Viên Tây đi vào trong doanh trướng của Viên Đông, phát hiện người mình muốn tìm lúc này đang tựa vào đầu giường đọc binh thư. Viên Đông một thân y phục phó tướng màu đen, mặt mày thanh tú, không giống vẻ vũ mị như nữ tử bình thường, trái lại là phi thường anh khí. Bốn người các nàng và Viên Tinh Dã đều thích đọc binh thư, nhưng Viên Đông so ra lại có nhiều phần giống Viên Tinh Dã nhất, đặc biệt là trong đạm mạc có ôn nhu, khí tràng tưởng mâu thuẫn như vậy nhưng lại cực kỳ hòa hợp.

Viên Tây lắc đầu, khó trách Thúy Nhi lại thích nữ nhân trước mặt này, sau đó lại gần ngồi xuống bên cạnh Viên Đông, đỡ lấy bả vai người kia, đoạt đi binh thư trên tay nàng, "Thân thể thế nào rồi?"

Viên Đông cười đáp, "Không có việc gì, kỳ thật đã tốt rồi, cùng với lúc trước không khác nhau là bao." Viên Tây cầm lọ dược trên tay, có chút nghi hoặc nhướn mày nói, "Mau cởi quần áo." Viên Đông tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy cởi bỏ ngoại y và trung y, trên người chỉ còn mỗi buộc ngực, toàn bộ vùng bụng cùng bả vai bại lộ trong không khí, sau đó lại nằm xuống trên giường. Viên Tây cũng đã cởi bỏ ngoại y, trên thân chỉ còn một kiện trung y, dem ống tay áo xắn đến trên khuỷu tay.

Mỗi lần thoa dược không cẩn thận đều sẽ dính tới quần áo, trước kia các nàng đều ở cùng một chỗ, sớm chiều chung đụng đã thành quen, đối với những việc này hoàn toàn không để ý. Nếu không phải là tiết trời cuối thu có chút hàn khí, Viên Tây chắc hẳn đến cả trung y cũng không cần mặc.

Trên người Viên Đông có mấy vết thương thật dài, tuy rằng đều đã khỏi hẳn, chỉ là vẫn còn lưu lại sẹo. Mấu chốt hơn là lần trước nàng chịu nội thương rất nặng, ảnh hưởng tới quá trình vết thương lành lại, thế nên mấy vết sẹo này mỗi khi trời lạnh hoặc ngày mưa đều sẽ ẩn ẩn có chút đau nhức, thậm chí gây ra mất ngủ nguyên đêm.

Viên Đông tự nhận mình đồng da sắt không để tâm đến mấy chuyện như vậy. nhưng Viên Tây lại thay nàng lưu ý. Đổ ra một ít thuốc lên tay, sau đó bôi đến trên người Viên Đông, da thịt ấm áp nháy mắt chạm phải thuốc mỡ lạnh lẽo, khiến cho Viên Đông nhịn không được rùng mình vài lần. Viên Tây bật cười, "Nguyên soái nói qua thêm một đoạn thời gian sẽ không cần phải bôi thuốc nữa."

Viên Đông gật gù, mỗi lần bôi thuốc như vậy đều phải phối hợp với mát xa dược lực nửa canh giờ, nàng cũng không muốn liên tục phải để Viên Tây chịu mệt như thế.

Dược lực chậm rãi lan tỏa toàn thân, Viên Đông cảm giác được mỗi chỗ được bôi thuốc dần trở nên ấm hơn rất nhiều. Lực đạo trên tay của Viên Tây vừa phải, không nặng không nhẹ, Viên Đông ngày càng cảm thấy mơ màng buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, Viên Đông đã ngủ thiếp đi. Viên Tây thấy thuốc đã được bôi tốt, vừa định đứng dậy mặc lại quần áo, lúc này đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài, sau đó rèm cửa bị nâng lên.

Là Thúy Nhi bưng canh nóng đi đến. Viên Tây nhìn Thúy Nhi, lại xoay người nhìn Viên Đông đang ngủ trên giường

Ở trong mắt Thúy Nhi chỉ thấy, Viên Đông cơ hồ nửa thân trần nằm ở trên giường, mà Viên Tây cũng chỉ mặc trung y không chỉnh tề ngồi ngay bên cạnh, tay hiện tại còn đang đặt ở trên lưng Viên Đông.

