Trình Kinh nằm ở một góc, trong quân doanh không có đại lao, cho nên hắn bị đưa đến giam giữ ở đại lao nha môn. Từ lúc bị đưa tới đến nay đã qua ba ngày, chỉ có ngày đầu tiên có người mang tới cho hắn một xô nước, sau đó hắn đều không gặp được bất kỳ ai khác.
Bên trong đại lao âm u ẩm ướt, khắp nơi đều là hàn khí, hơn nữa đã ba ngày không được ăn cơm, lúc này Trình Kinh đã sớm đông lạnh toàn thân, vô tri vô giác. Ba ngày vừa rồi hắn không ngừng nghĩ tới sự tình trước kia.
Quá khứ ở Trường An ung dung tiêu sái giục ngựa mà đi, tới Khuyển Nhung người người xa lánh khinh thường, sau đó lại bị phái đi làm ruộng chật vật khổ cực. Hắn đương nhiên nhiều lúc cảm thấy thực sự hối hận, vì cái gì chính mình lại lưu lạc đến hiện trạng như lúc này đây, chỉ là hiện giờ đã không thể quay đầu được nữa.
Cửa đại lao mở ra, có người ngược sáng đi đến. Trình Kinh ngẩng đầu, ánh mắt đã mờ đến mức khó có thể tập trung, chỉ nhận ra được vài thân ảnh đang chậm rãi tới gần, sau đó đứng lại bên ngoài cửa ngục của hắn. Hắn nỗ lực nheo mắt nhìn xem người mới tới là ai, bất kể là ai cũng được, chỉ cần có thể giúp hắn rời khỏi chỗ này.
"Cảm giác thế nào?" Hạ Tử Mặc nói.
Thị lực của Trình Kinh cuối cùng cũng đã khôi phục phần nào, nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy một đôi giày uyên ương màu tím thêu chỉ vàng trước mặt, sau đó là một chiếc áo choàng bằng lông thật to bao phủ thân hình, cuối cùng là nhìn được dung nhan của Hạ Tử Mặc. Trên mặt Hạ Tử Mặc lúc này không có bất kỳ biểu tình gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn tựa như là đang nhìn một người thoi thóp sắp chết.
"Tử Mặc, Tử Mặc ---" Trình Kinh cơ hồ vừa bò vừa lăn tới trước cửa phòng giam, "Tử Mặc, nàng còn nhớ hai nhà chúng ta vẫn luôn là thế giao không, nàng và ta khi trước còn từng có hôn ước với nhau, xin nàng ---"
Hắn vươn tay muốn níu áo choàng của Hạ Tử Mặc, lập tức bị hộ vệ phía sau nàng ngăn lại. Trường đao mạnh mẽ tuốt khỏi vỏ, ánh đao lóe sáng khiến Trình Kinh sợ hãi rụt người lại. Hộ vệ cao giọng quát lớn, "Chớ có làm càn!"
Viên Tinh Dã phẩy tay, hộ vệ xung quanh thu đao, quay trở lại phía sau hai người. Hạ Tử Mặc nhìn Trình Kinh, hắn nhất định phải chết ở đây. Loại tiểu nhân này nếu lưu trữ lại biến cố quá lớn, hơn nữa nàng cũng không cam lòng thả hắn đi như thế. Hôm nay chỉ vừa nhìn thấy hắn trước mặt một lần, Hạ Tử Mặc đã không có hứng ăn uống bất kỳ cái gì.
Ngôn Tình Hài"Trình Kinh, sự tình của ngươi gây liên lụy tới toàn bộ Trình gia, Hoàng Thượng đã hạ lệnh xử trảm toàn tộc." Hạ Tử Mặc nhàn nhạt nói. Trình Kinh nghe vậy sững sờ, biểu tình có phần ngốc lăng tại chỗ.
"Ngươi hẳn là biết sau khi ngươi rời khỏi, Hiền phi đã tới U Châu, là nàng thượng thư về cho Hoàng Thượng, ghi lại chuyện ngươi phản quốc, khiến cho toàn bộ thân nhân ngươi chịu can hệ. Sắp tới phải xuống hoàng tuyền, ngươi vừa vặn có thể bồi tội với bọn họ."
