Viên Bắc dẫn Hiền phi rời đi, đám người Viên Nam đi vào bên trong quân trướng, Hạ Tử Mặc vẫn đang viết tấu chương, tựa hồ như một màn vừa rồi chưa hề xảy ra. Viên Nam nhìn đống tấu chương trên mặt đất, có chút lo lắng tiến lên nói, "Đại nhân."

"Thiêu hủy toàn bộ." Hạ Tử Mặc không hề ngẩng đầu. Viên Nam hiểu ý, nhanh chóng nhặt hết mấy quyển tấu chương.

"Thẩm vấn Trương Đoan Nhiên cùng Chu Lãng thế nào rồi?" Hạ Tử Mặc hỏi, Viên Nam liền đáp, "Viên Đông đang thẩm vấn, hẳn là thực mau sẽ có kết quả." Hạ Tử Mặc gật đầu, Viên Nam nhỏ giọng hành lễ lui xuống.

Sau khi Viên Nam rời khỏi, Hạ Tử Mặc buông bút trên tay. Hiền phi lâu nay vẫn luôn là tứ phi, đồ vật này nọ mang đến đây cũng không ít. Sau khi đối phó với Hiền Phi, cũng có thể nhân cơ hội diệt trừ Dư gia, nhưng lúc này nàng vẫn chưa tìm được người phù hợp tiếp nhận thế lực của Dư gia. Sự tình cứ hết một chuyện lại thêm một chuyện, tựa hồ không bao giờ có hồi kết.

Hồi lâu không đặt bút, một giọt mực đã nhỏ xuống bên trên tấu chương, thực mau đã lan thành một mảnh đen kịt. Hạ Tử Mặc thở dài, đem tấu chương đặt sang một bên. Hiện giờ tuy rằng cục diện vẫn luôn theo ý nàng mà thành, nhưng hết thảy không biết lại hữu dụng được bao nhiêu. Nếu như là có thể, nàng thực sự muốn cùng Viên Tinh Dã sau khi đánh hạ Khuyển Nhung liền dứt khoát rời đi, không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng chỉ dám suy nghĩ ngầm trong lòng như vậy thôi, bởi nếu quả thực làm như thế, khi đó Viên gia và Hạ gia đều không tránh khỏi liên lụy. Hơn nữa hiện giờ Chinh Bắc quân tuy rằng nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của Viên Tinh Dã, nhưng phần nhiều lại là do trung thành với Đại Khải. Hạ Tử Mặc thậm chí đã nghĩ đến hai người giả chết rời đi, nhưng cuối cùng đành phải từ bỏ ý tưởng này. Mấy phương pháp nàng nghĩ tới đều có hậu họa không lường trước được --- chỉ là, cứ liên tiếp phải bày mưu tính kế, lục đục với nhau qua ngày, cũng không phải là điều nàng mong muốn.

Lắc lắc đầu xua đuổi mấy ý nghĩ tiêu cực, một lần nữa hạ bút viết tiếp tấu chương.

Lúc này Viên Đông đi vào trong hành lễ nói, "Đại nhân, Chu Lãng cùng Trương Đoan Nhiên muốn gặp người." Hạ Tử Mặc nghe vậy cũng không quá mức kinh ngạc, "Bọn họ nói cái gì?"

"Bọn họ nói là có thể chỉ điểm Hiền phi, Chu Lãng còn nói có thể làm chứng Hiền phi chịu sai khiến từ Lý Quý Phi, nhưng bọn họ nhất định muốn chính đại nhân phải mở miệng đáp ứng lưu lại tính mạng cho bọn họ." Đối với loại người như vậy, Viên Đông vạn phần khinh bỉ xem thường, chỉ là không biểu hiện ra trên mặt.

Hơn nữa, Viên Đông có phần không ngờ Trương Đoan Nhiên lại cũng biết thành loại tiểu nhân thay đổi thất thường như vậy.

Hạ Tử Mặc tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ cười nói, "Cầu sinh là bản năng, rốt cuộc người có thể thong dong bình thản chấp nhận cái chết trên thế gian này không nhiều lắm." Người có tâm trí kiên định như thế quả thực hiếm hoi, Viên Tinh Dã chính là một trong số như vậy nàng đã từng gặp qua. Không bị vật chất lay động, ngoại lực khác cũng không có tác dụng tới. Đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng thực thích Viên Tinh Dã.

Còn loại người sáng nói ba chiều nói bốn, chính là loại vô dụng nhất.

