Ba tháng sau, cỏ xanh mọc ngợp thảo nguyên, tiết xuân hàn khí se lạnh.
Ánh mắt Thẩm Băng đạm mạc nhìn Uy Nhung Thành trước mặt, phía sau hắn là sáu vạn Hắc Y quân, mỗi người trên tay đều cầm trường thương, sau lưng đeo cường cung, tuy rằng hiện tại đều chưa lấy xuống kéo căng, nhưng từ xa nhìn tới đều có thể nhận rõ uy lực cung này có thể bắn thủng khôi giáp của tướng sĩ, bảo đao trên eo cũng chưa rời khỏi vỏ, nhưng là sát khí đã lan tràn đến tận tâm can mấy binh lính thủ thành Uy Nhung trên cao kia.
Phía sau Hắc Y quân là bốn vạn bộ binh công thành, mang theo vũ khí sắc bén sáng ngời, còn có một khúc gỗ công thành thật lớn gần đó, người trên tường thành đều nhìn thấy thực rõ ràng.
Mười vạn nhân mã công thành, nếu là nửa năm trước e rằng đứng cũng không dám đứng trước đại môn Uy Nhung, nhưng hiện giờ tình thế đã hoàn toàn thay đổi, an tĩnh ở yên một chỗ cũng khiến người bên trong thành sợ đến vỡ mật, hoảng hốt dè chừng bọn họ phá cửa thành xông tới.
Trước khi đến đây Thẩm Băng đã được Viên Tinh Dã truyền lệnh, chờ đợi trong ba ngày, nếu như khi đó Khuyển Nhung vẫn không chịu đầu hàng thì triển khai tấn công. Toàn đội nhân mã một mảnh đen tuyền gây ra áp lực cực đại, mấu chốt hơn nữa chính là mười vạn người này ngoại trừ vài tiếng chiến mã thấp giọng hí vang, còn lại tuyệt nhiên không có một chút thanh âm nào. Thoạt nhìn thực giống u hồn dã quỷ phái từ địa ngục đến đoạt mạng người khác.
Một binh lính Hắc Y quân đang giơ cao tướng kỳ màu đen, chữ "Thẩm" thật lớn theo gió tung bay, mang theo sát ý nhàn nhạt.
Hiện tại đã là ngày thứ ba, chờ đến khi mặt trời lên cao, Thẩm Băng sẽ phát động công thành.
Bên trong thành Uy Nhung, Dã Lợi Hợp ngồi ở bảo tọa trên cao, nhìn xuống văn võ bá quan bên dưới. Lúc này Khuyển Nhung đã không còn tướng lãnh nào có thể tác chiến, toàn bộ đều đã bị nổ chết tại Hắc Phong Thành. Bên quan văn đứng đầu chính là Mễ Bát Quát, Quân sư đứng bên cạnh hắn. Nhìn lên phía trên, có thể thấy được Dã Lợi Hợp lúc này cả đầu đã đầy tóc bạc, dường như trở nên già nua rất nhiều chỉ qua một đêm.
Hiện giờ đa phần mọi người ở đây đều mang tâm tư đầu hàng, nhưng do sợ hãi Dã Lợi Hợp nên vẫn không dám lên tiếng.
"Quân sư, nếu chúng ta đầu hàng, ngươi nghĩ khi đó hoàng đế Đại Khải sẽ đối xử với tộc của chúng ta như thế nào?" Dã Lợi Hợp hỏi. Quân sư do dự một lát, cuối cùng đáp lời, "Đại Hãn, Khải quốc chính là đại quốc, từ xưa đến nay đã dung nhập không ít ngoại quốc, hết thảy vẫn luôn được đối đãi thực tốt."
Dã Lợi Hợp âm thầm gật đầu, mấy người ở bên dưới cũng lộ ra không ít vui mừng. Quân sư thở dài, sau đó lại nói, "Nhưng lần này chỉ sợ là khó khăn hơn. Hạ Đế Đại Khải thuở trẻ đã từng giao chiến với Khuyển Nhung, lúc đó Khuyển Nhung cũng nghị hòa xưng thần, hàng năm tiến cống. Hiện giờ chúng ta xé bỏ hòa ước, chỉ sợ Hạ Đế sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy."