"Không có khả năng, Hoàng Thượng sẽ không làm như vậy." Trình Kinh lẩm bẩm, "Nàng gạt ta, nàng gạt ta --- ta phải trở về Trường An, ta phải trở về --- Tử Mặc, cầu xin nàng cho ta trở về, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ---"
Hắn vốn dĩ cho rằng chỉ cần mạng hắn vẫn còn, khi nào quay trở lại được Trường An, liền có thể thoát khỏi cảnh tượng sinh hoạt như bây giờ, trở lại thống khoái như ngày trước.
Nhưng nếu thân nhân trong nhà đều đã chết hết, hắn còn có gì để nương tựa vào đây ---
Viên Tinh Dã từ trên cao nhìn xuống Trình Kinh. Nàng cũng không muốn Trình Kinh có một cái chết dễ dàng, thù hận của Hạ Tử Mặc không thể không báo. Nhưng hiện giờ Trình Kinh gào khóc gọi người như vậy nghe quá mức buồn nôn, khiến nàng một giây cũng không muốn ở lại chỗ này nữa.
Hạ Tử Mặc thở dài, lôi kéo Viên Tinh Dã đi ra bên ngoài. Viên Tinh Dã phất tay với mấy hộ vệ phía sau, hai người chỉ nghe được tiếng Trình Kinh liên tục khóc lóc kêu la, nhưng thanh âm này thật nhanh biến mất sau khi các nàng mới đi được vài bước. Viên Tinh Dã dùng nội lực dò xét, cảm nhận được hơi thở từ người Trình Kinh đã không còn.
"Hắn chết đi vẫn coi như là có giá trị, hiện tại trên tay chúng ta nắm nhược điểm của Trình gia, ít nhất đã có thế lực của chính mình trên triều đình." Viên Tinh Dã trấn an Hạ Tử Mặc.
Đẩy cửa đại lao bước ra ngoài, Hạ Tử Mặc cười nói, "Chỉ là không nghĩ tới Trình gia mấy thế hệ đều là trung lương đại thần, lại dưỡng ra loại nghịch tử như vậy, đến cả dũng khí chịu chết cũng không có."
Thời gian thật nhanh đã sắp tới tân niên, toàn bộ không khí trong thành U Châu trở nên hoan hỉ phấn chấn. Viên Tinh Dã cũng hạ lệnh cho toàn bộ tướng sĩ ba ngày nghỉ ngơi tự do. Có mấy chục vạn đại quân đóng giữ, U Châu trở nên hết sức phồn vinh đông đúc, thậm chí mấy thôn xóm phụ cận cũng có nhân khí hơn rất nhiều.
Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã ở U Châu, không phải trải qua đủ mọi loại lễ tiết rườm rà buồn chán như khi còn ở trong cung, quả thực thập phần vui vẻ tự tại.
Sáng sớm tết tân niên, Hạ Tử vừa tỉnh dậy, không nhìn thấy Viên Tinh Dã đâu. Chỉ thấy bên mép giường đặt một bộ nhung trang hoa văn cẩm vân, cùng với trung y màu trắng. Hạ Tử Mặc đứng dậy mặc vào, áo trong cùng áo ngoài dường như đều là mới, hơn nữa bên trên vẫn còn một ít hương khí cùng với độ ấm nhàn nhạt, tựa hồ như vừa mới may xong.
Vừa đứng dậy lại phát hiện bên trên mặt bàn trang điểm gần đó có một cây trâm cài đầu châu hoa đơn giản, cùng với bộ diêu chạm rỗng bảo thạch hồng tương xứng. Trên mặt bàn có một tờ giấy nhỏ, bên trên viết ba chữ, "Tặng Tử Mặc."
Hạ Tử Mặc cười cười, thuận tay vấn một búi tóc đơn giản, đem trâm cài cùng bộ diêu đều đeo lên. Mấy thứ này tuy rằng so ra kém quý trọng hơn Hoàng Thượng ban thưởng ngày thường, nhưng liền tính xa xỉ không đủ, bất quá lịch sự tao nhã lại có thừa, đủ để thấy Viên Tinh Dã dụng không ít tâm tư.
Xoay người nhìn xung quanh một vòng, trên bàn bên kia đang đặt một cặp lồng đồ ăn. Nàng tới gần mở ra, bên trong là cháo gạo nếp cùng với vài món điểm tâm, lúc này vẫn đang tỏa ra nhiệt khí.
