Bên trong đình viện ven hồ, Hiền phi đang đứng yên tại chỗ nhìn về phía xa, thỉnh thoảng có vài cánh chim bay ngang qua, khuấy động bình yên trên mặt hồ nổi sóng lăn tăn. Gió thu khẽ thổi hiu quạnh, nhưng nàng lại không hề cảm giác được lạnh lẽo, chỉ có chút nôn nóng chờ đợi kết quả của Trương Đoan Nhiên.

Nếu có thể thành công chính là tốt nhất, bất quá nếu thất bại cứ đem toàn bộ tội trạng đẩy hết cho Trương Đoan Nhiên là được. Tuy rằng Hạ Tử Mặc nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng hẳn là nàng cũng không dám làm gì tới chính mình. Nghĩ được như vậy, tâm tình Hiền phi bình ổn hơn rất nhiều.

"Nương nương, không xong!" Yến Phi bước nhanh đến, "Mạt tướng vừa nghe hạ nhân truyền lời, Trương tướng quân đã bị Hạ Tử Mặc bắt lại."

Hiền phi đi tới trước mặt Yến Phi, bước chân có chút gấp gáp, "Sao lại như vậy?" Yến Phi cúi đầu đáp, "Mạt tướng cũng không rõ sự tình." Hắn không phải tâm phúc của Hiền phi, sự tình gì Hiền phi cũng không nói cho hắn, lúc này tự nhiên là có thể giả bộ chuyện gì cũng không biết.

Hiền phi đi lại vài vòng quanh sân, sau đó chậm rãi lên tiếng, "Gọi Chu Lãng tới đây."

"Vâng." Yến Phi trong lòng mừng thầm, khom người lui xuống. Vừa ra khỏi nội viện liền thấy được Viên Nam, Yến Phi thực mau lại gần hỏi, "Đại nhân tới đây sao?"

Viên Nam gật đầu, "Đại nhân muốn gặp ngươi." Kẻ phản bộ chủ tử thông thường đều sẽ không được trọng dụng, nhưng tình huống Yến Phi này không phải như vậy, hắn ngay từ đầu đã không phải người của Hiền Phi, cho nên đám người Viên Nam đối với hắn vẫn luôn mang vẻ mặt ôn hòa.

Yến Phi nghe vậy gật đầu, phân phó một tên cấp dưới đi tìm Chu Lãng, sau đó chính mình theo Viên Nam rời đi. Lúc này Hạ Tử Mặc đang cùng Lương Minh tán ngẫu, Yến Phi trong lòng lập tức minh bạch, đây chính là biểu hiện Hạ Tử Mặc đã tiếp nhận mình. Lương Minh này hẳn là cùng hắn giống nhau, lúc này đều trở thành Hạ Tử Mặc dòng chính.

"Đại nhân." Yến Phi lên tiếng trước, sau đó cũng hướng Lương Minh hành lễ, "Lương đại nhân." Lương Minh thấy vậy liền đứng dậy đáp lễ.

Hạ Tử Mặc ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó mới nói, "Chuyện này ngươi làm rất tốt, bản Giám quân cùng Nguyên soái đều thực vừa lòng." Yến Phi cung kính cúi đầu, "Hạ quan chỉ là sức người nhỏ bé, hết thảy đều dựa theo đại nhân bày mưu lập kế." Hiền phi tuy rằng từ sớm đã muốn diệt trừ Hạ Tử Mặc, nhưng ý tưởng để Trương Đoan Nhiên phục kích vẫn là do Chu Lãng kiến nghị.

Hơn nữa còn có một lần Yến Phi uống rượu với Trương Đoan Nhiên hôm trước, khi đó Yến Phi cũng chủ động nói bóng gió với Trương Đoan Nhiên không ít. Yến Phi nguyên bản cũng có chút lo lắng, không ngờ tới lại thuận lợi được như vậy. Có thể nhìn ra được rõ ràng, Hạ Tử Mặc căn bản không hề coi hai người kia là đối thủ của mình, tựa hồ như dùng làm thú vui tiêu khiển thì đúng hơn.