Một vị quan văn nghe vậy cất tiếng hỏi, "Vậy hoàng đế Đại Khải sẽ xử trí như thế nào?"
"Nếu như đầu hàng, Đại Hãn cùng văn võ bá quan đều khó lòng thoát khỏi cái chết." Quân sư nhàn nhạt đáp, "Nhưng bá tánh hẳn là vẫn có thể tồn tại, khi đó tộc của chúng ta cũng có được một vị trí nhỏ trong cẩm tú Trung Nguyên."
Dã Lợi Hợp cao hứng gật đầu, "Một khi đã như thế, bổn hãn chết đi còn gì tiếc nuối. Nếu để mất bá tánh, khi đó bổn hãn dù có thắng cũng chỉ còn một người, làm sao có thể đối mặt với con dân Khuyển Nhung dưới hoàng tuyền đây."
"Đại Hãn, trăm triệu không thể." Mễ Bát Quát khóc ròng kêu lên, "Không bằng Đại Hãn nhẫn nhịn một thời gian, nằm gai nếm mật, chờ đến ngày nào đó Đại Khải suy thoái, khi đó tộc Khuyển Nhung chúng ta nhất định có thể Đông Sơn tái khởi. Đại Hãn thỉnh suy nghĩ lại a!"
Quân sư đảo mắt tới mấy tên quan lại đang lo lắng nhìn lẫn nhau, âm thầm lắc đầu, sau đó quay lại thấy Dã Lợi Hợp đang nhìn chằm chằm vào hắn. Dã Lợi Hợp thấp giọng ho khan một lát, lúc sau lên tiếng, "Vậy Quân sư hẳn là nên nhanh chóng rời đi, Quân sư không phải là người tộc ta, không cần phải bồi chúng ta chịu chết." Hắn nhìn bọn người lao xao khuyên ngăn bên dưới, cả giận quát lên, "Khuyển Nhung đã vong, bổn hãn làm sao có thể tham sống sợ chết, vừa hay có thể lấy chết tạ thiên hạ."
Quân sư đột nhiên đi tới giữa đại điện, hạ bái nói, "Tuy rằng Khuyển Nhung hiện giờ đã vô pháp chống cự, chỉ là thần vẫn muốn có thể liều mạng một phen. Thần sẽ lập tức rời đi, Đại Hãn người nếu tin tưởng thần, năm ngày sau thần có thể mang theo kết quả trở về. Hiện giờ liền tính thần ở lại đây cũng không có hữu dụng gì."
Dã Lợi Hợp gật đầu, "Quân sư cứ tự mình hành sự, bổn hãn không ngăn cản Quân sư."
Quân sư nhìn Dã Lợi Hợp ngồi ở phía trên. Người này tuy rằng bản tính lỗ mãng tàn bạo, nhưng vẫn là một vị quân chủ chịu nghe lời hiền tài, hơn nữa đối với hắn lại luôn đối đãi lễ ngộ. Quân sư dập đầu với Dã Lợi Hợp một cái thật sâu, sau đó đi ra khỏi đại điện.
"Đại Hãn ---" Nhìn thấy một màn vừa rồi, không ít người lộ ra vẻ mặt nôn nóng bất an. Dã Lợi Hợp phất tay, nếu như Quân sư có thể rời đi lúc này, không cần chịu liên lụy tới, âu cũng là chuyện tốt. Hắn nói với mấy tên tướng lãnh cấp thấp bên dưới, "Nói cho Thẩm Băng, muốn công thành thì tới đây đi!"
Hắn không phải luyến tiếc sinh mệnh chính mình, chỉ là hắn minh bạch rõ ràng, nếu hiện tại đầu hàng Khải quân, toàn bộ chúng tướng sĩ cũng không thể tránh khỏi cái chết, Viên Tinh Dã nhất định sẽ không lưu lại bất kỳ mồi lửa tiềm tàng nào. Nếu kết cục đều là phải chết, còn không bằng thống khoái bỏ mạng trên chiến trường, dùng da ngựa bọc thây.