Hạ Tử Mặc nhíu mày, xem ra Viên Tinh Dã chưa đi được bao lâu, là muốn làm cái gì? Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, Viên Tinh Dã không bồi, nàng cũng không có tâm tư ăn uống cái gì, chỉ đem đồ ăn bày ra trước mặt, sau đó ngẩn người ngồi tại chỗ.
"Người tới." Hạ Tử Mặc lên tiếng, Ngọc Nhi nhanh chóng tiến vào, "Đại nhân."
"Có thấy Nguyên soái đi đâu không?" Hạ Tử Mặc hỏi, Ngọc Nhi chỉ lắc đầu, Hạ Tử Mặc liền phất tay để nàng lui ra. Hôm nay các tướng sĩ không cần phải thao luyện, Viên Tinh Dã có thể đi đâu? Đang trong lúc suy nghĩ trầm ngâm, Viên Tinh Dã đã nâng rèm cửa bước vào.
"Tỉnh rồi sao?" Viên Tinh Dã ngồi xuống, duỗi tay gắp đồ ăn cho nàng. Hạ Tử Mặc bị hàn khí vương trên thân thể người kia dọa sợ, nắm lấy tay Viên Tinh Dã, giúp nàng ủ ấm, "Vừa đi đâu vậy?"
"Ta đi xem thực đơn hôm nay." Viên Tinh Dã đáp. Nàng đã phát đủ lương thưởng cho chúng tướng sĩ nhân dịp tân niên, còn muốn tổ chức một bữa tiệc trừ tịch* cho mấy người thân cận. Chủ tướng, phó tướng, cùng với hai người các nàng, Viên Tinh Dã đã dặn lão bản tửu lâu tốt nhất tại U Châu chuẩn bị cho mọi người một bàn đồ ăn.
(* trừ tịch: Là một từ khác của giao thừa. Trừ = thay đổi, hoán đổi. Tịch = đêm. Trừ tịch có nghĩa là đêm của sự thay đổi, hoặc là đêm của thời khắc giao thời)Đối với thủ hạ tướng sĩ, nàng tuyệt đối không phải là một chủ soái hà khắc.
Hạ Tử Mặc gật đầu, hai người cùng nhau dùng điểm tâm, sau đó cũng không ra khỏi cửa, ở bên trong doanh trướng đọc sách chơi cờ. Sắc trời thực mau trở tối, trong quân doanh đã không còn bao nhiêu người, hẳn là đều vào trong thành vui chơi hưởng thụ. Hạ Tử Mặc cũng để Thúy Nhi và Ngọc Nhi trở về nghỉ ngơi, không cần các nàng đi theo hầu hạ nữa. Hạ Tử Mặc nhìn ra bầu trời choạng vạng bên ngoài, còn hai canh giờ nữa mới phải đi tửu lâu.
Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc, cười cười, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút có được không?" Hạ Tử Mặc buông sách trên tay, có phần nghi hoặc hỏi lại, "Làm sao vậy?" Viên Tinh Dã nghe vậy liền nói, "Chỉ là cảm thấy cả một ngày ở trong doanh trướng có chút bí bách, thời gian bây giờ hẵng còn sớm, chi bằng ra cửa đi lại một lát." Dứt lời cầm lấy áo choàng của Hạ Tử Mặc, giúp nàng khoác thêm vào, sau đó quay tới trước mặt người kia, "Có được không?"
Hạ Tử Mặc thở dài, nàng luôn không thể cự tuyệt Viên Tinh Dã, lúc này tự nhiên cũng như vậy. Nghe lời đi theo Viên Tinh Dã ra khỏi doanh trướng. Hai người mười ngón tương khấu, chậm rãi bước đi bên trong quân doanh.
Vị trí của quân doanh nằm ở phía Tây Bắc, sau khi ra khỏi chính là núi cao trùng trùng. Viên Tinh Dã nắm tay Hạ Tử Mặc, thi thoảng lại truyền nội lực sưởi ấm cho nàng, thực mau đã dẫn người kia ra khỏi quân doanh.
"Muốn đi đâu vậy?" Hạ Tử Mặc hiếu kỳ hỏi. Viên Tinh Dã quay đầu lại cười nói, "Đi ngắm tuyết." Dứt lời nàng duỗi tay chỉ tới một chỗ cách đó không xa. Hạ Tử Mặc nương theo ngón tay thon dài sạch sẽ của Viên Tinh Dã nhìn tới, thấy được một mảnh tuyết trắng xóa.