Nhìn biểu tình của Hạ Tử Mặc bên kia, dường như hoàn toàn ung dung không hề lo lắng sự tình tiền tuyến, Yến Phi không nhịn được liền hỏi, "Đại nhân, thứ lỗi hạ quan mạo muội, tuy rằng Khuyển Nhung vừa rồi đại bại, nhưng chủ lực vẫn còn, Nguyên soái hiện tại có biện pháp phá giải nào hay không?"

Hạ Tử Mặc cười cười, "Đương nhiên là có, các ngươi cũng nên chuẩn bị một chút, nửa tháng sau hẳn là có thể đi tới Hắc Phong Thành. Còn Hiền phi kia ---" Hiền phi lúc này đã không còn giá trị sử dụng gì nữa.

Yến Phi ngầm hiểu, "Đại nhân yên tâm, hạ quan biết phải làm như thế nào."

Chu Lãng nhận được tin Hiền phi cho triệu kiến, trong lòng có chút bất an. Hắn đương nhiên là biết nội vụ sự tình của Trương Đoan Nhiên, không biết Hiền phi liệu có giận chó đánh mèo hay không. Âm thầm suy nghĩ một chút, chủ ý này là do Yến Phi nói cho chính mình, nếu bị hỏi tội thì có thể kéo Yến Phi xuống nước trước.

Chu Lãng đang trầm ngâm suy tư trên đường, bỗng dưng bắt gặp Viên Bắc mang theo hơn mười tên hắc y nhân ngăn cản hắn lại, "Chu tướng quân, Trương Đoan Nhiên mưu phản, căn cứ theo khẩu cung thu được, chuyện này cũng có can hệ tới ngươi. Chúng ta phụng mệnh Giám quân đến đây bắt ngươi thẩm vấn."

"Các ngươi ---" Chu Lãng giận dữ. Hắn chính là thống lĩnh cấm quân, có hoàng mệnh trên người, Hạ Tử Mặc thế nhưng lại không thèm đem hắn đặt trong mắt. Viên Bắc vừa dứt lời, hắc y nhân từ phía sau nàng tiến lên, dùng mấy chiêu nhanh chóng chế trụ Chu Lãng. Viên Bắc lạnh lùng nói, "Mang đi."

"Ta là thống lĩnh hộ vệ cho Khâm sai, được đích thân Hoàng Thượng sắc phong, các ngươi không thể ---" Vừa nói tới đây lại thấy Viên Bắc cười lạnh, tiếp nhận một mảnh vải từ hắc y nhân bên cạnh đưa sang, đem miệng của Chu Lãng bịt kín lại. Chu Lãng lúc này chỉ còn có thể phát ra vài thanh âm ú ớ.

Viên Bắc cố ý chọn một địa phương đông người bày ra một màn này, khẳng định Hiền phi thực mau sẽ biết tới.

Một lúc lâu vẫn chưa thấy Chu Lãng xuất hiện, Hiền phi đã có chút sinh khí, sau đó lại nghe được hạ nhân tới báo rằng hắn đã bị Hạ Tử Mặc bắt đi. Hiền phi lập tức càng giận dữ hơn, đem vòng ngọc đang cầm trên tay ném mạnh xuống mặt đất, "Hạ Tử Mặc, ngươi thật to gan, đánh chó còn phải xem mặt chủ. Người đâu, cùng bổn cung đi tìm Hạ Tử Mặc đòi người."

Thúy Nhi cùng toàn bộ hạ nhân xung quanh lập tức quỳ sụp xuống, sợ Hiền phi cả giận trút lên đầu chính mình.

Hiền phi nổi giận đùng đùng đi tìm Hạ Tử Mặc, lại gặp được Lương Minh nói Hạ Tử Mặc đã trở về quân doanh. Hiền phi phẫn uất đến khó nhịn, lập tức phân phó Yến Phi đem toàn bộ cấm quân gom lại, đi tới trong quân doanh đòi người.