"Để toàn bộ bá tánh trốn vào trong nhà, đừng đi lại bên ngoài. Hiện giờ đã đến hồi kết, để bổn hãn với Thẩm Băng tử chiển một trận." Dã Lợi Hợp thoải mái cười cười.
Thẩm Băng nghe thấy kèn hiệu từ bên trong thành Uy Nhung, khóe miệng gợn lên một mạt mỉm cười. Hắn cùng với Dã Lợi Hợp đã giao chiến nhiều lần như vậy, tại đây sẽ là lần cuối.
Hai bên đều thổi lên kèn lệnh, âm thanh thê lương vang vọng toàn thiên địa. Áo choàng của Thẩm Băng bị gió cuốn lay động, hắn giơ cao trường kiếm trên tay, nhàn nhạt hạ lệnh, "Công thành."
Trên quan lộ từ U Châu đến Hắc Phong Thành, vô số kỵ binh đang dồn dập chạy như bay, mang theo tướng kỳ chữ "Bùi" theo gió phấp phới. Bùi Thập Viễn một thân bạch giáp tiên phong phía trước, ngẩng đầu nhìn về phương xa. Lần này hắn chỉ dẫn theo kỵ binh, đã cố ý tăng tốc nhất có thể, bất quá liền tính toàn lực giục ngựa chạy đi cũng phải mất hơn một ngày nữa mới đến được Uy Nhung. Còn cần phải cân nhắc tới thể lực của người và chiến mã, hẳn là hai ngày mới tới được đô thành Khuyển Nhung.
Uy Nhung bên kia chỉ có Hắc Y quân của Thẩm Băng và bốn vạn cấp dưới của Tàng Thất cùng nhau công thành. Uy Nhung dễ thủ khó công, liền tính Khuyển Nhung bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng có thể đánh hạ hay không vẫn chưa thể nắm chắc được.
Ban đêm, Tàng Thất đang ở trên tường thành xem xét bài trí phòng thủ, Khuyển Nhung một ngày chưa diệt trừ, hắn mỗi ngày đều sẽ không chậm trễ. Tàng Thất một thân bạch y nhã nhặn, trên tay cầm quạt xếp, thoạt nhìn giống như một công tử trẻ tuổi trên đường du ngoạn, nhưng toàn bộ phó tướng và thủ hạ dưới trướng hắn không ai dám xem thường dù chỉ một chút.
Tàng Thất đang đứng ở trên tường thành, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, một lát sau đã nghe được thanh âm vó ngựa dồn dập. Khóe miệng hắn cong cong, cười khẽ, "Khó được Bùi tướng quân lại nôn nóng như vậy." Dứt lời liền vung tay ra hiệu, "Đem đuốc đốt lên, hẳn là Bùi tướng quân sẽ không vào trong thành."
Bùi Thập Viễn quả thực không dự định vào thành nghỉ ngơi, từ xa đã thấy trên tường thành Hắc Phong bừng sáng thật nhiều ngọn đuốc, đem tứ phía đều chiếu rọi như ban ngày, còn có một bạch y nam tử đứng ở bên trên, thấy hắn lại gần liền hướng hắn chắp tay.
Bùi Thập Viễn cũng ôm quyền đáp lễ, mang theo kỵ binh vòng qua Hắc Phong Thành tiếp tục chạy. Vó ngựa cuốn theo bụi đất mù mịt, cơ hồ bay tới cả bên trên tường thành. Ước chừng sau một canh giờ, kỵ binh cuối cùng mới ly khai khỏi phụ cận Hắc Phong Thành.
Bá tánh trong thành nhiều người nghe được âm thanh vang vọng cũng hiếu kỳ ra ngoài xem xét. Bên trên tường thành không thể tùy ý đi lại, nhưng nội thành có không ít địa phương đã bị tổn hại nặng nề, có thể nhìn ra được tới bên ngoài. Mọi người bu lại một chỗ trông ngóng, chỉ thấy một đoàn kỵ binh đằng đằng sát khí chạy ngang qua, không ít bá tánh đều có chút khiếp đảm.
Mấy bá tánh này nọ phần nhiều là cư dân Hắc Phong Thành từ trước, còn có vài người di cư từ mấy thôn trang phụ cận tới chỗ này, đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy một đội kỵ binh như vậy, trong lòng đều không nhịn được sợ hãi.
"Nhìn gì thế, đây còn không phải là Hắc Y quân cùng Kiêu Võ Vệ lợi hại nhất toàn quân." Một binh lính vừa đổi gác về đi ngang qua lên tiếng. Mấy người kia nghe thấy tò mò hỏi, "Vậy là lợi hại thứ ba toàn quân sao?"
Tướng sĩ kia lắc đầu, "Trong quân lính dưới trướng Nguyên soái, kỵ binh là chiếm nhiều nhất, trừ bỏ Hắc Y quân cùng Kiêu Võ Vệ ra thì chủ tướng nào cũng có phân nửa là kỵ binh, cơ bản đều là bộ dạng như thế này. Kỵ binh của Tàng Thất tướng quân cũng y như thế."
Bá tánh còn đang xôn xao to nhỏ, đã thấy một bạch y nam tử từ trên tường thành đi xuống, khuôn mặt mang vẻ tươi cười, lập tức im lặng tại chỗ. Đối với Tàng Thất người này, bọn họ cũng không hề có tâm tư phản kháng, rốt cuộc bọn họ đa phần là hỗn huyết giữa người Hán cùng người Khuyển Nhung, phần nào có chút dễ dàng tiếp thu gia nhập Đại Khải.
Thẩm Băng công thành, Bùi Thập Viễn trên đường, cùng với Tàng Thất trấn thủ, ba người đều không hề phát hiện một thân ảnh không một tiếng động chạy xuyên qua bọn họ, một đường tới thẳng U Châu. Hắn cả người mặc trường bào hắc y, không hề cưỡi ngựa chỉ dùng khinh công, tốc độ lại tựa như một mũi tên rời khỏi dây cung, thân ánh lóe lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tử Mặc vừa mới rửa mặt trang điểm xong, Viên Tinh Dã đã kéo nàng lại gần, lấy từ trong lòng ra một bộ diêu gắn trân châu, đeo lên trên đầu nàng.
Hạ Tử Mặc thực bất đắc dĩ, Viên Tinh Dã dường như tặng đồ đã thành nghiện, cách vài ngày lại đưa cho nàng một thứ, hoặc là bộ diêu hoặc là ngọc bội, hết thảy đều vừa xa xỉ vừa lịch sự tao nhã. Mấy món đồ này đều là chiến lợi phẩm của Viên Tinh Dã từ trước, nguyên bản vẫn lưu giữ ở kinh thành, sau đó nàng cho người đem toàn bộ tới đây.
"Cứ như vậy ta không còn chỗ để cất mấy thứ này nữa." Hạ Tử Mặc ủy khuất nói. Đồ của Viên Tinh Dã tặng, nàng không thể bỏ cũng không thể tặng lại người khác. Lời nói ra thì như thế, nhưng đôi mắt kia đã sớm vui vẻ cong thành vầng trăng khuyết, "Liên tục sủng ta như thế, ta sẽ càng ngày càng thêm tùy hứng."
"Nàng thích là được." Viên Tinh Dã cười cười. "Ta chính là thích sủng nàng như vậy." Hạ Tử Mặc nhanh chóng đỏ mặt lên, nhớ tới tối hôm qua hai người còn quấn lấy nhau, nhịn không được đánh Viên Tinh Dã vài cái.
"Sau khi ăn xong ta phải tới phủ Thái thú một chuyến. Trong triều phái tới một ít quan viên tiếp nhận Hắc Phong Thành, ta muốn đi xem thử." Hạ Tử Mặc lên tiếng. Viên Tinh Dã gật đầu, "Ta đi soái trướng, có quân báo của Thẩm Băng truyền đến."
"Vậy ta ở bên trong phủ Thái thú chờ nàng." Hạ Tử Mặc cười cười. Viên Tinh Dã ấn lên trán nàng, "Đem toàn bộ ám vệ đều mang theo." Ám vệ bảo hộ Hạ Tử Mặc chính là chín mươi người dư lại từ lần trước, hiện giờ chịu trách nhiệm theo sát Hạ Tử Mặc trong bóng tối.
Sau khi dùng điểm tâm, Viên Tinh Dã đưa Hạ Tử Mặc ra khỏi quân doanh. Vừa mới bước được vài bước đã quay đầu nhìn lại, Viên Tinh Dã vẫn đang đứng trước quân doanh nhìn nàng. Nàng cười cười xua tay, Viên Tinh Dã cũng mỉm cười vẫy lại.
Không biết vì sao, Hạ Tử Mặc đột nhiên có cảm giác muốn bật khóc, tựa hồ một lần này đi khỏi sẽ không còn có thể gặp lại. Nàng lắc đầu thật mạnh, đem toàn bộ ý tưởng trong đầu xua đuổi đi. Hiện giờ liền tính tới cả Hạ Đế cũng không có khả năng dễ dàng chia cách hai người.
Tới khi thân ảnh Hạ Tử Mặc đã khuất hẳn, lúc này Viên Tinh Dã mới xoay người đi tới soái trướng xử lý quân vụ.
Hạ Tử Mặc không ngồi kiệu mà đi bộ tới phủ Thái thú, Lương Minh đã ở trong viện chờ nàng từ sớm, phía sau hắn còn có hơn mười quan viên được triều đình phái tới. Mười mấy người này sẽ có vài người lưu lại tại U châu, còn lại đều đi tới tiếp quản Hắc Phong Thành.
Hiện giờ tuy rằng Khải quân đại bại Khuyển Nhung, nhưng U Châu và Hắc Phong hai thành đều là nơi khổ hàn, mấy quan viên bị phái đến đây đều là những người không có thế lực dựa thân. Nhìn thấy Hạ Tử Mặc đi tới, bọn họ cùng nhau quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến Giám quân đại nhân."
Hạ Tử Mặc ngồi xuống ghế, phất tay ra hiệu, "Đứng lên hết đi." Nàng cẩn thận nhìn những người trước mặt, Hạ Đế lập tức phái đến nhiều như vậy, nàng cũng không thể nhất thời khống chế được toàn bộ, nhưng U Châu cùng Hắc Phong tuyệt đối không thể để người khác nhúng tay vào. Sau khi nói vài câu hỏi thăm lễ nghĩa đơn giản, Hạ Tử Mặc để cho toàn bộ đều lui xuống.
Hạ Đế vì muốn biểu hiện ân sủng, quan chức của tất cả những người này đều giao cho nàng và Viên Tinh Dã tự an bài. Bất quá trong đám người mới tới, phân vị Huyện lệnh Hắc Phong Thành là cao nhất, bất quá chức quan cũng chỉ là thất phẩm, vậy cũng không tính là quá cao.
Lương Minh tới gần thấp giọng nói, "Đại nhân, trong những người này chỉ có hai gã là hạ quan có nhận thức, còn lại đều là mấy vị tam giáp tiến sĩ* vài năm nay, không có bối cảnh gì."
(* tam giáp: Có lẽ tương tự tam giáp của Việt Nam thời xưa, là ba mức độ trong kỳ Thi Hội và Thi Đình. Đệ nhất giáp là Trạng nguyên, Bảng nhãn, và Thám hoa. Đệ nhị giáp là Hoàng giáp. Đệ tam giáp là Tiến sĩ.)Hạ Tử Mặc gật đầu, "Ngươi cho rằng trong những người này, ai có thể đảm nhiệm chức vụ Huyện lệnh Hắc Phong?"
Lương Minh đáp, "Có một người tên là Chu Tử Dương, là một nhân tài hiếm có." Trong giọng hắn có chút do dự ngập ngừng, Hạ Tử Mặc tự nhiên là phát hiện được, "Có cái gì thì cứ nói, không phải ngại."
"Chu Tử Dương này chính là hạ bút thành văn, vốn dĩ con đường làm quan sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng hắn lại lỡ đắc tội với bổn gia Lý Quý Phi. Hơn nữa hắn tự phụ tài học của mình, hẳn sẽ không dễ dàng tiếp thu kẻ nào mời chào.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!2.
Mỵ Khuynh Thiên Hạ3.
Từng Bước Trộm Tâm4.
Hồng Bài Thái Giám=====================================
Hạ Tử Mặc gật đầu, "Nếu đã như vậy, liền lưu lại người này tại U Châu, phải phiền tới Lương đại nhân lưu ý một chút. Còn có người tên Lương Bình, đại nhân có nhận thức hay không?"
Lương Minh cúi đầu nói, "Không dối gạt đại nhân, người này là cháu trai bổn gia của hạ quan." Hạ Tử Mặc gật gù, nàng đối với Lương Bình này có chút ấn tượng, thời điểm giới thiệu vừa rồi Lương Minh phá lệ hậu đãi người nọ, quả thực là quan hệ không tồi. Hạ Tử Mặc nói, "Vậy Huyện lệnh Hắc Phong Thành từ nay để Lương Bình đảm nhiệm."
Lương Minh sửng sốt, theo sau đại hỉ quỳ xuống, "Đa tạ Giám quân đại nhân." Từ khi hắn gia nhập Hạ Tử Mặc dòng chính đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên nhận được lợi ích. Trong lòng hắn cũng thật minh bạch, Hạ Tử Mặc đây là đang âm thầm nhắc hắn lưu ý chính mình.
"Lương đại nhân hẳn là nên để tâm một chút, sau khi ngươi đi rồi U Châu vẫn nên có một người dùng được." Hạ Tử Mặc nhàn nhạt lên tiếng, Lương Minh nói, "Vâng, hạ quan minh bạch." Xem ra Hạ Tử Mặc sắp hồi kinh, hẳn là ngày hắn trở về kinh thành cũng không còn xa.
Hạ Tử Mặc đem toàn bộ danh sách đã định đoạt tốt đưa lại cho Lương Minh, để hắn đi thông tri mọi người, còn chính mình mang theo Ngọc Nhi tới ngồi trong đình viện. Ngọc Nhi mang nước trà cùng vài món điểm tâm tới, Hạ Tử Mặc uống một ngụm, thanh hương vào miệng vô cùng tinh tế, nàng nhịn không được khóe mắt cong cong, "Khó được Tinh Dã để người mang tới trà Long Tĩnh."
Trước tiết Thanh minh đúng là mùa Long Tĩnh tốt nhất, Viên Tinh Dã cho người nhanh chóng giục ngựa mang tới tận đây. Ngọc Nhi nghe vậy cười nói, "Nguyên soái đúng là thực dụng tâm." Hiện giờ nếu nàng vẫn còn không rõ sự tình thì chính là ngốc tử, nhưng trong lòng Ngọc Nhi cũng biết, chuyện này mà nói ra ngoài, khi đó nhất định chính mình sẽ không thoát khỏi cái chết.
Hạ Tử Mặc gật đầu, tua rua từ bộ diêu trên đầu rũ xuống một chút, nàng duỗi tay ra nắm lấy xem xét. Bên trên bộ diêu này đều dùng dạ nam châu lớn nhỏ đính vào, đặt ở trong tay vẫn còn có thể cảm nhận được một chút hàn khí tỏa ra.
"Bộ diêu này quả thực thật đẹp a!" Ngọc Nhi cảm khái. Một lời này hoàn toàn không phải là mang ý nịnh hót, cùng là nữ nhân đều khó có thể cự tuyệt trang sức đẹp đẽ như vậy. Hạ Tử Mặc còn chưa nói thêm điều gì, đã nghe được thanh âm người khác truyền đến, "Trước giờ vẫn nói hồng nhan họa thủy, quả nhiên là không sai."