Viên Tinh Dã dẫn nàng bước thêm vài bước, Hạ Tử Mặc đột nhiên phát hiện trên mặt tuyết có một phần nhô lên cao, bởi vì lúc này sắc trời có chút tối nên vừa rồi nàng không chú ý đến.
Lại tới gần thêm một chút, Hạ Tử Mặc càng thêm ngạc nhiên nhận ra kích cỡ địa phương nhô lên kia thật lớn, đại khái như một cái doanh trướng tầm trung, thoạt nhìn qua dường như giống một tòa tuyết sơn nho nhỏ. Viên Tinh Dã lại kéo nàng đi sang một bên, Hạ Tử Mặc kinh ngạc mở lớn hai mắt.
Tuyết sơn kia thế nhưng lại có một cái cửa, có thể nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong. "Đây là cái gì?" Hạ Tử Mặc nghi hoặc hỏi. Viên Tinh Dã buông tay nàng ra, sau đó xoay người đối mặt với tòa tuyết sơn kia. Chỉ thấy nàng xuất thủ một chiêu, nội lực phát ra thổi tan toàn bộ tuyết trắng trên bề mặt, lộ ra diện mạo chân thực ẩn giấu bên dưới.
Nguyên bản là một tòa kiến trúc dùng băng tạc thành, hình dạng bên ngoài vài phần tương đồng với một cái lều trại cỡ vừa, vách tường trong suốt xuyên thấu, ánh sáng đang từ bên trong phản quang khỏi lớp băng chiếu ra. "Chúng ta đi vào." Viên Tinh Dã dắt tay nàng đi tới, Hạ Tử Mặc bước tới gần lều băng, hiếu kỳ vươn tay ra chạm vào.
Xúc cảm đến tay có chút lạnh lẽo thấu xương, nhìn bề ngoài có thể nhận ra toàn bộ tòa kiến trúc này được đúc tạc từ một khối băng nguyên vẹn. Không gian bên trong cũng rất lớn, ở giữa đặt một cái bàn đá, còn có ghế đá. Bàn đá và ghế đá đều trải da lông thật dày, chỉ có một khoảng trung gian chính giữa mặt bàn là để lộ ra bên ngoài.
Bên trong lều băng treo rất nhiều sợi tơ tằm, đầu mỗi sợi đều buộc một viên dạ minh châu, ánh sáng toả ra hòa quyện với nhau chiếu rọi tới từng ngóc ngách. Hơn nữa bởi vì còn có khúc xạ từ mặt băng tứ phía xung quanh, ánh sáng vốn lạnh lẽo từ dạ minh châu tỏa ra lại hoá thành hư hư ảo ảo, bừng sáng mà không chói mắt, mát mẻ nhưng không kém phần vũ mị.
Từ bên ngoài nhìn vào, hẳn là giống như một viên dạ minh châu khổng lồ đang phát sáng. Còn ở bên trong, cảnh tượng tựa như hàng ngàn con đom đóm không ngừng bay lượn.
Viên Tinh Dã kéo Hạ Tử Mặc đang ngây người ngồi xuống. Hạ Tử Mặc lại phát hiện ghế đá thế nhưng đang tỏa nhiệt, hơn nữa toàn bộ bề mặt băng trong phòng một chút đều không hề lạnh.
"Đây là ---" Hạ Tử Mặc có chút ngốc lăng nhìn về phía Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã đi ra bên ngoài, sau đó cầm theo một cặp lồng đồ ăn tiến vào, một bên đem đồ ăn đặt lên phần mặt bàn không bị bao phủ bởi da lông, một bên nói, "Năm trước không được cùng nhau đón giao thừa, năm nay đương nhiên phải bù đắp lại. Nàng có thích không?"
"Sáng nay nàng chính là tới chỗ này chuẩn bị sao?" Hạ Tử Mặc hỏi. Quảng thời gian trước bận rộn đủ thứ, hơn nữa hai người vẫn luôn như hình với bóng cạnh nhau, nhất cử nhất động của người kia nàng vẫn luôn nắm rõ, chỉ có sáng nay là không thấy Viên Tinh Dã đâu.