Quãng đường từ phủ Thái thú đến quân doanh cũng phải đi qua hơn phân nửa thành U Châu. Hiền phi ngồi bên trong kiệu, một đường đi đều nghe được bá tánh U Châu tụm năm tụm ba bên đường nhỏ to gì đó, chỉ có vài chữ "Mưu phản" cùng "Chém đầu" truyền tới được trong tai nàng.

Thời điểm Hiền phi tới bên trong quân doanh, tức giận đã tiêu tán đi rất nhiều, trong lòng hiện tại ẩn ẩn có chút bất an. Nhưng đã khua chiên gõ trống ồn ào đi tới như vậy, lúc này không thể cứ đơn giản rời khỏi. Nàng cũng không sợ Hạ Tử Mặc biết chính mình là chủ mưu đằng sau, mấu chốt nhất là nàng sợ Hạ Đế biết.

Nếu để Hạ Đế biết, không chỉ là bản thân, toàn bộ Dư gia đều sẽ chịu liên lụy. Nghĩ đến đây, Hiền phi lại có chút hối hận. Mấy năm nay nàng ở dưới trướng của Lý Quý Phi vẫn không phải luôn thực tốt, mỗi ngày đều thập phần buồn bực. Sau đó lại thấy Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã vừa mới tiến cung lại được Hạ Đế phi thường sủng ái, thanh danh đã có chút cao hơn chính mình.

Khi đến U Châu nàng quả thực là có một ít ý tứ muốn cùng đám người Hạ Tử Mặc phân cao thấp một phen, chỉ là không ngờ sự tình lại biến thành cục diện như hiện tại. Hiền phi đột nhiên có chút sợ hãi, hẳn là bản thân sẽ không trở thành Đức phi thứ hai đi?

Miên man suy nghĩ một đường, thoáng chốc đã tới bên trong quân doanh. Đây là lần đầu tiên nàng đến chỗ này, binh lính đa phần đều là nam tử, cũng có một ít nữ tử, ăn mặc nhuyễn giáp cùng đeo cung tên, mỗi người nhìn thấy nàng đều không thèm hành lễ.

Đi vào bên trong chủ trướng, Hạ Tử Mặc đang ngồi trước án thư viết tấu chương, nhìn thấy Hiền phi cũng chỉ cười cười, "Nương nương tới?" Hiền phi lạnh giọng, "Nghe nói muội muội bắt Chu Lãng."

Hạ Tử Mặc buông bút trong tay, đứng dậy đi đến trước mặt Hiền phi. Hiền phi lẳng lặng nhìn nàng, thời điểm Hạ Tử Mặc mới vào cung nàng ta đã chú ý tới Hạ Tử Mặc, khi đó có thể thấy được nàng đối với quyền lực cũng không phải phi thường ham thích, nhưng lại vẫn luôn luôn được sủng ái. Sau đó Hạ Tử Mặc bất ngờ gia nhập phe cánh Hoàng Hậu, khiến cho Hiền phi còn có chút giật mình.

Khi đó Hạ Tử Mặc vẫn là một Mỹ nhân nho nhỏ, sau đó đến tận bây giờ cũng chỉ là Tài tử, luận về phân vị còn kém nàng thật xa. Chỉ là áp lực từ bên người Tài tử này toả ra, so với từ Lý Quý Phi hay Hoàng Hậu đều muốn cường đại hơn rất nhiều. Truyện Ngôn Tình

Hạ Tử Mặc phẩy tay, để cho mấy người Viên Bắc lui xuống, mấy tên binh lính phía sau Hiền phi cũng bị đuổi ra ngoài, hiện tại bên trong quân trướng chỉ còn có hai người các nàng.

