Đêm đã khuya, Thạch Kiến Quân nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, ông nghiêng người nắm lấy tay Dương Phượng Liên hỏi: “Bà thật tình đồng ý cho hai đứa nó đến với nhau à?”

“Còn biết phải làm sao nữa? Chẳng lẽ lại để hai đứa nó ngược luyến tàn tâm như ở kiếp trước nữa à? ”

“Lỡ như Thạch Đầu tự bịa ra câu chuyện như thế thì sao?”

Thạch Kiến Quân càng nghĩ càng thấy có khả năng, có lẽ Thạch Lỗi và Dương Mộc đã bịa ra chuyện trọng sinh để được ở bên nhau. 

Dương Phượng Liên không nhịn được vươn tay ra nhéo nhẹ cánh tay của ông.

“Á...... bà làm cái gì vậy!” Thạch Kiến Quân nhanh chóng rụt tay lại, xoa xoa chỗ vừa bị nhéo.

Dương Phượng Liên trợn mắt liếc ông, khinh bỉ khịt mũi nói: “Nó là con trai ông mà ông còn không biết? Thạch Đầu là đứa hồ đồ như vậy à?”

Thạch Kiên Quân suy nghĩ một lúc. Cũng đúng, với tính cách của thằng con bất hiếu nhà ông, nó chắc chắn sẽ không thèm nói dối đâu, có chuyện gì cũng thẳng thắn nói ra.

“Vậy bà có tin chuyện hai đứa nó sống lại không?”

Dương Phượng Liên thở dài, nói: “Tôi cũng không muốn tin đâu, nhưng thấy hai đứa nó nghiêm túc như vậy, không muốn tin cũng khó.”

Thạch Kiến Quân cũng thở dài theo: “Ôi......Đêm nay, hết quả bom này đến quả bom khác rơi xuống, nổ cho ngơ cả người.”

"Bây giờ phải làm thế nào đây? Mộc Mộc nói muốn xây nhà an toàn, chúng ta có nên bán căn nhà này và cửa hàng hay không?  

Dương Phương Liên xoay người kéo chăn nói: “Mộc Mộc và Thạch Đầu đã sống ở thời tận thế rồi, cứ để hai đứa nó tự bàn bạc với nhau, còn chúng ta cố gắng hết sức phối hợp cho tốt là được.”

Bên này, sau khi Thạch Lỗi trở về phòng nằm trằn trọc mãi cũng không buồn ngủ, về chuyện Dương Mộc trọng sinh và chuyện đã thú nhận với ba mẹ khiến hắn cảm thấy có chút phấn khích.

Nằm một lúc vẫn không ngủ được, Thạch Lỗi đứng dậy đi chỉnh sửa lại mấy quyển sổ ghi chép của Dương Mộc, rà soát lại những chỗ thiếu sót và bổ sung thêm những một số sự việc hắn đã trải qua.

Khi chỉnh sửa xong đã là ba giờ sáng.

Thạch Lỗi vươn vai, đứng dậy đi đến phòng của Dương Mộc. Dương Mộc đang ngủ rất say, trên khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng hồng.

Sau khi trọng sinh vào chiều hôm qua, Thạch Lỗi lập tức xin nghỉ việc.

Hắn ngựa không dừng vó lao thẳng một mạch về nhà, nghĩ trước hết thú nhận với ba mẹ về chuyện mình thích em trai rồi sau đó đi tìm Dương Mộc.

Không ngờ vừa về đến nhà đã nhận được tin nhắn của Dương Phượng Liên nói Dương Mộc đã trở về rồi.

Hắn nhìn thấy Dương Mộc đang ngồi co người trong góc quán ăn cơm nhìn thật đáng thương, tim hắn nhói lên đau đớn, phải vất vả lắm hắn mới khống chế được những cảm xúc rạo rực sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Thạch Lỗi chỉ ngồi bên mép giường Dương Mộc, hắn cứ nhìn cậu như thế, dường như nhìn bao lâu cũng không đủ, ngồi bất động đến sáu giờ sáng mới trở về phòng của mình.

Đồng hồ báo thức reo lên, Dương Mộc chớp mắt tắt báo thức, cậu ngáp một cái rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Thạch Kiến Quân vừa đánh răng rửa mặt xong, ông thấy cậu vẫn như ngày còn bé đi đôi dép lê lạch bà lạch bạch, ông không nhịn được bật cười, hỏi: “Mộc Mộc, sáng nay con muốn ăn gì?”

Dương Mục híp mắt, lẩm bẩm: “Ăn gì cũng được ạ, ba Thạch nấu gì con cũng ăn.”

“Vậy ba làm mì xào và nấu thêm canh rong biển nhé!” Thạch Kiến Quân hơi thất vọng, ai cũng nói ‘ăn gì cũng được’ nên ông cũng không biết phải nấu gì.

Dương Mộc đáng răng rửa mặt xong, ngồi vào bàn ăn, một tay chống cằm ể oải ngáp ngắn ngáp dài.

“Tối qua con ngủ không ngon à?” Dương Phượng Liên ngẩng đầu liếc nhìn cậu, chẳng lẽ tối qua cậu đã nghe được những lời bọn họ nói với Thạch Lỗi!

Dương Mộc híp mắt, lười biếng nói: “Khoảng giữa đêm qua con nằm mơ mê man, mệt quá ngủ không được sâu giấc.”

“Là nằm mơ về ngày tận thế sao?” Dương Phượng Liên có chút hiếu kỳ.

Dương Mộc khẽ lắc đầu: “Không ạ, con mơ thấy dường như có ai đó ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào con, sau đó con cứ chạy, dù có chạy nhanh đến mấy cũng không thể thoát được.”

Thạch Lỗi vừa mới đánh răng rửa mặt xong đi ra: “......”

Ăn sáng xong, Thạch Kiến Quân ngồi trên ghế sofa rót một cốc nước rồi nói: “Mộc Mộc, ba và mẹ con đã nghĩ về chuyện mà con và Thạch Đầu nói tối hôm qua.”

“Cho dù là trọng sinh hay ngày tận thế, ba mẹ quyết định tin tưởng và ủng hộ các con. Mấy hôm nữa ba sẽ rao bán căn nhà này và quán cơm.”

Dương Mộc khẽ nhướng mày mở to mắt: “Ba mẹ, ba mẹ tin những gì con nói ạ?”

Dương Phượng Liên ngồi vắt chéo chân trên sofa, nói: “Con và Thạch Đầu đều là con của ba mẹ, ba mẹ ngoại trừ tin các con ra thì còn làm gì được gì nữa?”

Dương Mục khóe miệng nhếch lên, nước mắt rưng rưng, cậu trịnh trọng nói: “Ba mẹ, cảm ơn ba mẹ đã tin tưởng con.”

Thạch Lỗi không nói gì, hắn bóc một quả quýt, chia làm hai phần, để từng phần trước mặt Thạch Kiến Quân và Dương Phượng Liên.

Thạch Kiến Quân ho khan, nói: “Cảm ơn cái gì? Người một nhà không cần khách khí như vậy.”

Dương Mộc nở nụ cười thật tươi, nói: “Tạm thời nhà và cửa hàng không cần bán vội. Trước tiên, mang căn nhà và cửa hàng đi vay thế chấp ngân hàng, sau đó chúng ta sử dụng số tiền này để đầu tư chứng khoán.”

Cậu quay sang nhìn Thạch Lỗi: “Anh, phải mất một thời gian nữa mới có thể hủy bỏ chứng chỉ hành nghề của em trong Hiệp hội chứng khoán, vậy bây giờ em sử dụng chứng minh nhân dân của anh để giao dịch cổ phiếu được không? ”

Nhân viên làm bên sàn giao dịch chứng khoán không được phép tự mình đầu tư mua bán cổ phiếu. Trừ phi, họ hủy bỏ chứng chỉ hành nghề của mình sau khi nghỉ việc, mới có thể mở tài khoản giao dịch.

Thạch Lỗi sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Dương Mộc, hắn bất giác gật đầu: “Được thôi, cần giúp gì cứ nói với anh.”

Dương Mục mỉm cười với hắn, sau đó quay sang nói với Thạch Kiến Quân: “Ba Thạch, hiện giờ trong nhà chúng ta có bao nhiêu tiền vậy ạ?”

“Đợi chút, ba đi lấy sổ tiết kiệm ra xem.”

Thạch Kiến Quân chạy chầm chậm vào phòng ngủ, một lúc sau ông cầm một cái hộp thiếc đựng bánh trung thu đi ra.

Ông mở hộp bánh trung thu, lấy ra hai quyển sổ tiết kiệm.

“Hai sổ tiết kiệm được 82 vạn tệ, trong thẻ hình như có hơn 17 vạn tệ đúng không nhỉ?” Thạch Kiến Quân không chắc chắn nhìn Dương Phượng Liên.

Dương Phượng Liên nhìn thẻ ngân hàng, gật đầu nói: “Hơn 17 vạn 8 nghìn tệ. Còn cái thẻ này là số tiền con gửi về trong hơn một năm qua, được 3 vạn 6 nghìn tệ.”

Thạch Lỗi ở một bên nói chen vào: “Trong thẻ của anh có khoảng 263 vạn*.” (Khoảng hơn 9 tỷ 162 triệu VND)

“Ôi đệch, anh trai của em, sao anh lại có thể giàu như vậy?” Mắt của Dương Mộc sáng lên nhìn Thạch Lỗi.

Dương Phượng Liên vỗ cái bốp vào đầu cậu: “Thằng bé này, không được nói tục.”

“Thạch Đầu, số tiền này con kiếm ở đâu ra?”

Bà và Thạch Kiến Quân không quan tâm nhiều đến vấn đề tiền bạc của con cái.

Hai năm nay, Thạch Lỗi thỉnh thoảng mang đồ về nhà, bọn họ cũng không để tâm, miễn là hắn có đủ tiền tiêu xài là được.

Không ngờ Thạch Lỗi lại có nhiều tiền như vậy.

Thạch Lỗi nhàn nhạt giải thích:“Bắt đầu từ năm ngoái con nhận một số nhiệm vụ quan trọng. Một nhiệm vụ có thể kiếm được khoảng ba đến năm vạn, nếu gặp ông chủ hào phóng được trả mười mấy hai mươi vạn là chuyện bình thường.”

“Bây giờ làm vệ sĩ cũng giàu nhỉ!” Thạch Kiến Quân nhíu mày, nghi hoặc nhìn Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi mỉm cười gật đầu, không nói gì.

Làm vệ sĩ đương nhiên không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, hắn kiếm số tiền này bằng nghề lính đánh thuê.

Gia nhập công ty an ninh không lâu, hắn được công ty cử đi bảo vệ khách hàng ở nước M.

Ở đó, hắn đã thấy được bản lĩnh của lính đánh thuê. Đó cũng là lúc hắn tiếp xúc với thế giới của những người lính đánh thuê.

Hắn nghỉ việc ở công ty an ninh, đến nước Y để tập huấn đặc biệt trong hơn nửa năm.

Từ năm ngoái, hắn bắt đầu làm lính đánh thuê và tất cả số tiền hắn kiếm được đều là từ việc làm lính đánh thuê.

Dương Mộc lấy bút hí hoáy viết viết vẽ vẽ cái gì đấy vào sổ một lúc rồi nói: “Vậy thì, giữ lại 50 vạn để xây nhà, số còn lại sẽ mang đi đầu tư chứng khoán.”

Thạch Kiến Quân vừa ăn quýt vừa nói: “Xây một ngôi nhà lớn như vậy, 50 vạn liệu có đủ không?”

“Chắc là đủ, tiền công sẽ chia làm nhiều đợt trả dần dần, không cần phải trả hết trong một lần đâu ạ.” Dương Mộc đã tra trên mạng, những loại công trình lớn như thế này khi thanh toán sẽ được chia thành nhiều đợt.

Cậu xoa trán rồi tiếp tục nói: “Tốt nhất chúng ta nên thuê thợ xây nhà và thợ đào giếng ở các tỉnh khác.”

Ngôi nhà mà họ muốn xây có một tầng hầm. Nếu như thuê người ở tỉnh này xây dựng nó, một khi tận thế đến, không có gì đảm bảo được bọn họ sẽ không nghi ngờ.

Thạch Lỗi cầm quyển sổ trong tay, nói: “Để anh đi tìm thợ xây nhà và thợ đào giếng.”

Dương Mộc vui vẻ ném quyển sổ cho hắn: “Được ạ, trước cứ như vậy đi đã! Ba Thạch, hai ngày nay ba bận rộn về thôn một chuyến giải quyết xong chuyện đất đai. Con và Thạch Lỗi sẽ đi vay thế chấp, mở tài khoản giao dịch cổ phiếu.”

“Còn việc mua sắm vật tư đợi đến khi nhà xây xong rồi làm, bằng không bây giờ cũng không có chỗ nào để đồ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play