Viên Tinh Dã bày biện đồ ăn chỉnh tề, khẽ cười nói, "Kỳ thật cũng không tốn quá nhiều thời gian." Nơi này tuy so với bên ngoài quả có ấm hơn, nhưng là vẫn còn có chút lạnh lẽo. Viên Tinh Dã lo lắng cho thân thể Hạ Tử Mặc, nhưng nếu như dùng than hỏa hoặc lò sưởi đặt trong phòng, lúc ấy băng cũng sẽ theo đó tan chảy. Nghĩ nghĩ một hồi, Viên Tinh Dã đã tìm ra được một biện pháp phù hợp.
Nàng đào một cái hố lớn bên dưới tòa băng này, sau đó đem than củi ném xuống, để lỗ thông hơi tới phía dưới bàn đá trong phòng. Bàn đá nhận nhiệt từ than củi thiêu đốt bên dưới sẽ nóng lên, nàng lại bọc da lông bên ngoài, như vậy phụ cận xung quanh bàn đá này sẽ cảm thấy ấm áp, hơn nữa đồ ăn đặt trên bàn cũng không bị nguội lạnh.
Viên Tinh Dã rót cho Hạ Tử Mặc một chén rượu, "Nếm thử đi, đây là nữ nhi hồng ủ một trăm năm." Hạ Tử Mặc vẫn có phần ngây người, nhìn nhìn Viên Tinh Dã, cầm lấy chén rượu uống xuống một ngụm.
Rượu này có chút lạnh lẽo, vừa vặn khiến Hạ Tử Mặc tỉnh táo lại, nàng kéo Viên Tinh Dã tới gần hỏi, "Nàng là Nguyên soái, đích thân thống lĩnh bốn mươi vạn Chinh Bắc quân, sao lại nổi hứng làm ra loại sự tình nữ nhi tình trường thế này?"
Viên Tinh Dã tùy ý Hạ Tử Mặc lôi kéo chính mình, ngữ khí vẫn ôn hòa sủng nịnh, còn có vài phần ý cười, không nhanh không chậm hỏi lại, "Nàng có thích không?"
Hạ Tử Mặc nhịn không được nói, "Nàng nếu là hoàng đế, khẳng định chính là loại hôn quân chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn bá tánh." Viên Tinh Dã bật cười, duỗi tay nắm lấy tay Hạ Tử Mặc, cùng nàng mười ngón tương khấu, "Còn phải xem là dạng mỹ nhân gì, thiên hạ dù có ba ngàn con sông ta cũng chỉ múc một gáo nước mà thôi. Những người khác dù có là tiên nữ hạ phàm, ta đây nhìn cũng không muốn nhìn một cái."
Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ, nàng làm sao lại có thể không thích, chỉ là ---
Viên Tinh Dã tựa hồ minh bạch băn khoăn trong lòng nàng, cười nói, "Có phải là đang sợ ta nhân tư phế công*, sợ những người khác âm thầm phỉ báng ta?" Hạ Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu. Tươi cười trên mặt Viên Tinh Dã càng sâu hơn, "Ở trong lòng ta, không có phân chia công cùng tư khác biệt, chỉ có phân lượng nặng hơn hay nhẹ hơn mà thôi. Người khác muốn nói như thế nào thì cứ tùy ý bọn họ."
(* nhân tư phế công: Chỉ quản đến việc tư cá nhân mà chểnh mảng đại sự.)"Nàng nếu không ở bên ta, ta tự nhiên sẽ đặt trọng tâm vào những việc khác. Nàng nếu ở bên ta, hết thảy những thứ đó đều không có ý nghĩa." Viên Tinh Dã cười khẽ, "Nàng có muốn nếm thử mấy món này không, đều là tự tay ta làm."
"Nàng làm?" Hạ Tử Mặc kinh ngạc, nhìn đồ ăn trên mặt bàn, từ dáng vẻ cùng mùi hương đều có thể nhận ra là hết sức tinh xảo, sau đó lại nhìn Viên Tinh Dã, vươn tay kéo cổ áo người kia tới gần nói, "Nàng làm sao cái gì đều cũng làm được? Sao lại biết hống người khác như thế? Mau nói nhanh!"
"Ta không phải là biết hống người, ta chỉ muốn hống một mình nàng thôi." Viên Tinh Dã cười nói.