"Dựa theo khẩu cung của Trương Đoan Nhiên, Chu Lãng có liên quan, ta thân là Giám quân cũng chỉ có thể dựa theo quân pháp mà hành sự. Chờ đến khi sự tình điều tra rõ ràng, nếu Chu tướng quân quả thực không có can dự, Tử Mặc nhất định sẽ đích thân hướng Chu tướng quân tạ lỗi, hiện tại cũng chỉ đành phải ủy khuất Chu tướng quân vài ngày tới." Hạ Tử Mặc cười nói. Sợ hãi cùng hoang mang trong mắt Hiền phi nàng đương nhiên là có thể dễ dàng nhận thấy, nhưng lúc này không thể nương tay, bởi nếu như nàng mềm lòng, người phải chết khi đó không thể nghi ngờ chính là nàng.

Hiền phi từ đối diện có thể nhìn rõ sát ý nổi lên trong ánh mắt Hạ Tử Mặc, điều tra gì đó bất quá hẳn chỉ là muốn Chu Lãng cùng Trương Đoan Nhiên nhận tội, khai ra hết thảy đều là do nàng sai khiến. Đến lúc đó chứng cứ đã vô cùng xác thực, Hiền phi nàng dứt khoát sẽ không tránh khỏi cái chết.

"Hạ Tử Mặc, ngươi không thể làm như vậy!" Hiền phi cao giọng, "Ngươi đây là đang cố ý vu hãm, Hoàng Thượng nhất định sẽ không tin."

"Vu hãm sao?" Hạ Tử Mặc cười lạnh, "Bá tánh U Châu có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến quá trình Trương Đoan Nhiên mưu phản? Liền tính Hoàng Thượng phái người tới điều tra, ta đây cũng có đầy đủ chứng cứ."

Hiền phi cả giận nói, "Hạ Tử Mặc, người đừng có đắc ý, người cùng Viên Tinh Dã liên thủ hại chết Đức phi ta đã biết, hơn nữa ta còn biết thời điểm Trình Kinh đi theo địch cũng bắt ngươi mang đi. Hết thảy ta đều đã thượng thư về cho Hoàng Thượng, liền tính ta hiện tại bỏ mạng ở đây, bản thân ngươi cũng khó lòng toàn mạng."

Hạ Tử Mặc chỉ nhướn mày, tựa hồ không một chút nào để tâm, quay trở lại chỗ ngồi chính mình, nâng chén trà lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói, "Tĩnh Hương Khẩu này là do Tinh Dã cho người đặc biệt đưa tới, nương nương có muốn nếm thử một chút không?"

Hiền phi tiến lên trước một bước gằn giọng, "Như thế nào, sợ hãi sao? Sợ hãi liền thỉnh cầu ta đi."

Hạ Tử Mặc bật cười, từ một bên lấy ra mấy quyển tấu chương, ném tới chỗ Hiền phi. Hiền phi nghi hoặc mở ra đọc một lượt, thế nhưng toàn bộ đều là tấu chương của nàng, chẳng lẽ đến một cái cũng đều không ra được khỏi U Châu ---

Hiền phi nháy mắt cảm thấy toàn thân lạnh như băng, "Ngươi dám chặn tấu chương --- đây chính là tội khi quân."

"Tội khi quân? Hoàng Thượng không ở U Châu, không thể biết được, tội khi quân từ đâu mà ra? Nương nương không phải là cũng nghĩ như vậy sao?" Hạ Tử Mặc cười lạnh.

Hiền phi nhìn toàn bộ tấu chương dưới chân, từ khi tới đây nàng viết rất nhiều, chỉ có mấy quyển là không ở đây, cơ hồ đều là một chút thỉnh an vụn vặn, phỏng chừng là đã đưa tới Trường An.

"Hoàng Thượng không thấy được cũng không sao. Ta --- bổn cung còn viết cho Quý Phi nương nương." Hiền phi trong lòng khẽ run lên. Thư tín nàng viết cho Lý Quý Phi cũng không đưa qua trạm dịch, khi đó là do sợ bị Hoàng Thượng phát hiện, lúc này hẳn là còn có thể cứu mình một mạng.

"Lý Quý Phi?" Thần sắc trên mặt Hạ Tử Mặc có chút giật mình. Hiền phi lúc này mới cảm thấy ba hồn bảy vía đã tứ tán của mình quay trở lại phần nào, "Không sai." Nàng nắm chặt hai tay, phát hiện bàn tay mình thế nhưng đã phủ kín mồ hôi lạnh.

Hạ Tử Mặc chỉ nhìn Hiền phi một lúc, đột nhiên nở nụ cười, "Nương nương thân là tứ phi, nghĩ đến hẳn là thường xuyên gây khó dễ cho vài phi tử khác đi."

Hiền phi sửng sốt, không biết vì sao Hạ Tử Mặc bỗng dưng lại nói những lời này. Nàng bất chợt nghĩ đến, thời điểm Viên Tinh Dã ở trong cung gia nhập Lý Quý Phi nhất hệ, nàng đã từng thổi gió bên tai Lý Quý Phi không ít lời nói hư hư thật thật. Hơn nữa trước giờ bản thân nàng cũng chưa bao giờ cho Viên Tinh Dã sắc mặt tốt, thậm chí còn phân phó nhiều vị phi tử khác đối nghịch với Viên Tinh Dã.

Chỉ là Viên Tinh Dã vẫn luôn được Hạ Đế sủng ái, cho nên các nàng không dám quá mức quang minh chính đại chèn ép. Mấy chuyện này nọ Viên Tinh Dã cũng không lưu tâm, nhưng không ngờ Hạ Tử Mặc đều biết, hơn nữa vẫn luôn nhớ rõ như vậy.

Nói xong Hạ Tử Mặc lại chậm rãi lấy ra một phong thư, nhẹ giọng lên tiếng, "Theo lời tỷ tỷ nói, hẳn là phong thư này đi." Hiền phi bất chấp hình tượng xông tới đoạt lấy thư tín trong tay Hạ Tử Mặc, có chút sững sờ mở ra.

"Thư này --- làm thế nào lại ở trong tay ngươi ---" Phong thư này rõ ràng là nàng đích thân đưa cho Chu Lãng, phân phó Chu Lãng tránh trạm dịch bí mật gửi đi, chẳng lẽ Chu Lãng lại ---

"Chu tướng quân không phản bội tỷ tỷ, chỉ là trước kia trên triều đình có nội gián của Khuyển Nhung sắp đặt vào, vì để phòng ngừa vạn nhất, toàn bộ thư tín ra vào thành U Châu ta đều phải tự mình xem qua, không ngờ tới còn thấy được thư của tỷ tỷ đây." Ánh mắt Hiền phi vạn phần hoang mang, có chút không dám tin tưởng nhìn Hạ Tử Mặc, tươi cười trên mặt Hạ Tử Mặc kia vào đến trong mắt nàng lại là phi thường khó coi.

"Ngươi ---"

"Sự tình của Trình gia còn phải đa tạ tỷ tỷ tương trợ." Hạ Tử Mặc nói.

Hiền phi lập tức minh bạch, Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã vẫn luôn không nói sự việc Trình Kinh phản bội cho Hạ Đế, cũng không phải vì muốn che giấu việc Hạ Tử Mặc bị bắt đi, mà là bởi muốn nàng phải tự mình nói ra, đem toàn bộ Dư gia cùng liên lụy tới. Nếu không phải như vậy, hai người kia hoàn toàn có thể chặn tấu chương của nàng.

"Ngươi --- ngươi là loại nữ nhân tâm địa rắn rết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Hiền phi thét lên chói tai. (Ed: Ủa mắc gì cãi không được lại quay ra chửi người ta thế -.-)

Hạ Tử Mặc nhấc bút lên một lần nữa, "Vậy đành phải ủy khuất tỷ tỷ ở lại trong quân doanh vài ngày tới."

Mấy người khác đang ở bên ngoài quân trướng chờ đợi, nghe được tiếng hét kia của Hiền phi, hộ vệ cấm quân tức khắc muốn xông vào trong, lại bị thân binh bên cạnh Hạ Tử Mặc cản lại. Đang lúc giằng co liền thấy Hiền phi khuôn mặt tái nhợt đi ra, yếu ớt hạ lệnh tạm thời ở lại bên trong quân doanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play