"Nói cho bọn họ, ta đương nhiên sẽ không gặp bọn họ, còn yêu cầu này nọ --- bọn họ lúc này đã không còn tư cách nói điều kiện nữa." Hạ Tử Mặc nhàn nhạt nói, nàng hiện tại cũng không vội vã diệt trừ Hiền phi.

"Vâng." Viên Đông cúi đầu, "Đại nhân, Ngọc Nhi đang đợi ở bên ngoài quân doanh, người có muốn gọi nàng vào không?"

Hạ Tử Mặc quả thực đã quên mất chính mình hạ lệnh cho tìm Ngọc Nhi tới, lúc này mới gật đầu, "Để nàng tới đây." Một đoạn thời gian vừa rồi đều là bốn người Viên Nam vừa là hộ vệ vừa là thị nữ, Hạ Tử Mặc cũng không muốn phải để bốn người các nàng bận tâm tới mấy chuyện hầu hạ của hạ nhân như vậy.

Tại tiền tuyến nơi Hắc Phong Thành, Viên Tinh Dã đọc xong thư tín đưa tới từ U Châu, yên lặng đem thư gập lại. Bùi Thập Viễn nhỏ giọng hỏi Thẩm Băng bên cạnh, "Sao cứ có cảm giác Nguyên soái giống như là đang sinh khí?" Thẩm Băng chỉ lắc đầu, phỏng chừng là Hạ Tử Mặc đã phát sinh sự tình gì. Viên Tinh Dã thoạt nhìn tuy rằng quả thực có phần tựa hồ như đang sinh khí, nhưng cũng không có vẻ lo lắng quá mức, hẳn là không phải tình cảnh nguy hiểm lắm.

"Trương Đoan Nhiên mưu phản, đã bị bắt lại." Viên Tinh Dã đạm thanh nói. Triệu Quảng vừa cầm chén trà lên uống một ngụm, nghe xong lập tức phun sạch trà trong miệng ra ngoài. Viên Tinh Dã nhàn nhạt nhìn hắn, Triệu Quảng luống cuống tay chân, vừa ho vừa cầm lấy khăn lau vết trà trên bàn, "Sao lại như thế?" Trương Đoan Nhiên ngày thường cùng Triệu Quảng giao hảo khá tốt, hiện tại Triệu Quảng có chút khó lòng tin được.

"Hắn ở bên trong thành U Châm mưu đồ ám sát Giám quân, hiện tại đã bị cầm tù, chờ Hoàng Thượng xử lý." Viên Tinh Dã nói. Lạc Nhan suy tư một lúc rồi hỏi, "Hiện giờ bên trong thành U Châu không còn đại tướng, người có muốn phái ai quay trở về tiếp quản không?"

Viên Tinh Dã lắc đầu, "Không sao, hiện giờ Khuyển Nhung co đầu rụt cổ không chịu ra, hẳn là U Châu sẽ không phát sinh sự tình gì." Thủ hạ tướng lãnh dưới trướng nàng tuy rằng không ít, nhưng người tâm phúc lại không nhiều, huống chi hiện giờ còn đang cần toàn lực tiến công. Lạc Nhan phụ trách tình báo, Thẩm Băng thống lĩnh Hắc Y quân không thể rời đi, Triệu Quảng tâm tư không đủ cẩn mật, tuy rằng dũng mãnh nhưng nếu có chuyện gì sẽ dễ dàng để biến tướng xấu đi. Tàng Thất chính là người phù hợp nhất, nhưng sau khi đánh hạ Hắc Phong Thành còn muốn Tàng Thất phụ trách phòng thủ tại đó, đến lúc ấy phỏng chừng cục diện hai bên sẽ có chút rối rắm, cũng chỉ có mình Tàng Thất đủ sức đảm nhiệm.

Còn may hiện giờ không cần phải lo lắng tới U Châu, nhưng chờ thêm một đoạn thời gian nữa, Hạ Tử Mặc cũng sẽ tới Hắc Phong Thành, khi đó U Châu Thành không thể không có đại tướng. Trong thư tín của Hạ Tử Mặc thật ra cũng đã đề cử một người, Viên Tinh Dã suy tư một chút. Người này quả thực không tồi, nhưng chức vị lại chưa đủ cao.

Lần này Khải quân vây khốn Hắc Phong Thành đã được hai ngày, Lạc Nhan phái ra vô số thám báo đi tìm hiểu tin tức.

Viên Tinh Dã lên tiếng, "Ngày mai bắt đầu công thành, đem toàn bộ tướng sĩ chia làm bốn nhóm, thay phiên nhau tấn công."

