Một đội kỵ binh phi ngựa tới trước đại môn, cửa thành U Châu nhanh chóng mở rộng nghênh đón đám người này vào bên trong. Đội quân kia ước chừng có hơn một trăm người, toàn bộ đều là hắc y cùng bạch mã, vừa nhìn qua là biết Hắc Y quân trực thuộc dưới trướng Thẩm tướng quân.
Nhìn một trăm người này giục ngựa hướng tới quân doanh, mấy binh lính thủ vệ trên tường thành có chút hâm mộ. "Không biết khi nào ta mới có thể gia nhập Hắc Y quân." Vừa lên tiếng là một thiếu niên thoạt nhìn dường như mới mười mấy tuổi, hẳn chính là tân binh vừa mới gia nhập Chinh Bắc quân cuối thu vừa rồi.
Lần này đại bại Khuyển Nhung, bên trong tấu chương Viên Tinh Dã gửi về kinh thành chỉ viết đánh hạ được Hắc Phong Thành, còn tổn thất của Khuyển Nhung quân lại nói giảm đi một chút, cố ý để tình huống hiện tại có vẻ nghiêm trọng. Hạ Đế nguyên bản ngày xưa luôn ôn hòa hiện giờ lại nhất quyết yêu cầu tiêu diệt toàn tộc Khuyển Nhung, sau đó hạ chỉ bổ sung thêm tân binh và lương hướng cho Viên Tinh Dã.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể không kể công tới tấu chương của Hạ Tử Mặc, còn có Yến Phi hao tốn không ít tâm tư.
Viên Tinh Dã khao thưởng tam quân, lúc sau bắt đầu huấn luyện tân binh mới gia nhập. Đại Khải đất rộng người đông, dựa theo ý chỉ của Hạ Đế mà thực hiện, thật mau đã bổ sung hết số lượng tướng sĩ cũ bị tổn thất, cho nên nhân số Chinh Bắc quân không hề có giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm mấy vạn, cộng cùng với Hắc Y quân và Kiêu Võ Vệ, tổng cộng là bốn mươi vạn. Toàn quân như trước chi ra làm tứ quân, mỗi quân tám vạn người, dưới quyền một vị chủ tướng và bốn phó tướng, mỗi phó tướng chịu trách nhiệm hai vạn nhân mã, gọi là một phân.
Theo thỉnh cầu của Hạ Tử Mặc, bốn người Đông Tây Nam Bắc đều từ lục phẩm thăng lên thành ngũ phẩm, từng người trở thành phó tướng đảm nhiệm một phân. Chức vị chủ tướng của Trương Đoan Nhiên bị hủy bỏ, Lạc Nhan thay thế, Kiêu Võ Vệ từ sau do đích thân Viên Tinh Dã tự mình chỉ huy.
Nghe thấy thiếu niên kia nói như vậy, một lão binh vỗ vai hắn, "Có chí khí! Bất quá Hắc Y quân không phải cứ nói vào là vào được. Hơn nữa ngươi nên để ý, thời điểm đánh giặc bọn họ cũng thường xuyên phải xông lên tiên phong."
"Cho nên không cần phải gia nhập Hắc Y quân làm gì, chỉ cần là thủ hạ dưới trướng Nguyên soái đều được ban thưởng rất nhiều, cơ hồ mỗi lần thắng trận đều có. Ngươi tích góp mấy năm là có thể hồi hương cưới vợ rồi." Một lão binh khác cười nói.
Không khí bên trên tường thành phút chốc tràn ngập tiếng cười đùa, thiếu niên kia nghi hoặc hỏi, "Các ngươi không lo lắng sao? Hắc Y quân đột nhiên trở về, có phải là phát sinh tình huống gì phía Khuyển Nhung bên kia không?"
"Không cần phải lo lắng, ba tháng trước Nguyên soái đại bại Khuyển Nhung, bọn họ chịu thương vong vô số, làm sao còn dám thò mặt tới đây."
Hắc Y quân giục ngựa vào quân doanh, thực mau tiến tới trước soái trướng chính giữa doanh địa. Chuyện này quả có phần giống với thiếu niên thủ thành vừa rồi suy đoán, bọn họ đây là được Tàng Thất phái tới báo cáo tình huống bên trong Hắc Phong Thành.
Sau khi mọi người rời đi, Viên Tinh Dã để lại mười vạn kỵ binh cùng với toàn bộ Hắc Y quân, hết thảy đều do Tàng Thất thống lĩnh. Hiện giờ bên trong thành Hắc Phong thê lương tiêu điều, Tàng Thất bắt đầu chậm rãi tu sửa. Viên Tinh Dã cũng hỏi bá tánh Khuyển Nhung được mang đi trước đây, cho họ quyền được lựa chọn, muốn ở lại thổ địa Đại Khải hay quay trở về Hắc Phong Thành.
Gần đây còn có khá nhiều người từ các thôn trấn phụ cận lục tục kéo tới, bên trong Hắc Phong Thành cuối cùng cũng có thêm một ít nhân khí. Bởi vì nơi này trở thành tân lãnh thổ Đại Khải, Hạ Đế miễn thuế ba năm cho bá tánh tại đây, cũng đã phái ra tân nhiệm Huyện lệnh tiếp quản Hắc Phong Thành, hiện đang gấp rút lên đường từ Trường An.
Viên Tinh Dã đọc xong thư tín của Tàng Thất, vừa lòng gật đầu, hạ lệnh cho Hắc Y quân lui xuống nghỉ ngơi. Hắc Phong Thành vào trong tay lần này, tuyệt đối không thể để mất đi lần thứ hai. Tòa thành này có vị trí địa lý tối quan trọng, có thể chặn hoàn toàn tất cả đường đi từ Uy Nhung tới Đại Khải. Hiện giờ Uy Nhung bị cô lập, hơn nữa gần đây Dã Lợi Hợp liên tiếp bại trận, mùa đông ở Uy Nhung hẳn là trải qua cũng không tốt.
Từ sau tiết Trung thu đến hiện tại, Viên Tinh Dã đặt huấn luyện tân binh làm trọng tâm, tuy rằng lúc này không có chiến dịch, nhưng người ngoài cũng không thể nói nàng rảnh rỗi không làm gì.
Ba tháng trước, thời điểm vừa đánh bại Khuyển Nhung, Viên Tinh Dã đã thượng thư tới Hạ Đế, bên trong viết Trình Kinh không phải là phản quốc mà chỉ giả bộ theo địch, cùng Chinh Bắc quân dùng kế dẫn dụ Khuyển Nhung đoạt lại Hắc Phong Thành, thuận lợi cho thực hiện kế sách lúc sau.
Hạ Tử Mặc cũng trình lên tấu chương, nói rằng Trình Kinh mang theo Hạ Hàn Thu giả mạo nàng đi theo Khuyển Nhung, khiến Khuyển Nhung tin tưởng rằng lúc đó Trình Kinh thật sự bắt được Hạ Tử Mặc, dùng nàng uy hiếp Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã đành thuận theo nhường ra Hắc Phong Thành.
Sự tình Hạ Tử Mặc bị bắt đi hiện giờ trong quân không ít người biết, để phòng ngừa chuyện này trở thành phiền toái ngày sau, Hạ Tử Mặc liền dứt khoát thừa nhận bản thân bị bắt, nhưng mà tù binh kia lại không phải nàng, mà là Hạ Hàn Thu giả trang thành nàng. Điều này vẫn luôn không có báo trước cho Hạ Đế, là do lo sợ tấu chương trên đường bị Khuyển Nhung cướp đi, dẫn tới kế hoạch thất bại. Không nghĩ tới lại để Trình gia phải chịu oan ức.
Như vậy so với sự thật chân chính lại càng thêm đáng tin hơn. Nếu như Hạ Tử Mặc thật sự bị bắt, làm sao có thể toàn thân không tổn hại trở về được như vậy? Thế thân ngược lại có vẻ dễ dàng giải thích hơn. Kể từ đó, tội danh Trình Kinh phản quốc liền được hủy bỏ.
Tin này vừa truyền xuống, Hiền phi đã chịu liên lụy tới. Thân nhân toàn tộc Trình gia được Hạ Đế thả ra, hồi phục quan chức như cũ, Dư gia cũng chịu đả kích không nhỏ. Trình gia thượng thư tới Hạ Đế, nói là Hiền phi dùng quân vụ báo tư thù, không màng tới đại cục. Vì để làm yên lòng Trình gia, Hạ Đế cũng xử phạt vài người thuộc Dư gia. Bất quá người bị xử trí đều chỉ là vài tiểu nhân vật, không hề chạm tới nhánh chính Dư gia.
Nhưng cục diện hài hòa như vậy lập tức bị phá vỡ sau tấu chương lần kia của Yến Phi. Yến Phi nói Hiền phi lợi dụng chức vụ, đả kích tướng sĩ, lợi dụng sự tình Trình Kinh phản quốc hãm hại Hạ Tử Mặc, một kế không thành lại thiết kế thêm một màn lôi kéo chủ tướng trong quân mưu phản. Thừa dịp Viên Tinh Dã không trấn trụ tại U Châu, ám sát Hạ Tử Mặc giữa đường chính, dẫn tới Hạ Tử Mặc chịu trọng thương, còn có hơn trăm bá tánh U Châu vô tội bị cuốn vào. Bên trong tấu chương của Yến Phi ghi rõ từng sai lầm của Hiền phi, cùng với một loạt chứng cứ xác thực. Viên Tinh Dã khiêng kị địa vị của Hiền phi, chỉ đem Trương Đoan Nhiên giam lỏng lại, chờ Hạ Đế xét xử.
Trước đó Hạ Đế đọc xong tấu chương của Viên Tinh Dã, quả thực là có đề cập tới sự tình một chủ tướng trong quân ý đồ mưu phản đã bị giam lỏng, bởi vì chức quan quá cao nên phải áp giải về kinh thành thẩm vấn. Hơn nữa khoảng thời gian này tấu chương của Hiền phi vẫn luôn không bị gián đoạn, thoạt nhìn qua hẳn là do Viên Tinh Dã không thể phân ưu tới.
Hạ Đế đọc xong tấu chương tức khắc giận dữ, Yến Phi kia là do đích thân Lý Di đề cử, không có khả năng thông đồng cùng Hạ Tử Mặc. Hơn nữa bên trong tấu chương của Yến Phi câu chữ mạch lạc rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, Hạ Đế lập tức viết mật chỉ dò hỏi thực hư từ Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã nhanh chóng thượng thư lại cho Hạ Đế, tuy rằng trong thư có vài chỗ mâu thuẫn nho nhỏ so với lời Yến Phi, nhưng nội dung cơ bản hoàn toàn tương đồng. Kèm theo phong thư còn có lời thú tội của Trương Đoan Nhiên và Chu Lãng, cùng với dấu tay ấn nhận tội trạng.
Lần này Hạ Cư Chính vẫn lên tiếng vì Dư gia cầu tình như trước, nhưng tâm ý Hạ Đế đã quyết. Mấy trăm người toàn tộc Dư gia bị đưa ra Ngọ Môn chém đầu, còn Hiền phi thì bị Hạ Đế hạ chỉ lập tức nhận chết ở U Châu. Viên Tinh Dã để Lạc Nhan mang theo lụa trắng cùng rượu độc ---- Hiền phi lựa chọn thắt cổ tự vẫn.
Chuyện này còn dẫn lửa tới tận bên Lý Quý Phi, trước giờ Hiền phi vẫn luôn cùng nàng giao hảo, Hạ Đế hơn một tháng không bước vào tẩm cung Lý Quý Phi, mà chỉ sủng hạnh vài tân phi tử mới vào cung.
Quan chức nguyên bản của Dư gia thật nhanh đã bị đủ loại thế lực lớn bé chia năm xẻ bảy đưa người vào thế chỗ, trong đó Hạ Tử Vân có đề cử mấy người, bởi vì Hạ Tử Mặc lập công lớn, không ai dám không nể mặt Hạ gia. Hạ Đế vì muốn an ủi Trình gia nên cũng bổ nhiệm vài người, còn lại tìm vài tên quan viên khác lấp vào. Bất quá Dư gia không phải là đại gia tộc, quyền lợi hữu hạn, kết cục cũng không gây ra chấn động quá lớn.
Hạ Đế hạ chỉ Yến Phi quan thăng một bậc, Trương Đoan Nhiên và Chu Lãng ban chết. Viên Tinh Dã có công phá địch, phong làm Tướng quân nhất phẩm, hào Phượng Vĩnh, phi vị thăng lên tứ phi, bởi vì quân chức đã có phong hào nên phong làm Viên phi. Hạ Tử Mặc cũng thăng thành Giám quân nhất phẩm, thượng vị Tu dung, ban hào chữ Văn. Nhất thời hai người nổi bật vô song, thanh danh lan truyền khắp thiên hạ.
Từ vụ việc lần này, văn võ bá quan càng nhận ra được thái độ khác thường của Hạ Đế với Khuyển Nhung. Tuy rằng ai nấy đều có chút kinh ngạc, nhưng là thiên uy khó dò, mọi người cũng không dám nhiều lời dị nghị.
Sau khi sự tình lắng xuống, Hạ Đế không phái thêm tân nhiệm Khâm sai, U Châu khôi phục bình tĩnh thường ngày, tòa cung điện của Hiền phi cũng trở thành nơi ở của tân sủng phi mới tiến cung.
Hạ Tử Mặc đứng ở trước quân trướng, nhìn bầu trời đầy bông tuyết trắng xóa tung bay. Trên người nàng khoác áo choàng lông cáo, trong tay ôm một cái ấm lô tinh xảo. Quân trướng tại đại doanh đều đã đổi thành dùng vải bạt đặc chế, trong doanh trướng của nàng còn có bếp lò đặt ở bốn góc, trên mặt đất trải kín thảm lông thật dày, toàn bộ bên trong ấm áp như giữa mùa xuân, một chút đều không cảm nhận được hàn ý cuối đông.
Bốn người Đông Nam Tây Bắc hiện giờ cũng tham gia huấn luyện mỗi ngày, Viên Tinh Dã không muốn lơi lỏng sự nghiệp thăng quan của các nàng. Người hầu hạ bên cạnh nàng lúc này chỉ còn có Ngọc Nhi, cùng với Thúy Nhi được Hạ Tử Mặc giữ lại sau khi Hiền phi thân chết.
Viên Tinh Dã mỗi ngày đều đích thân tới thao trường huấn luyện tân binh, canh giờ này vừa vặn là thời điểm thao luyện. Sau một lúc thật lâu, Hạ Tử Mặc cuối cùng cũng nghe được tiếng trống kết thúc thao luyện, binh lính nhanh chóng chạy tứ tán về bên trong doanh trướng chính mình tránh rét, Hạ Tử Mặc trông thấy Viên Tinh Dã bước nhanh về phía nàng.
"Đã nói không cần ra ngoài đợi rồi." Viên Tinh Dã nắm lấy tay nàng, truyền nội lực ấm thân. Hạ Tử Mặc cười cười, "Ta thực rảnh rỗi không có gì làm, muốn đi ra ngoài một lát." Viên Tinh Dã lắc đầu nhíu mày, Hạ Tử Mặc giúp nàng phủi đi vài bông tuyết vương lại trên vai, hai người sóng vai đi vào trong doanh trướng.
"Tuyết lành báo hiệu bội thu, sang năm hẳn là sẽ có một vụ mùa thu hoạch tốt." Viên Tinh Dã lên tiếng. Thúy Nhi bưng cơm trưa tới cho hai người, sau đó nhanh chóng lui ra, cùng Ngọc Nhi trở lại bên trong doanh trướng của các nàng. Lúc này Hạ Tử Mặc căn bản không cần người khác hầu hạ, hai nàng cả buổi chiều đều thực nhàn rỗi.