"Người --- các người ---" Thúy Nhi khiếp sợ, bát canh từ trong tay chao đảo rơi xuống. Thân hình Viên Tây chợt lóe, ngay sau đó đã đỡ được bát canh lên tay, cẩn thận dùng hai tay bưng đặt lên trên bàn, thấp giọng nói nhỏ, "Chúng ta đi ra ngoài rồi nói." Viên Đông bởi vì thường xuyên bị vết thương quấy nhiễu nên rất khó ngủ sâu, chỉ khi nào có dược lực trợ giúp mới có thể miễn cưỡng ngủ an ổn hơn một chút.

Viên Tây mặc lại ngoại y, sau đó cùng Thúy Nhi đi ra ngoài. Ra khỏi quân trướng, một trận gió lạnh bất chợt thổi qua, Thúy Nhi nhịn không được run rẩy, Viên Tây thấy vậy liền nói, "Đi tới doanh trướng của ta." Doanh trướng của nàng rất gần với của Viên Đông, từ khi lên chức phó tướng các nàng mỗi người đều có doanh trướng của riêng mình, chỉ là so với quân trướng của Hạ Tử Mặc nhỏ hơn rất nhiều.

Hai người im lặng đi vào bên trong doanh trướng, Viên Tây lên tiếng, "Ta vừa rồi là giúp nàng bôi thuốc." Thúy Nhi chỉ lắc đầu trầm mặc, Viên Tây thật bất đắc dĩ, "Loại chuyện này rất bình thường, ngươi không cần phải đề phòng với cả chúng ta." Nàng không rõ tâm tư của Viên Đông lúc này, tự nhiên cũng không muốn nặng lời quá mức.

Thúy Nhi đột nhiên ngắt lời nàng, thẳng thắn hỏi lại một câu, "Chẳng lẽ người không thích nàng sao?"

Nhìn đôi mắt đen láy của Thúy Nhi, Viên Tây nhất thời lâm vào trầm mặc, một lát sau mới nói, "Không phải cứ là nữ nhân đều sẽ thích nữ nhân ---" Nàng không biết bản thân mình là thích hay không thích Viên Đông, đa phần thời điểm nàng vẫn cảm thấy giữa mình với Viên Đông tồn tại vài phần tình thân. Hơn nữa bọn họ cùng sinh cùng tử trên chiến trường lâu như vậy, ngoài tình thân ra còn thêm một ít cảm giác đồng bạn kề vai sát cánh.

Thúy Nhi lặng lẽ từ trong doanh trướng của Viên Tây đi ra, vừa vặn gặp được Viên Bắc đi tới. Viên Bắc nhìn thấy Thúy Nhi liền có chút kinh ngạc, chỉ là Thúy Nhi cái gì cũng không nói đã chạy đi, đôi mắt không giấu được ửng hồng.

Viên Tây cũng bước ra khỏi quân trướng, Viên Bắc thấy nàng liền cười hỏi, "Làm sao vậy? Ngươi khi dễ người ta sao?" Viên Tây lắc đầu, "Quả nhiên tâm tư nữ nhân tựa như mò kim đáy bể. Quả nhiên không phải nữ nhân ai cũng là Hạ Tử Mặc." Có lẽ là bởi ảnh hưởng từ quan hệ của Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã, Viên Tây khá dễ dàng chấp nhận chuyện một nữ nhân khác đem lòng yêu thích Viên Đông như vậy.

Nhưng Hạ Tử Mặc là người tâm tư kín kẽ, khả năng khống chế rất tốt, nếu chuyện hôm nay đổi lại thành Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc tuyệt đối sẽ không ghen bóng ghen gió. Vừa nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt Viên Tây thoáng chốc lạnh lùng, sau đó trong mắt hiện lên sát khí nhàn nhạt. Các nàng có thể tiếp thu Hạ Tử Mặc, hoàn toàn bởi vì Hạ Tử Mặc rất thông minh, sẽ không liên lụy đến Viên Tinh Dã.

Nhưng Thúy Nhi này lại không như thế --- Viên Bắc cũng nhận ra sát khí từ người Viên Tây, nhẹ giọng nói nhỏ, "Liền tính ngươi muốn động thủ, cũng phải hỏi qua đại nhân mới được."

Thời gian tiếp tục trôi qua nửa tháng, Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc đang muốn đi đến mấy địa phương phụ cận U Châu tuần tra một vòng, nhưng không ngờ Khuyển Nhung lại phái sứ giả tới Hắc Phong Thành cầu kiến, Tàng Thất nhanh chóng phân phó người dẫn sứ giả đến U Châu.

Lại nói, sau khi Hắc Phong Thành bị tàn phá, Dã Lợi Hợp và Quân sư đều biệt tăm biệt tích. Lúc đó Quân sư mang theo Dã Lợi Hợp cùng với một đội quân hộ vệ, thừa dịp trong thành hỗn loạn nhanh chóng rời đi, trở về được Uy Nhung. Nhưng là Dã Lợi hợp chịu nội thương nghiêm trọng trong phạm vi một vụ nổ mạnh, đến bây giờ vẫn luôn nằm một chỗ dưỡng thương.

Sau khi trở lại Uy Nhung, Quân sư đem toàn bộ người dân ở mấy thôn trang phụ cận đều tụ tập lại ở trong thành, rút ra tráng đinh dùng làm hộ vệ thủ thành. Toàn bộ lương thảo cũng gom hết về trữ ở bên trong, mỗi ngày đều thực thi phân phát theo khẩu phần, hạn chế chi tiêu sinh hoạt trong thành, phòng ngừa Viên Tinh Dã đột nhiên công kích. Nhưng không ngờ Viên Tinh Dã lại không tiếp tục lấn tới Uy Nhung, một lần chờ như vậy chính là đợi đến ba tháng.

Lương thảo bên trong thành Uy Nhung tuy rằng còn đủ để có thể chống đỡ vượt qua được mùa đông, nhưng lại không thể kéo dài lâu hơn nữa. Âu cũng bởi lương thảo trước kia của Khuyển Nhung đa phần là dựa vào giao thương cùng với Đại Khải, hiện giờ hai bên đã đình chỉ liên lạc, nội thành Uy Nhung sớm muộn cũng sẽ lâm vào tình cảnh cạn kiệt lương thực.

Sứ giả lần này Khuyển Nhung phái tới là một văn thần, tên là Mễ Bát Quát, chức vị đại khái tương đương với Tể Tướng Đại Khải. Viên Tinh Dã cũng không có nhận thức người này, nhưng hộ vệ phía sau của người này nàng quả thực rất quen thuộc.

Trình Kinh theo Mễ Bát Quát đi vào trong soái trướng, Viên Tinh Dã ngồi ở ghế chủ tọa, Hạ Tử Mặc ngồi ở bên trái nàng. Khí thế quân doanh dọc đường đã sớm dọa sợ Mễ Bát Quát, vừa nhìn thấy Viên Tinh Dã liền lập tức hạ bái nói, "Tiểu nhân Mễ Bát Quát, bái kiến Nguyên soái." Trình Kinh cũng theo sau quỳ gối.

Lần này trở về hắn phi thường bất an, nhưng hắn cũng biết bản thân lưu lại Khuyển Nhung chắc chắn sẽ phải chết, còn không bằng thử quay trở lại Đại Khải một lần. Hắn lén lút ngẩng đầu lên nhìn trộm, Viên Tinh Dã thần sắc đạm mạc nhìn xuốngaays người đang quỳ, Hạ Tử Mặc cầm chèn trà trên tay, tựa như không hề để tâm tới bọn họ.

Toàn bộ tướng lãnh Khải quân cơ hồ đều hiện hữu. Bốn người chủ tướng ngồi ngay ngắn trên ghế, đằng sau mỗi người là bốn gã phó tướng dưới quyền. Trên người bọn họ đều khoác áo choàng màu đen, ẩn ẩn lộ ra hoa văn trừ tà kim sắc bên trong, đầu đội kim quan vấn tóc. Một tràng khí thế mạnh mẽ áp bức tỏa ra, toàn bộ bên trong quân trướng đều tràn ngập sát khí nhàn nhạt.

Viên Tinh Dã nhìn Mễ Bát Quát trước mặt, cũng không lên tiếng để hắn đứng dậy, chỉ lạnh giọng hỏi, "Không biết Dã Lợi Đại Hãn có chuyện gì muốn chỉ giáo?"

Mễ Bát Quát nhịn không được xoa xoa mồ hôi trên mặt, cung kính đáp lại, "Dã Lợi Đại Hãn nguyện ý xưng thần, hàng năm tiến cống, tôn Khải đế là hoàng đế, vĩnh viễn phụ thuộc Đại Khải, hai nước hòa bình ngàn năm, không có giao tranh."

Ngón tay Viên Tinh Dã gõ gõ lên mặt bàn, tựa hồ đang cân nhắc, trong nhất thời cả quân trướng lâm vào yên tĩnh dị thường. Mễ Bát Quát chỉ cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn từ trên cao áp xuống, khiến hắn có chút hít thở không thông.

Thật lâu sau Viên Tinh Dã mới chậm rãi lên tiếng, "Khuyển Nhung hiện giờ chỉ còn lại một tòa thành Uy Nhung cùng với mấy vạn tướng sĩ. Hòa đàm có lợi gì cho Khải quân ta?"

Mễ Bát Quát thấp giọng đáp, "Nội địa Khuyển Nhung chỉ có ngàn dặm hoang mạc, so với Đại Khải cẩm tú sơn hà quả thực không đáng nhắc tới. Hiện giờ đã lâm vào đường cùng, nước mất nhà tan, thần dân quốc ta nếu bị cưỡng ép e là sẽ kích động đến phẫn nộ phản công, khi đó liền tính Nguyên soái đắc thắng chỉ sợ cũng là thắng thảm. Nếu như Nguyên soái đồng ý giảng hòa, Đại Hãn hứa sẽ liên hôn với công chúa của hoàng đế quý quốc, cam nguyện xưng thần."

Mễ Bát Quát nói xong, Hạ Tử Mặc đột nhiên bật cười thành tiếng, "Trước đây Khuyển Nhung cũng đã cùng Đại Khải ta ký kết hòa ước mấy lần, nhưng là lại bấy nhiêu lần bội tín, hiện giờ thứ cho chúng ta không thể tin tưởng chi ngôn của quý quốc nữa. Huống chi Hoàng Thượng chúng ta đã hạ lệnh nhất định phải triệt phá Khuyển Nhung, để uy danh Đại Khải vang vọng. Hiện giờ tân binh mới gia nhập tăng thêm mấy vạn, dù có tổn thất đến đâu cũng có thể nhanh chóng bổ sung."

Nói tới đây, ngữ khí của Hạ Tử Mặc đột nhiên thay đổi, lạnh lùng tiếp tục, "Mấy chục năm qua các ngươi xâm lấn lãnh thổ chúng ta, giết con dân chúng ta. Hiện giờ Khải quân trên dưới một lòng, mỗi binh mỗi tốt cũng đều tuyệt đối không chịu lui bước. Đến lúc đó Uy Nhung máu chảy thành sông, cũng là để cho chư quốc bốn phía biết được, dám mạo phạm uy danh Đại Khải ta, dứt khoát không thể tránh khỏi diệt vong."

Ý tứ của Hạ Tử Mặc đã thực rõ ràng, chúng ta có thể tổn thất, nhưng khi đó tổn thất của các ngươi lại là không thể vực dậy nổi. Thương vong Đại Khải bất quá chỉ là Chinh Bắc quân, nhưng Khuyển Nhung nếu nhận thương vong, lúc đó chính là đại họa diệt tộc.

Mễ Bát Quát trong lòng lạnh lẽo, nhìn Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã ở trước mặt, hắn đột nhiên không biết phải nói tiếp như thế nào. Dã Lợi Hợp phái hắn tới đây chính là bởi tính cách hắn co được dãn được. Trước khi tới hắn cũng đã đoán được bản thân mình sẽ gặp khó dễ, nhưng nếu có thể cứu được toàn tộc Khuyển Nhung, một tấm thân này dù có phải bỏ mạng cũng là đáng giá.

Chỉ là hiện giờ, dựa theo tình huống nơi đây, Viên Tinh Dã chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho Khuyển Nhung. Nhìn lão nhân đầu tóc bạc phơ đang quỳ dưới đất, trên mặt xuất hiện biểu tình phi thường tuyệt vọng, Hạ Tử Mặc cũng có chút không đành lòng, phất tay ra hiệu để người dọn chỗ ngồi cho Mễ Bát Quát.

Viên Tinh Dã lên tiếng, "Dã Lợi Đại Hãn hẳn là biết bổn soái muốn điều gì. Mở cửa thành Uy Nhung đầu hàng, toàn tộc Khuyển Nhung gia nhập Trường An, khi đó Hoàng Thượng đương nhiên sẽ lấy lễ nghĩa tương đãi."

Mễ Bát Quát im lặng không nói gì. Viên Tinh Dã đây là đã chỉ ra hai con đường, hoặc là mất nước, hoặc là mất nước cùng với vong tộc.

"Mễ sứ thần đường xa mệt mỏi, trước tiên đi xuống nghỉ ngơi, ngày mai trở về nói lại cho Dã Lợi Đại Hãn ý tứ của bổn soái." Viên Tinh Dã nói, "Dã Lợi Đại Hãn có thể chậm rãi suy nghĩ, bổn soái đợi được. Mặt khác, hộ vệ phía sau kia của Mễ sứ thần bổn soái muốn lưu lại, hy vọng Mễ sứ thần có thể nể mặt một lần."

Mễ Bát Quát trước khi đi còn lo lắng phải xử lý Trình Kinh ra sao, Quân sư thấy vậy đã dặn hắn cứ tùy ý Viên Tinh Dã định đoạt là được. Nhìn thấy Mễ Bát Quát đồng ý sau đó khom người lui ra, Trình Kinh vừa muốn lên tiếng nói gì đó, đã bị Thẩm Băng đứng dậy lại gần, dùng một chưởng chộp tới trên người hắn. Trình Kinh chỉ cảm thấy nội lực toàn thân phút chốc tan rã như tuyết trắng dưới ánh mặt trời, cuối cùng biến mất không còn một chút tung tích.

"Đại nhân, người muốn xử trí hắn thế nào?" Thẩm Băng hỏi. Hạ Tử Mặc suy tư mân mê chiếc nhẫn trên tay. Nàng đương nhiên là thấu hận Trình Kinh, thiếu chút nữa chỉ vì hắn mà nàng và Viên Tinh Dã vĩnh viễn âm dương cách biệt.

Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói, "Trước nhốt lại, đợi ta cùng Giám quân thương nghị xong sẽ định đoạt." Thẩm Băng gật đầu ra hiệu, mấy tướng sĩ gần đó nhanh chóng tiến lên trói Trình Kinh mang đi.

Chờ sau khi mọi người lục tục rời khỏi, Hạ Tử Mặc mới lên tiếng, "Ý định của Hoàng Thượng là muốn tiêu diệu toàn tộc Khuyển Nhung, nếu hiện giờ Dã Lợi Hợp đã có ý đầu hàng, chẳng lẽ vẫn muốn giết hết toàn bộ Khuyển người sao?"

Viên Tinh Dã thở dài, "Ta tự nhiên cũng biết đạo lý này, chỉ là bá tánh vô tội." Nàng đứng dậy đi lại vài vòng trong quân trướng, "Đến lúc đó văn võ bá quan cùng với quý tộc trong triều Khuyển Nhunng hẳn là chỉ có thể chết, nhưng ta sẽ thượng thư thỉnh cầu Hoàng Thượng lưu lại bá tánh."

Hạ Tử Mặc gật đầu, "Nàng có cảm thấy, thái độ của Hoàng Thượng đối với Khuyển Nhung lần này có chút không đúng không?" Viên Tinh Dã suy nghĩ một lúc rồi nói, "Năm đó, thời điểm Hoàng Thượng vẫn còn là Vương gia đã từng có ý muốn diệt trừ toàn bộ Khuyển Nhung, nhưng lại bị tiên hoàng hạ lệnh giảng hòa. Có lẽ lần này là muốn hoàn thành tâm nguyện." Tuy rằng lời nói ra là như vậy, nhưng trong lòng hai người vẫn không khỏi nghi hoặc.

Trước giờ Hạ Đế tính cách vẫn luôn ôn hòa, thậm chí còn có thể nói quá mức dung túng, nhưng thái độ đối với chuyện tấn công Khuyển Nhung lần này lại là phi thường kiên quyết. Thanh âm phản đối trong triều đều bị áp xuống, hơn nữa nếu có ý đồ can gián mưu phản, đều dẫn đến xử trảm toàn tộc.

Hạ Tử Mặc thở dài, "Nếu như Khuyển Nhung quy hàng, khi đó chúng ta cũng phải hồi Trường An." Một lần nữa quay lại trong cung là điều các nàng vạn phần không muốn. Ánh mắt Viên Tinh Dã tản ra vài tia lạnh lẽo, nếu muốn hai người lại phải trở về hầu hạ Hạ Đế, thực sự ---

Trước kia trong lòng không có vướng bận còn có thể miễn cưỡng nhẫn nại, lúc này trừ bỏ đối phương, các nàng đều không thể tiếp thu được bất luận kẻ nào khác nữa. Viên Tinh Dã nắm lấy tay Hạ Tử Mặc, ôm nàng vào trong lồng ngực chính mình, "Yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt. Lần này nếu chúng ta phải hồi Trường An, dứt khoát không ai phải quay lại bên trong hoàng cung."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play