Ngày hôm sau, Khải quân hướng Hắc Phong Thành mạnh mẽ khởi xướng tiến công. Dã Lợi Hợp vội vàng phân phó tướng sĩ chống cự. Công thành liên tục từ sáng sớm tinh mơ đến đêm tối mờ mịt.

"Đại Hãn, người trở về nghỉ ngơi một chút đi!" Mấy tên tướng lãnh lúc này đang cố gắng khuyên can Dã Lợi Hợp. Phía Khải quân bên kia đã thay đổi binh lính và tướng quân công thành hai lần, nhưng Dã Lợi Hợp vẫn luôn thẳng lưng đứng trên tường thành, không hề nghỉ ngơi một giây. Dã Lợi Cát đã chết, nội quân Khuyển Nhung trừ bỏ Dã Lợi Hợp hiện tại đã còn tướng lãnh nào tính là lợi hại được một chút.

Dã Lợi Hợp lắc đầu, đã nhiều ngày nay hắn dường như già đi rất nhiều, bất quá mới nhi lập chi niên*, hai bên thái dương thế nhưng đã có phần bạc. Dã tâm bừng bừng trong mắt trước đây không còn nữa, hiện tại chỉ thấy được phi thường mỏi mệt.

(* nhi lập chi niên: Độ tuổi khoảng hơn ba mươi tuổi.)

Hắn biết Viên Tinh Dã đây là muốn ép chết bọn hắn, ép chết toàn bộ Khuyển Nhung quân. Khải quân có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, nhưng tướng sĩ Khuyển Nhung lại không thể. Chỉ cần lơ là một khắc, Hắc Phong Thành lập tức sẽ phải sụp đổ.

Chẳng lẽ chủ ý của Viên Tinh Dã là muốn như thế này hay sao? Tuy rằng kết quả vẫn có thể thương vong được bọn hắn, nhưng lại mất đi vài phần linh hoạt thường ngày. Hơn nữa, loại chuyện hi sinh tám trăm đổi lấy một ngàn như vậy cũng không phải tác phong thông thường của Viên Tinh Dã. Bất quá lúc này Dã Lợi Hợp đã không còn tâm tư suy nghĩ nhiều đến thế.

Ngày thứ tám tại Hắc Phong Thành, Viên Tinh Dã và Dã Lợi Hợp đã giằng co liên tục năm ngày. Năm ngày này tuy rằng Khải quân không cưỡng ép công thành, đa phần đều là giả công, nhưng vẫn để tổn thất hơn một vạn người. Khuyển Nhung vì lợi dụng Hắc Phong Thành cố thủ bên trong, thương vong lại không hề nhiều như vậy. Bất quá người tinh ý đều có thể nhìn ra được, toàn bộ Khuyển Nhung quân hiện giờ đã mỏi mệt bất kham.

Tuy rằng mỏi mệt, song sức chiến đấu vẫn phi thường lợi hại, thủ thành năm ngày liên tục vẫn không hề để lộ một tia sơ hở.

Bên trong soái trướng, Viên Tinh Dã đang nhìn sa bàn Hắc Phong Thành, Lạc Nhan lại gần nói, "Nguyên soái, thám báo hồi bẩm đã an bài ổn thỏa." Viên Tinh Dã gật đầu, phía sau nàng là mấy vị tướng lãnh khác, chỉ có mình Bùi Thập Viễn hiện tại đang dẫn đầu công thành nên không ở đây.

Viên Tinh Dã nói, "Sự tình càng để lâu càng dễ biến hóa khôn lường, ngày mai mở công thành quy mô lớn. Nói lại cho mật thám trong thành, ngày mai chỉ cho phép thành công, không được thất bại."

Lạc Nhan gật đầu lui ra. Thẩm Băng nghe vậy nháy mắt minh bạch, Hắc Phong Thành trong ngày mai dứt khoát sẽ bị phá. Mọi người cũng theo đó lục tục rời đi chuẩn bị một chút. Viên Tinh Dã vẫn ngồi ở ghế chủ tọa, có chút mệt mỏi xoa ấn đường.

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ngày mai liệu có thể thành công được hay không vẫn còn phải dựa theo thiên ý. Bất quá nếu như mưu kế thất bại, nàng cũng có thể tiếp tục cưỡng chế công thành thêm một đoạn thời gian nữa.

Vì để mê hoặc Khuyển Nhung quân, Khải quân vẫn liên tục tấn công vào ban đêm. Bùi Thập Viễn dẫn đầu chỉ đạo, đem trống trận đẩy tới đánh lên dồn dập, người ngoài nghe thấy không khỏi bồn chồn. Hơn nữa bởi vì trời đã tối, hôm nay lại cũng không có trăng, Khuyển Nhung quân không thể thấy được rốt cuộc là có bao nhiêu nhân mã tới tấn công, Khải quân không chịu đốt đuốc, chỉ có thể nghe được tứ phía đều là tiếng trống trận, thậm chí che lấp đi cả tiếng vó ngựa khắp nơi.

Tướng lãnh thủ thành đã có chút thoát lực, gào lớn, "Bắn tên xuống, mau mau bắn tên." Lập tức một cơn mưa tên từ trên tường thành bay xuống, thoáng chốc che kín bầu trời.

"Ai cho phép các ngươi bắn tên, dừng lại!" Quân sư đã lên tới tường thành, lạnh lùng nói ra một câu. Cung thủ trên thành thực mau ngưng lại. Quân sư nhìn xuống một màn đen kịt dưới chân thành. Đã nhiều ngày liên tục thủ thành như vậy, số lượng mũi tên còn có thể dùng được không còn nhiều. Nếu cứ tiếp tục bắn cả đêm như thế, hôm sau đánh cũng không cần phải đánh nữa, bọn hắn lập tức phải nhận thua.

"Đem tất cả đuốc trên tường thành dập đi." Quân sư nhàn nhạt hạ lệnh. Chỉ một lát sau, phía trên tường thành cũng là một mảnh đen tối, như vậy Khải quân cũng không dám tùy tiện tấn công. Hai bên lâm vào yên lặng đối đầu.

Bùi Thập Viễn nhìn lên bên trên, vì không thấy rõ được địch nhân nên hắn quả thực không dám tùy ý tấn công. Đang lúc lưỡng lự lại có người tới báo, "Tướng quân, Nguyên soái khẩu lệnh tối nay không cần công thành nữa, thỉnh tướng quân quay lại doanh địa."

Bùi Thập Viễn gật đầu, để tướng sĩ đốt lửa châm đuốc, mang theo toàn bộ binh lính đều quay lại quân doanh. Nhìn thấy Bùi Thập Viễn rời đi, Khuyển Nhung quân trên tường thành nhịn không được hoan hô ầm ĩ. Đã nhiều ngày nay bọn họ cơ hồ không có lấy một giây nghỉ ngơi, có người thậm chí đã ngủ gục ngay trên tường thành. Quân sư đảo mắt nhìn qua vẻ mặt mỏi mệt của mọi người, thần sắc có chút ưu tư.

Toàn bộ thủ vệ trong Hắc Phong Thành gian khổ liên tục trong năm ngày, rốt cuộc cũng có một đêm an ổn ngủ thiếp đi, hết thảy bên trong thành phi thường an tĩnh. Trong yên lặng tứ phía như vậy, có vài thân ảnh nhẹ nhàng nương theo bóng đêm đi qua.

Bá tánh trong Hắc Phong Thành đều đã bị Viên Tinh Dã mang đi, nhưng vẫn còn một phần nhỏ không chịu rời khỏi. Những thân ảnh kia ăn mặc quần áo phổ dụng thông thường, đi thêm vài bước liền tiến vào một khu dân cư, bởi vì không phải địa phương quân sự trọng yếu gì nên cũng không bị bất kỳ ai để ý.

Hai canh giờ sau, mặt trời đã lên khỏi đường chân trời, trời cao xanh thẳm không một gợn mây. Viên Tinh Dã nhìn sắc trời, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười. Nàng đem trường kiếm cột chặt lại bên hông, nhàn nhạt hạ lệnh, "Tập hợp, công thành."

Đại bộ phận Khuyển Nhung quân còn đang say ngủ, chỉ có vài tên binh lính cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ thủ thành. Con mắt bọn họ lúc này đã nhòe đỏ, miễn cưỡng đảo quanh bốn phía. Lúc này một người đột nhiên đem hai mắt mở thật to, sau đó nhanh chóng kêu lên, "Quân địch tập kích!" Binh lính bên cạnh nghe vậy lập tức hoàn hồn, đem mấy ngọn đuốc xung quanh đều đốt lên.

Hắc y bạch mã chạy ở đằng trước, tựa như một mảnh mây đen thật lớn ùn ùn kéo tới. Chiến mã cấp tốc chạy vội, áo choàng phía sau binh lính theo gió tung bay, mỗi người đều kéo căng cung tiễn trên tay, ánh mắt lạnh lùng hướng tới đích ngắm, đầu mũi tên phản quang dưới ánh mặt trời khiến người khác không rét mà run.

Mấy ngày công thành vừa rồi Hắc Y quân đều không xuất hiện, phía sau Hắc Y quân là thân vệ Kiêu Võ Vệ của Viên Tinh Dã. Sáu vạn nhân mã khí thế ngập trời, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc dồn dập, cuốn lên bụi đất mù mịt, khiến cho Khuyển Nhung quân cơ hồ không nhìn thấy được toàn bộ Khải quân phía sau, chỉ có thể trông tới đằng sau tảng mây đen kia là một cơn thủy triều màu tím.

Hắc Phong Thành tại đây tựa như một chiếc thuyền nhỏ, phỏng chừng giây tiếp theo lập tức sẽ bị mây đen che phủ cùng thủy triều cuốn trôi, xé rách thành từng mảnh trôi dạt vô định.

Lần này Viên Tinh Dã không ở trên chiến xa quan sát, mà tiên phong phía trước dẫn đầu toàn quân.

Thủ vệ Hắc Phong Thành vội vội vàng vàng đi lên, chuẩn bị thủ thành. Nhưng bọn họ vừa mới mơ màng tỉnh ngủ, động tác trên tay còn có chút chậm chạp, chờ đến khi có thể kéo cung bắn tên, Khải quân đã tới sát chân thành. Viên Tinh Dã rút bảo kiếm bên hông hô lớn, "Đánh bại Khuyển Nhung, bảo vệ Đại Khải. Xông lên!"

Hắc Y quân mỗi người nhanh chóng bắn tên, mũi tên ngập trời nháy mắt bay thẳng tới phía Hắc Phong Thành. Trước giờ Khải quân rất ít khi chủ động xuất kích như vậy, hơn nữa tường thành Hắc Phong cũng không cao như U Châu Thành, binh lính thủ vệ bên trên không kịp phản ứng, phút chốc đã tử thương vô số.

Kèn hiệu công thành vang lên, Hắc Y quân tách ra một đường chính giữa, binh lính từ phía sau đang nâng một tảng gỗ thô thật lớn, bắt đầu va chạm mạnh mẽ với đại môn Hắc Phong Thành.

Dã Lợi Hợp đêm qua hiếm hoi được nghỉ ngơi một lần, sau đó thực mau lại bị tiếng hò hét ầm ĩ từ bên ngoài đánh thức, một tên thân binh của hắn vọt vào trong, "Đại Hãn, Khải quân công thành!" Dã Lợi Hợp nhanh chóng cầm lấy trường thương, mặc khôi giáp vào, "Cùng bổn hãn đi lên tường thành." Vừa đặt chân tới nơi đã nghe được tiếng kèn hiệu công thành của Khải quân.

Khuyển Nhung quân nguyên bản đang tứ tán đi ra từ khắp nơi, thực mau đã tập hợp chỉnh tề chạy tới chân tường thành. Đêm qua Dã Lợi Hợp chỉ để lại một bộ phận thủ thành, còn lại đều trở về nghỉ ngơi. Hiện tại Dã Lợi Hợp có chút hoang mang, chẳng lẽ là trúng phải mưu kế của Viên Tinh Dã? Lúc này đang có ít người thủ thành, nàng chẳng lẽ muốn nhân cơ hội như vậy? Bất quá hắn nhanh chóng bình định tâm tình chính mình, tuy rằng nhân số của hắn tại đây không nhiều lắm, nhưng chờ đến khi viện quân tập hợp xong, hẳn là không có vấn đề gì.

Quân sư cũng vừa đi tới, Dã Lợi Hợp không kịp nói gì, xuống khỏi tường thành, mang theo thân binh cưỡi ngựa rời đi. Trong lòng Quân sư có chút bất an, vốn định gọi Dã Lợi Hợp quay lại, nhưng là cũng không có lý do chính đáng, đành phải giương mắt nhìn hắn đi khỏi.

Chính bản thân Quân sư lúc này cũng có chút khó hiểu. Trước kia hắn còn có thể đoán được phần lớn ý tưởng của Viên Tinh Dã, bất quá lần này quả thực không hiểu Viên Tinh Dã rốt cuộc là đang muốn làm cái gì.

Thời điểm Quân sư còn đang nghi hoặc, bên trong thành Hắc Phong đột nhiên truyền tới một âm thanh tiếng nổ mạnh, cơ hồ toàn mặt đất đều theo đó mà rung chuyển. Quân sư kinh hãi, trong đầu lập tức nghĩ tới một loại khả năng, nháy mắt cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng toát ra mồ hôi lạnh, giật lấy một con ngựa từ kỵ binh bên cạnh, nhanh chóng đuổi theo Dã Lợi Hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play