Hạ Tử Mặc nói, "Thổ địa tại U Châu không cằn cỗi, có phần thật thích hợp trồng trọt. Ta đã đọc rất nhiều thư tịch, tìm được phương thức trồng trọt tốt nhất. Nếu không có chiến sự, mọi người yên ổn nghỉ ngơi lấy sức, qua mấy năm sau U Châu hẳn là có thể phồn vinh lên."
Viên Tinh Dã cười cười, "Tử Mặc nhà ta thật lợi hại." Hạ Tử Mặc gắp đồ ăn cho nàng, "Dẻo miệng."
"Hiện tại bên trong thành U Châu đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sinh hoạt của bá tánh tại mấy thôn trang phụ cận còn thật nhiều thiếu thốn. Chi bằng sang năm chúng ta đi ra ngoài một chút, xem xét mọi sự một phen." Hạ Tử Mặc tiếp tục, Viên Tinh Dã liền gật đầu. Nàng biết rõ tâm tư của Hạ Tử Mặc, U Châu này xem như là khởi điểm của hai người các nàng, Hạ Tử Mặc đương nhiên là hao hết tâm tư muốn biến nơi đây trở nên ngày càng cường thịnh.
Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã đều từng nghĩ tới, nếu như là có thể, cả đời này nguyện luôn luôn ở lại U Châu, vĩnh viễn không phải quay lại kinh thành. Nhưng là những lời này các nàng không thể nói ra. Chỉ bằng sức lực của một mình U Châu nho nhỏ, muốn đối phó với Đại Khải là hoàn toàn không có khả năng.
Để lại không gian riêng cho Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc ở trong quân trướng, Thúy Nhi cùng Ngọc Nhi ở tại một doanh trướng khác cách đó không xa, hai người vừa nói vừa cười hướng về nơi đó đi đến. Thúy Nhi quả thực vừa lòng với sinh hoạt hiện tại, Hạ Tử Mặc không giống Hiền phi hỉ nộ vô thường, đối đãi với hạ nhân cũng rất hào phóng, thi thoảng còn có ban thưởng.
Mới đi được vài bước, Thúy Nhi đột nhiên dừng chân tại chỗ. Ngọc Nhi có chút nghi hoặc nhìn sang, không biết Thúy Nhi đang bị làm sao, chỉ thấy ánh mắt Thúy Nhi hướng tới vài người tướng lãnh phía xa.
Viên Đông cùng Viên Tây sóng vai bước đi cạnh nhau, trên người khoác áo choàng màu đen viền lông, Viên Nam và Viên Bắc đi ở phía sau, bốn người đang tán chuyện phiếm
Tử xa nhìn tới chỉ thấy dường như Viên Đông đang nói gì đó, chọc Viên Tây cười đến nghiêng ngả, không ngừng vỗ vỗ bả vai người kia. Viên Bắc và Viên Nam cũng tươi cười xán lạn. Bốn người đi tới gần, Thúy Nhi cùng Ngọc Nhi nghe được thanh âm Viên Bắc, "Kiếm pháp này của ngươi xác thực là hữu dụng, nhưng động tác nhìn có chút kỳ quái."
Viên Tây cười cười, "Thực dụng là được rồi, hôm nay chúng ta đi tửu lâu trong thành ăn cơm chiều được không? Ta mới tìm được một chỗ hương vị rất tốt." Viên Đông bất đắc dĩ lắc đầu, "Lúc này còn chưa đến buổi trưa, ngươi như thế nào đã nghĩ tới cơm chiều?"
"Buổi chiều không cần thao luyện, chẳng lẽ lại muốn cùng nhau đi luyện kiếm giống như hôm qua?" Viên Tây hỏi lại, "Thương thế của Đông còn chưa khỏi hẳn, trời tuyết dày như vậy không cần phải liều mạng luyện kiếm làm gì, tu dưỡng thân thể chính mình một chút mới tốt."
Ngọc Nhi thấy Thúy Nhi ngây người, nhanh chóng kéo nàng tránh sang một bên, chờ bốn người kia đi qua. Thúy Nhi lúc này mới hoàn hồn, Viên Đông đại nhân bị thương khi nào?
Viên Đông cũng vừa vặn thấy được Thúy Nhi, nhanh chóng tách ra khỏi ba người Viên Tây đi thẳng tới. Thúy Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, lúc này trong lòng Thúy Nhi cảm nhận được rõ rệt chênh lệch tồn tại giữa chính mình và Viên Đông. Người kia hiện giờ đã là phó tướng, là tâm phúc của Viên Tinh Dã, tiền đồ vô lượng. Còn chính mình lại chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, nếu không phải nhờ Hạ Tử Mặc mềm lòng thương hại, phỏng chừng bản thân đã phải chôn cùng với Hiền phi.
"Tại sao lại đứng ở chỗ này?" Viên Đông ôn thanh hỏi. Thúy Nhi không trả lời, Ngọc Nhi bên cạnh nhanh nhẹn lên tiếng, "Mỗi ngày lúc này đại nhân đều không cần chúng ta hầu hạ." Viên Đông nghe vậy gật đầu, sau đó lại trầm mặc không biết nên nói thêm điều gì, đành phải thở dài một hơi, "Trời lạnh rồi, sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Thúy Nhi nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không mở miệng như cũ. Viên Đông thật bất đắc dĩ, vươn tay phủi đi vài bông tuyết trên vai nàng, sau đó xoay người rời đi.
Ngọc Nhi cười nói, "Kỳ thật nhìn kỹ thì Viên Đông đại nhân lớn lên cũng rất mỹ a!" Thúy Nhi gật đầu, Ngọc Nhi không hề nhận ra Thúy Nhi có chút mất tự nhiên, tiếp tục nói, "Trước kia có thích khách ám sát Giám quân, Viên Đông đại nhân liều mạng cứu Giám quân, không nghĩ tới thương thế đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Lúc đó còn nghe nói Viên Đông đại nhân thiếu chút nữa là bỏ mình."
Thúy Nhi cả kinh, "Thương thế nghiêm trọng như vậy sao?" Ngọc Nhi gật đầu, "Lúc đó ta cũng không hầu hạ bên cạnh Giám quân, là nghe người khác kể lại." Thúy Nhi quay đầu nhìn theo Viên Đông trở lại chỗ ba người kia. Trên vai Viên Đông cũng vương không ít bông tuyết, Viên Tây đem toàn bộ tuyết trắng đều phủi xuống.
Nhìn Thúy Nhi và Ngọc Nhi rời khỏi, Viên Tây thở dài một hơi, "Vô tình cũng tốt, có ý cũng không sao, nhưng ngươi không thể cứ lấp lửng như vậy mãi được." Viên Đông nghe vậy chỉ lắc đầu, không có trả lời.
Viên Bắc cùng Viên Nam đi ở phía sau, trong nhất thời không ai lên tiếng trò chuyện, không khí có phần trầm mặc. Bốn người các nàng cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc, nhưng trong bốn người Viên Bắc cùng Viên Nam quan hệ tốt nhất, tương tự với Viên Đông và Viên Tây. Viên Bắc cùng Viên Nam đã sớm quyết định cả đời không xuất giá, bồi Viên Tinh Dã nam chinh bắc chiến.
Các nàng hiểu rõ băn khoăn cùng lo lắng trong lòng Viên Đông, lúc này nếu có thêm vướng bận trong tâm, hết thảy đều không thể giống như trước được nữa. Hơn nữa Viên Bắc và Viên Nam trước giờ vẫn luôn cho rằng, Viên Đông cùng Viên Tây cuối cùng sẽ trở thành một đôi. Âu cũng một phần là vì bốn người vẫn luôn cùng nhau vào sinh ra tử, rất khó có thể tiếp thu một người ngoài xâm nhập.
Viên Đông cũng biết điểm này, cho nên đến giờ vẫn không có đáp lại.
- ---------------------------------------
Lời Editor: Yêu hay không yêu nói một lời đi chứ, mập mờ thế này tổn hại tinh thần con nhà người ta lắm, hơn nữa để lâu sợ Thúy Nhi lại càng tự ti hơn ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT