Quân sư vừa mới giục ngựa chạy được vài bước, lại nghe được một tiếng nổ nữa vang lên, cơ hồ còn lớn hơn lần trước. Ngựa dưới thân giật mình dừng lại, bất an quay mấy vòng tại chỗ, trong mũi nặng nề thở ra vài hơi. Ngựa của Khuyển Nhung đều là chiến mã quen thuộc với giao tranh chiến trường, rất ít khi phát sinh loại tình huống như vậy. Quân sư nhíu mày, đều nói động vật có linh tính hơn người, lần này hẳn là không xong.
"Viên Tinh Dã, ngươi thế nhưng lại dùng đến kế sách này. Ngươi thật đúng là điên rồi ---" Quân sư lẩm bẩm.
Từng tiếng nổ mạnh liên tục truyền đến bên tai, toàn bộ Hắc Phong Thành nhất thời chao đảo, sau đó lại không ngừng đong đưa. Tiếng nổ kèm theo tiếng người chửi bới quát tháo, thoáng chốc nháo loạn mọi nơi. Quân sư đành phải xuống ngựa, tự mình đi lên vài bước, mặt đất rung chuyển khiến hắn có chút nghiêng ngả không vững.
Viên Tinh Dã đứng ở ngoài thành, chỉ nghe được từ bên trong thành liên tiếp truyền ra tiếng vang, liền biết kế sách đã thành công hơn phân nửa. Đến cả chiến mã dưới thân các nàng cũng có chút bất an, không ngừng đảo đi đảo lại, có không ít kỵ binh đã bị chiến mã hất xuống. Ngoài thành còn như vậy, tình huống bên trong thành hẳn là không phải nghĩ. Viên Tinh Dã phất tay, "Toàn quân lùi về phía sau, cung thủ chuẩn bị."
Khải quân tức khắc lùi lại khoảng hai dặm, nhìn Hắc Phong Thành cách đó không xa đang đong đưa không ngừng. Đứng hai dặm bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng gào khóc kêu la từ nội thành Hắc Phong.
Ánh mắt Viên Tinh Dã vẫn đạm mạc như cũ. Khuyển Nhung cũng thế, Dã Lợi Hợp cũng vậy, đều là đối thủ đáng tôn trọng, nhưng nàng sẽ không bởi vì đối thủ tôn kính mà cam lòng để binh lính chính mình đi chịu chết. Nếu có thể dùng mưu kế, giết chết được đối thủ mà tổn thất phe mình ít nhất, đó mới chính là thượng sách.
Trừ bỏ những người biết được kế hoạch của Viên Tinh Dã, hết thảy tướng sĩ ở đây đều có chút kinh ngạc, không hiểu là đang phát sinh sự tình gì. Đến cả Bùi Thập Viễn cũng không khỏi nghi hoặc, nhìn sang Thẩm Băng bên cạnh. Thần sắc Thẩm Băng vẫn lạnh lùng như bình thường, Bùi Thập Viễn biết hiện tại không phải lúc hỏi này hỏi nọ, liền dứt khoát im lặng không lên tiếng.
Tiếng nổ mạnh cùng âm thanh chấn động không ngừng vang lên, ngay cả Khải quân cũng có nhiều người không chịu được đem lỗ tai chính mình bịt lại. Âm thanh bốn phía dường như đều bị nhấn chìm trong hàng loạt tiếng nổ ngập trời.
Bên trong Hắc Phong Thành, binh lính nháo nhào tháo chạy khắp nơi, nhưng lại cảm giác dù có chạy đến đâu cũng bị tiếng nổ dồn dập truyền tới. Toàn bộ phòng ốc cùng kiến trúc trong thành đua nhau sụp đổ, nơi nơi đều thấy người bị nổ banh xác, còn có thi thể bị phòng ốc sập xuống đè chết. Hết thảy không khí Hắc Phong Thành tản ra một loại hơi thở chết chóc.
"Hạ cửa thành!" Tướng lãnh thủ vệ hô lớn. Hắn đã nhận ra bên ngoài thành không bị nổ, hiện giờ còn tiếp tục ở trong thành chắc chắn sẽ bị nổ chết. Dây thừng lập tức bị cắt đứt, cửa thành ầm ầm ngã xuống đất.
Rất nhiều binh lính Khuyển Nhung hỗn loạn chạy ra, Viên Tinh Dã hạ lệnh, "Cung thủ chuẩn bị, bắn chết toàn bộ."
Khoảng cách hai dặm quả thực lý tưởng cho cung tiễn, Khuyển Nhung quân vừa chân ướt chân ráo ra khỏi thành đã bị bao vây bởi hàng loạt mũi tên bay tới. Tình cảnh hiện tại có phần giống như đang nhẹ nhàng thu hoạch lúa mạch trên đồng, Khải quân không một chút khó khăn lũ lượt bắn tên, từng mảnh từng mảnh binh lính Khuyển Nhung thay nhau ngã xuống.
Bên trong thành là bom nổ, ngoài thành là hàng vạn Khải quân đang chờ đoạt mạng người. Trước có mãnh hổ, sau có sói đói. Liên tục chiến đấu năm ngày, tinh thần đã suy yếu rất nhiều, hiện giờ tứ phía nổ mạnh, cùng với mũi tên rình rập bên ngoài, toàn tộc Khuyển Nhung nguyên bản dũng mãnh đến giờ đã có chút hỏng mất.
Sau nửa canh giờ, tiếng nổ bên trong Hắc Phong Thành mới dần thưa thớt. Viên Tinh Dã vung kiếm, dẫn đầu toàn quân thừa dịp cầu treo hạ xuống xông vào nội thành, Thẩm Băng mang theo Hắc Y quân bám theo sát gót, Lạc Nhan chỉ huy Kiêu Võ Vệ cũng không hề chậm nhịp. Đằng sau bọn họ là một mảnh kỵ binh cùng bộ binh đen kịt.
Tức khắc giống như mãnh hổ sà vào đàn dê. Khuyển Nhung quân tại đây hơn phân nửa đều đã bị trọng thương, chỉ còn một số ít vẫn cố gắng tổ chức chống cự, bất quá chống cự yếu ớt như vậy căn bản không thể cản được thế công của Khải quân.
Lúc này Hắc Phong Thành đã biến thành một tòa phế tích, từng tảng khói lớn dày dặc quẩn quanh trong thành, mùi bụi hòa cùng mùi máu tươi, phi thường kích thích đến thần kinh mỗi người. Chinh Bắc quân trải qua nửa năm huấn luyện, tâm trí đã kiên định hơn trước rất nhiều, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vẫn có rất nhiều người không chịu đựng nổi.
Cảnh tượng giống như địa ngục trần gian nơi đây, vĩnh viễn khắc sâu vào tâm can mỗi người, mãi mãi về sau đều sẽ không thể quên. Mọi người lại nhìn đến thân ảnh màu tím dẫn đầu đằng trước kia, trong lòng trừ bỏ kính nể còn thêm nhiều phần sợ hãi. Một người như vậy, đích thân đem bọn họ huấn luyện hàng ngày, lại cũng tự tay đưa toàn bộ Khuyển Nhung quân xuống địa ngục. Dù có chết, cũng không thể cùng người này đối nghịch.
"Trừ bỏ Hắc Y quân và Kiêu Võ Vệ, những người khác chia làm tứ quân." Viên Tinh Dã nói, ánh mắt vẫn bình tĩnh trấn định, "Tuyệt sát."
Hắc Phong Thành đã không còn nhiều bá tánh, đa phần toàn là quân đội của Dã Lợi Hợp. Viên Tinh Dã không dám đảm bảo nếu để một người sống sót rời khỏi nơi đây liệu có dẫn đến tai họa ngày sau hay không. Ân oán giằng co lâu tới khi nào có thể dứt được, nếu đã như thế, thù hận bất phân liền tuyệt sát hết ở đây đi.
"Vâng!" Mấy người chủ tướng nói, mang theo nhân mã rời đi. Viên Tinh Dã dẫn theo Hắc Y quân cùng Kiêu Võ Vệ hướng đến chủ phủ Hắc Phong Thành chạy tới.
Hắc Y quân và Kiêu Võ Vệ không lên tiếng, mấy tướng lãnh còn lại mang theo binh lính chia làm bốn phần, tách ra tứ phía tuần tra. Tuy rằng bên trong thành đã nổ thành phế tích, Khuyển Nhung quân tử thương hơn phân nửa, nhưng bọn họ vẫn gặp phải thật nhiều chống cự. Khải quân nguyên bản còn có chút mềm lòng, bất quá sau mấy phen khổ chiến trong thành, chính phe mình cũng chịu tử thương rất nhiều. Khải quân dư lại bị kích thích đến tàn nhẫn, bắt đầu hạ thủ không hề lưu tình, vung tay chém giết khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết vang vọng không dứt.
Viên Tinh Dã đã đến trước chủ phủ thành Hắc Phong, Hắc Y quân tản ra truy tìm tàn binh Khuyển Nhung, Kiêu Võ Vệ thiết lập vòng bảo hộ phụ cận.
Nội chiến trong thành giằng co suốt một ngày, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mặt trăng lên cao, Khải quân bật lửa châm đuốc tiếp tục chiến đấu. Khuyển Nhung quân cơ bản đã bị tuyệt sát toàn bộ, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích Dã Lợi Hợp và Quân sư, các tướng lãnh khác đều đã bỏ mạng. Tuy rằng trong lòng có một chút tiếc nuối, nhưng có thể đạt được kết quả như vậy, Viên Tinh Dã cũng thực vừa lòng.
Hộ vệ bên cạnh Quân sư và Dã Lợi Hợp đương nhiên không ít, cho dù nàng đã vây kín xung quanh thành Hắc Phong, nhưng hai người có thể toàn mạng chạy đi cũng không phải không có khả năng.
Gió thu thổi mạnh, bất quá mùi máu tươi xung quanh vẫn không hề giảm bớt. Tóc dài của Viên Tinh Dã cũng theo gió có chút rối loạn, nàng nhìn xuống đôi tay chính mình. Qua một lần này, huyết tinh trên tay nàng không biết là đã tăng thêm bao nhiêu lần.
"Nguyên soái." Lạc Nhan đi đến phía sau, thân thủ phủ thêm áo choàng cho nàng. Viên Tinh Dã xốc lại tinh thần bản thân, thu hồi một chút không đành lòng trong tâm. Chiến tranh chính là như vậy, hiện giờ đổi lại nếu là Khuyển Nhung thắng, con dân Đại Khải hậu quả cũng sẽ là như thế. Một lần giết chóc, chính là đổi lấy an nguy cùng bình yên cho bá tánh bên mình.
Hơn nữa còn phải tuyệt sát toàn bộ tàn binh. Nếu quân đội của Dã Lợi Hợp vẫn còn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị phản công ngược lại, chết cũng không chỉ là một phần nhỏ Khải quân nữa. Rốt cuộc sức chiến đấu của Khuyển Nhung quân cường hãn, qua khoảng mười năm hai mươi năm nữa cũng có thể Đông Sơn tái khởi*. Lúc này phải đem mầm mống phản kháng dập tắt toàn bộ, cũng còn may nàng đã đem toàn bộ bá tánh ra khỏi thành từ trước.
(* Đông Sơn tái khởi: Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví như ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư. Xuất xứ từ Tấn thư – Tạ An truyện, hơi dài nên mình để chú thích cuối chương.)
"Ra khỏi thành, ngày mai lại tiếp tục." Viên Tinh Dã hạ lệnh. Bên trong thành vẫn còn nhiều phòng ốc cùng kiến trúc, nếu có Khuyển Nhung quân mai phục bên trong, ban đêm không dễ dàng bị phát hiện, nhất vạn không bằng vạn nhất. Lạc Nhan hiểu ý, xoay người đi tới phía sau truyền lệnh. Nàng biết lúc này nội tâm của Viên Tinh Dã khẳng định là không dễ chịu, nhưng nàng cũng biết chính mình khuyên nhủ cũng không hữu dụng.
Khải quân chậm rãi rời khỏi Hắc Phong Thành, quay lại bên trong đại doanh. Đêm hôm qua Hắc Phong Thành cũng là một mảnh an tĩnh dị thường, nhưng an tĩnh lúc này lại bất đồng hoàn toàn so với khi đó.
Chủ tướng toàn quân đều tập hợp tới bên trong soái trướng, trên mặt mỗi người vẫn còn vài vết máu nhàn nhạt. Người biết được kế hoạch không nhiều, Viên Tinh Dã cũng biết lúc này hẳn là nên giải thích với bọn họ một chút, chậm rãi lên tiếng, "Kỳ thật rất đơn giản, trước khi rời khỏi Hắc Phong Thành, ta đã cho người chôn thuốc nổ xuống bên dưới."
Thời điểm chiếm lĩnh được Hắc Phong Thành, Viên Tinh Dã lập tức hạ lệnh cho người đào thật nhiều hố trong thành, sau đó chôn thuốc nổ xuống dưới. Những việc này đều là Hắc Y quân cùng một bộ phận quân Chinh Tây cũ thực hiện, hơn nữa Viên Tinh Dã cố ý che giấu, trên cơ bản không một ai khác phát hiện ra. Chờ đến khi rời đi, toàn hộ Hắc Phong Thành đã đan xen rất nhiều khe rãnh ngang dọc, bên trong lấp đầy lôi hỏa đạn.
Lúc trước cũng đem theo bá tánh rời khỏi thành, thứ nhất là hy vọng có thể giảm bớt thương vong không cần thiết, thứ hai là để ngấm ngầm cài thêm một ít mật thám vào bên trong mấy khu dân cư. Số lượng người trong thành càng ít, Khuyển Nhung sẽ càng không để ý tới, tỷ lệ bị phát hiện cũng theo đó giảm đi đáng kể.
Viên Tinh Dã một mực trú thủ bên trong thành U Châu, dẫn dụ Dã Lợi Hợp tấn công, bất quá chính là vì muốn Dã Lợi Hợp không có tinh lực phát hiện ra ẩn tình, cùng với muốn thám thính binh lực Khuyển Nhung một chút. Còn năm ngày liên lục công thành vài hôm trước, cũng chỉ là vì muốn Dã Lợi Hợp chú ý tới. Nếu bị bất kỳ ai phát hiện, kế sách này lập tức thất bại trong gang tấc.
Viên Tinh Dã vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi Dã Lợi Hợp đem toàn bộ quân đội tập trung tới Hắc Phong Thành, chờ đợi tiết trời vào cuối thu mát mẻ, phù hợp để kích thích thuốc nổ, không bị mưa bất chợt quấy nhiễu.
Biết được kế hoạch này của nàng chỉ có Hạ Tử Mặc, Lạc Nhan, cùng Thẩm Băng. Đến cả mật thám nhận nhiệm vụ kích hỏa thuốc nổ cũng là đến tận đêm hôm qua mới biết. Lúc trước Viên Tinh Dã đã chuẩn bị kỹ càng, mật thám nhóm lửa xong cũng đủ thời gian để rời khỏi phạm vi chịu ảnh hưởng.
Nghe xong kế hoạch, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi. Lúc ấy Hạ Tử Mặc bị bắt đi, Viên Tinh Dã nóng lòng như lửa đốt, thế nhưng vẫn còn có thể bày ra kế hoạch như vậy. Kỳ thật kế sách này Viên Tinh Dã đã sớm nghĩ ra, thẳng từ khi nàng vừa tới U Châu. Trước kia cố gắng chiếm lĩnh Hắc Phong Thành một lần cũng là vì muốn chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Kể cả Hạ Tử Mặc không bị bắt đi, Viên Tinh Dã cũng sẽ tự thiết lập một cơ hội để Dã Lợi Hợp thừa cơ đoạt lại Hắc Phong Thành, lần đó bất quá chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.
Cũng còn may trời cao không nghịch ý nàng, ở giữa quả thực cũng có vài sai lầm nho nhỏ, nhưng đều không ảnh hướng tới kết cục cuối cùng. Hiện giờ chiến lực của Khuyển Nhung cơ hồ đều đã bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn lại một tòa thành Uy Nhung, ngày bình định đã tới ngay trong tầm mắt.
Hiện tại kết cục cơ bản đang thành hình, Viên Tinh Dã lại chỉ cảm thấy phi thường mỏi mệt. Tung hoành sa trường vẫn luôn là tâm nguyện của nàng, nhưng mỗi lần xong việc nàng đều cảm thấy cả người uể oải, có lẽ là do trên vai ngày càng chất chồng thêm nhiều mạng người. Trước kia cũng muốn có thể dùng da ngựa bọc thây, chết trận sa trường.
Nhưng hiện giờ lại ---
Nếu không phải là vì muốn giữ lại thực lực, nàng thật sự không muốn phải dùng tới hạ sách này, ở trên chiến trường quanh minh chính đại tiêu diệt đối thủ mới là nguyện vọng chân chính của nàng. Cho dù giao tranh trước giờ vẫn luôn binh bất yếm trá, nhưng kế sách lần này quả thực có chút ngoan độc, toàn bộ một tòa thành đều đã nổ tung thành một đám phế tích.
"Nguyên soái, người không sao chứ?" Lạc Nhan hoảng sợ hỏi. Sắc mặt Viên Tinh Dã có chút tái nhợt, cả người nghiêng ngả tựa hồ chỉ một giây tiếp theo sẽ lập tức ngã xuống. Viên Tinh Dã xua tay, ý bảo không sao.
"Ngày mai ta sẽ hồi U Châu, hậu sự các ngươi tự mình xử lý." Viên Tinh Dã chỉ nói, "Sau khi ổn định bên trong Hắc Phong Thành, liền giao cho Tàng Thất trấn thủ, còn lại đều quay về U Châu đợi lệnh."
"Vâng!" Tướng lãnh cùng nhau quỳ gối nhận mệnh.
Viên Tinh Dã cả người mệt mỏi bất kham, chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Hạ Tử Mặc. Nàng thực hy vọng lúc này có Hạ Tử Mặc bên cạnh, có thể ôm Hạ Tử Mặc ngủ một giấc, mấy ngày vừa rồi nàng chưa có một giây nào nghỉ ngơi thả lỏng. Sau khi phân phó quân vụ xong xuôi, Viên Tinh Dã chỉnh lại hành trang của mình, muốn ngay lập tức xuyên đêm chạy về U Châu.
Mọi người biết tâm tư của nàng chịu thương tổn, cũng không ai lên tiếng ngăn cản. Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn thỉnh tự mình hộ vệ đi theo nàng trở về, Viên Tinh Dã cũng không phản đối. Những người còn lại thấy thế cũng nhao nhao muốn đi theo, nhưng nhìn đến sắc mặt mệt mỏi của nàng lại không dám nhiều lời. Cho nên cuối cùng Viên Tinh Dã chỉ mang theo Thẩm Băng, Bùi Thập Viễn, cùng với Kiêu Võ Vệ rời khỏi.
Mấy người ngay trong đêm tối chạy đi, Chinh Bắc quân không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Bọn họ nhìn thấy Kiên Võ Vệ nguyên bản đang nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng không biết vì cái gì lại nhanh chóng tập hợp, sau đó một đoàn người hướng về U Châu chạy tới.
Lạc Nhan nghe được mấy tên tướng lãnh cấp thấp dò hỏi, chỉ đơn giản nói, "Tâm tư Nguyên soái hao tổn, quay về U Châu dưỡng thương." Binh lính xung quanh nguyên bản vẫn cho rằng Viên Tinh Dã có phần tàn nhẫn độc ác, lúc này mới cảm thấy hẳn là Viên Tinh Dã cũng không dễ chịu.
Ngay trong đêm đó nội bộ Khải quân bắt đầu lan truyền tin đồn, Viên Tinh Dã là không muốn bọn họ tổn thương nên mới phải dùng hạ sách này. Tuy rằng thương vong xác thực giảm đi đáng kể, nhưng Viên Tinh Dã lúc này đã hao tổn đến tâm lý, hiện giờ ngã bệnh. Tốc độ lan truyền tin tức rất nhanh, khiến phần lớn phản cảm với kế sách ngoan độc của Viên Tinh Dã tiêu tán đi rất nhiều.
Mà Viên Tinh Dã hẳn là đang ngã bệnh kia, lúc này lại nhanh chóng chạy thẳng về U Châu trong đêm.
- ----------------------------------------
Chú thích:
* Điển tích Đông Sơn tái khởi:
Văn nhân trứ danh Tạ An thời Đông Tấn ẩn cư ở Đông sơn tại Cối Kê, Chiết Giang, thường cùng với Vương Hi Chi du sơn ngoạn thuỷ, viết văn làm thơ. Triều đình biết ông có tài, triệu ông làm Lại Bộ Lang, nhưng ông từ chối.
Về sau, Chinh Tây đại tướng quân của triều đình, con rể của Minh Đế Tư Mã Thiệu là Hoàn Ôn, mời Tạ An giữ chức Tư Mã. Tạ An bất đắc dĩ mới nhận lời. Lúc bấy giờ ông đã hơn 40 tuổi.
Hôm Tạ An xuất nhậm, các quan viên trong triều đều đến chúc mừng. Lúc ấy có một viên quan tên Cao Tùng nói đùa với Tạ An rằng:
- Trước đây ông cao ngoạ ở Đông Sơn, nhiều lần trái ý chỉ triều đình, không chịu ra làm quan. Không ngờ đến hôm nay lại xuất hiện (Đông sơn tái khởi)
Về sau Tạ An làm đến Tể Tướng, trong trận chiến Phì Thuỷ nổi tiếng giữa Đông Tấn và Tiền Tần, Tạ An phái em và cháu làm đại tướng, lãnh binh nghinh chiến, đánh bại trăm vạn đại quân của Phù Kiên.
- ----------------------------------------
Lời Editor: Đây là chương mình thích nhất trong cả quyển thứ hai này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT