kỳ dị thường gì, trong lòng nhanh chóng minh bạch, "Các ngươi cũng đi tìm, không cần bảo hộ ta."
"Tướng quân, nhưng an toàn của người ---"
Lạc Nhan phất tay, "Nơi này tứ phía chỉ có Khải quân, mau đi đi!" Mấy người thân binh do dự nhìn nhau, nhưng quân lệnh không thể trái, đành phải lên ngựa đi tìm. Chờ tất cả mọi người đã rời khỏi, Lạc Nhan chắp tay cung kính nói, "Không biết vị kia có tiện lộ diện hay không?"
Đợi một lát, từ trong bóng đêm bước ra một người. Lạc Nhan trong lòng phát lạnh, quả thực là người vừa mới gặp buổi sáng, chờ tới khi nhận rõ dung nhan của người kia, càng cảm thấy kinh ngạc hơn, "Tiên sinh ---"
Nàng đã đi theo Viên Tinh Dã rất nhiều năm, tự nhiên là có nhận thức sư phó của Viên Tinh Dã. Trong lòng Lạc Nhan xoay chuyển liên hồi, nháy mắt đã minh bạch rất nhiều chuyện, lúc này không khỏi cảm thấy một mảnh lạnh băng.
"Tiên sinh, cho hỏi Nguyên soái hiện tại đang ở đâu?" Lạc Nhan hỏi. Quân sư chỉ nhàn nhạt nói, "Đi cùng ta." Dứt lời liền xoay người bay đi, Lạc Nhan đành phải vận lực bám theo. Nàng biết rõ bản lĩnh của người này, Viên Tinh Dã xác thực rất lợi hại, nhưng so sánh ra vẫn kém rất xa người trước mặt.
Lạc Nhan đi theo phía sau hắn, trong đầu liên tục nghĩ cách làm thế nào vừa có thể thoát thân vừa có thể cứu được Viên Tinh Dã. Không biết đã đi được bao lâu, Quân sư mang theo nàng tới một sơn động trong rừng, Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc đều đang nằm trên mặt đất.
"Nguyên soái, đại nhân!" Lạc Nhan nhanh chóng chạy tới, duỗi tay đặt dưới mũi Viên Tinh Dã, phát hiện người kia vẫn còn có hơi thở, trong lòng thoáng chốc buông lỏng xuống. Sau đó lại quay sang nhìn Hạ Tử Mặc, đột nhiên có cảm giác Hạ Tử Mặc có chút không đúng, nhìn qua căn bản không giống người chết. Ôm tâm thái cầu may vươn tay ra, thình lình phát hiện Hạ Tử Mặc thế nhưng cũng còn hơi thở.
Hai người đều vẫn còn sống, Lạc Nhan cảm thấy tim mình cuối cùng cũng có thể đập trở lại. Sau khi thanh tỉnh một hồi, mới nhận ra bản thân cơ hồ đang ngồi liệt trên mặt đất. Nàng quay đầu nhìn Quân sư, hơi đề phòng cảnh giác.
Quân sư cười nói, "Nếu như ta muốn giết các nàng, các nàng đã chết từ sớm."
Lạc Nhan cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, xem ra là sẽ không có vấn đề gì. Tuy rằng trong lòng nàng cũng kỳ quái vì sao sư phó của Viên Tinh Dã lại trở thành Quân sư Khuyển Nhung, nhưng lúc này tính mạng hai người mới là quan trọng nhất.
"Khi nào Tinh Dã tỉnh lại ngươi liền nói cho nàng, vi sư thực vừa lòng Hạ Tử Mặc." Quân sư lên tiếng, duỗi tay lấy xuống một miếng ngọc bội từ bên hông, "Còn đây là ta đưa cho Hạ Tử Mặc coi như là lễ vật gặp mặt. Nhắc các nàng về sau phải cẩn thận một chút, con đường các nàng cần phải đi còn rất dài."
Lạc Nhan nhận lấy ngọc bội, cúi đầu xuống xem xét, bạch ngọc trong suốt không tì vết, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Nàng ngẩng đầu nói, "Lạc Nhan biết, tiên sinh người ---"
Trước mắt đã không còn bóng dáng người nọ, Lạc Nhan chỉ cảm thấy toàn thân toát ra không ít mồ hôi lạnh, tựa như còn đáng sợ hơn một hồi đại chiến.
Nàng lấy tên lệnh từ trong ngực áo ra ném lên, tên lệnh nổ tung trên không trung. Chỉ một lát sau, tướng sĩ quanh đó nhanh chóng tụ tập tới đây. Lạc Nhan cho người đánh xe ngựa đến, mang theo Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc rời đi, trở lại bên trong thành U Châu.
- ----------------------------------------
Lời Editor: Viên gia không có Viên phụ Viên mẫu, cứ tưởng sẽ thoát được một màn mẹ vợ con dâu gặp nhau, nhưng lại còn có Sư phó cùng Tử Mặc gặp nhau. Khiếp gặp mặt lần đầu đã thế, gặp thêm vài lần nữa chắc hai bạn trẻ tổn thọ mấy chục năm mất.
Sư phó coi như là thân nhân còn lại cuối cùng của Tinh Dã rồi ---
Thật ra chương này có chỗ cũng hơi kỳ cục. Dựa theo lời Quân sư, Viên Thần Dã đã chết được hai mươi năm, mà Viên Tinh Dã kém Viên Thần Dã khoảng mười tuổi. Viên Thần Dã lúc chết đã là tướng quân thống lĩnh, hơn nữa khi đó còn có người yêu, hẳn là tuổi vào khoảng 18 đến 22 gì đó. Vậy nếu tính ra chẳng lẽ hai mươi năm sau, tức là hiện tại, Tinh Dã đã khoảng 28 đến 32 tuổi? Tử Mặc lúc này mới có 16 tuổi cơ mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT