Thạch Lỗi và Dương Mộc là con của một gia đình rổ rá cạp lại*, hai người không có bất cứ mối quan hệ huyết thống nào.
*Những cuộc hôn nhân hình thành khi cả hai người trong cuộc đều đã qua một lần “đò”.
Dương Mộc chuyển đến nhà Thạch Lỗi năm cậu mười hai tuổi, cha ruột của Dương Mộc có tính bạo lực rất nghiêm trọng, hơn nữa ông ta còn là một kẻ nghiện rượu.
Làm ác sẽ bị quả báo, lần đó cha của Dương Mộc uống rượu bạt mạng, bị ngộ độc rượu dẫn đến tử vong.
Dương Phượng Liên dắt theo Dương Mộc đến nơi khác bắt đầu cuộc sống mới, sau đó gặp Thạch Kiến Quân và tái hôn với ông.
Mẹ của Thạch Lỗi bị băng huyết và qua đời sau khi sinh Thạch Lỗi, Thạch Kiến Quân một mình gà trống nuôi con trong nhiều năm, cho đến khi gặp Dương Phượng Liên ông đã yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bỏ ngoài tai những lời bàn tán của mọi người xung quanh, ông vẫn quyết tâm phải cưới Dương Phượng Liên về nhà, Dương Mộc đương nhiên cũng theo mẹ mình chuyển đến nhà Thạch Lỗi.
Vì vậy, Thạch Lỗi và Dương Mộc không có quan hệ huyết thống, thật sự không phải là anh em ruột thịt.
Thạch Kiến Quân không biết phản bác thế nào, đi tới đi lui trong phòng khách mấy vòng.
Cuối cùng ông miễn cưỡng nói: “Ba và mẹ đã kết hôn. Bất kể chúng ta có cùng huyết thống hay không thì con vẫn là anh trai của thằng bé. Hơn nữa, Dương Mộc là nam, là con trai đấy!”
Thạch Lỗi suy nghĩ một chút, thành khẩn đề xuất: “Vậy ba có thể ly hôn với mẹ, đến lúc đó Mộc Mộc sẽ không còn là em trai của con nữa.”
“Con mau cút ra ngoài cho ba! Còn dám yêu cầu ba ly hôn với mẹ con, cái thằng bất hiếu này!”
Thạch Kiến Quân tức muốn chết, Thạch Lỗi thích đàn ông thì thôi đi, lại cố tình nhắm trúng Dương Mộc.
Thạch Lỗi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Ba! Ba nói nhỏ một chút, Mộc Mộc vừa mới ngủ.”
Thạch Kiến Quân: “......”
Ông lớn tiếng như vậy là tại ai, không tự xem lại chính mình đi?
Dương Phượng Liên xụ mặt, nhìn Thạch Lỗi bằng ánh mắt sắc bén: “Thạch Đầu, con thật sự thích Mộc Mộc đúng không?”
Thạch Lỗi kiên định nhìn Dương Phượng Liên, không chút do dự trả lời: “Đúng ạ, con rất thích Mộc Mộc.”
“Mẹ, chẳng phải trước đây mẹ đã hỏi con, tại sao con lại không chọn trường học viện cảnh sát đúng không ạ?”
Thạch Lỗi nắm chặt tay: “Bởi vì lúc đó con phát hiện ra mình thích Mộc Mộc. Trong ngành cảnh sát không cho phép yêu đương đồng giới nên con đã quyết định từ bỏ nguyện vọng đăng ký vào trường học viện cảnh sát.”
Dương Phong Liên sửng sốt, ban đầu Thạch Lỗi dự định sau kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ đăng ký nguyện vọng vào trường học viện cảnh sát. Nhưng bỗng một ngày, hắn nói rằng hắn không muốn học trường học viện cảnh sát nữa.
Dương Phượng Liên hỏi hắn tại sao lại từ bỏ, nhưng hắn nhất quyết không chịu nói. Lúc đó, Thạch Kiến Quân tức giận đến mức suốt một tuần liền không thèm nói chuyện với Thạch Lỗi.
Dương Phượng Liên dụi đôi mắt nhức mỏi của mình, thở dài hỏi: “Con là con trai, Mộc Mộc cũng là con trai. Nếu hai đứa ở bên nhau, sau này không thể có con. Con không hối hận sao?”
Thạch Lỗi khẽ lắc đầu: “Còn hơn một năm nữa ngày tận thế sẽ đến. Không biết con và Mộc Mộc có thể sống sót trong thời tận thế này hay không nữa, con còn muốn có con để làm gì?”
“Cho dù ngày tận thế không đến, con cũng không hối hận. Bởi vì con đã hối hận một lần rồi.”
Dương Phượng Liên nhíu mày nói: “Ý của con là gì? Nghĩa là trước đó con đã từng hối hận rồi hay sao?”
Chẳng lẽ hai đứa nhỏ trước đây đã hẹn hò với nhau?
Thạch Lỗi cúi đầu cười khổ: “Ba mẹ! Ba mẹ nghĩ tại sao Mộc Mộc lại tránh mặt chúng ta hơn một năm nay?”
“Ý của con là gì, chẳng lẽ con cưỡng ép Mộc Mộc hả?” Thạch Kiến Quân đi tới trước mặt Thạch Lỗi, cúi đầu cau mày nhìn Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi mím môi, cảm thấy trong miệng toàn vị đắng chát, khẽ nói: “Đương nhiên con biết đồng tính luyến ái nghĩa là gì, con cũng biết con đường này rất gian nan. Hơn nữa, con và Mộc Mộc trên danh nghĩa còn là anh em.”
“Sau khi nhận ra tình cảm của mình, con bắt đầu cố gắng giữ khoảng cách với Mộc Mộc. Nhưng con không ngờ được lúc đó Mộc Mộc cũng có suy nghĩ giống như con.”
“Con nói láo, Mộc Mộc là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn là bị con dụ dỗ.” Thạch Kiến Quân không tin một đứa trẻ ngoan ngoãn như Dương Mộc lại đi thích đàn ông.
Dương Phượng Liên ném bịch khăn giấy trên bàn lên người Thạch Kiến Quân: “Ông im đi xem nào, để cho Thạch Đầu nói hết đã, cứ thích nói chêm vào làm cái gì!”
Thạch Kiến Quân vội vàng bắt lấy bịch khăn giấy, ông tức giận không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành ngậm miệng lại hung dữ trừng mắt nhìn Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi thở dài, tiếp tục nói: “Khi đó, con không muốn Mộc Mộc suy nghĩ lệch lạc nên con đã cố tình giữ khoảng cách với em ấy.”
“Nhưng Mộc Mộc lại tưởng con tránh mặt em ấy là vì con đã phát hiện ra em ấy thích con, cho rằng con đang ghét bỏ em ấy.”
“Vì hiểu lầm này, nên sau khi tốt nghiệp đại học Mộc Mộc đã rời khỏi nhà và cắt đứt liên lạc với mọi người.”
Dương Phượng Liên có chút không tin: “Vậy, vì sao con lại biết chuyện này, tại sao con không nói cho ba mẹ biết sớm hơn, hoặc là nói rõ cho Mộc Mộc biết? ”
“Bởi vì con cũng không biết.”
Thạch Lỗi cúi đầu tiếc nuối, xoa mặt rồi nói tiếp: “Con không biết ở kiếp trước Mộc Mộc cũng thích con.”
“Con cũng có suy nghĩ giống em ấy, con tưởng Mộc Mộc bỏ đi là vì em ấy đã phát hiện ra con thích em ấy, vì em ấy sợ con nên mới bỏ đi.”
“Cho dù con biết Mộc Mộc đã sống ở đâu hơn một năm nay, nhưng con lại không dám đến gặp em ấy.”
Thạch Lỗi vừa nghĩ đến chuyện này, hối hận muốn tát cho mình hai cái bạt tai.
Dương Phượng Liên cảm thấy chuyện này có chút quái quái: “Vậy, tại sao bây giờ con lại biết Mộc Mộc thích con?”
“Kiếp trước lúc xảy ra sự cố mất điện trên toàn cầu, khắp các tỉnh thành trên cả nước đâu đâu cũng có người cướp bóc, giết người, phóng hỏa,...vv. Để đảm bảo an toàn, con đã đưa ba mẹ về thôn Sơn Loan lánh nạn.”
Thạch Lỗi ôm đầu nhỏ giọng nói: “Trong lúc con thu dọn đồ đạc của Mộc Mộc, vô tình phát hiện quyển sổ nhật ký của em ấy. Lúc đó, con mới biết lý do Mộc Mộc bỏ nhà đi.”
“Khi ấy, con muốn đi tìm Mộc Mộc nhưng ánh nắng biến dị ập đến khiến lịch trình bị trì hoãn. Sau khi ánh nắng trở lại bình thường, con lập tức lên đường đi tìm Mộc Mộc."
Hắn ôm mặt, khẽ nói: “Nhưng vẫn là tới chậm một bước, Mộc Mộc đã bị người ta sát hại.”
Thạch Lỗi nhắm mắt lại, cố gắng ổn định cảm xúc một lúc lâu mới mở mắt ra.
Hắn nhìn Dương Phượng Liên và Thạch Kiến Quân bằng ánh mắt kiên định: “Ba mẹ, con và Mộc Mộc đã bỏ lỡ nhau ở kiếp trước. Đến kiếp này, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con sẽ không bao giờ buông tay Mộc Mộc đâu.”
“Hôm nay, con nói với ba mẹ, chỉ muốn chống sốc tâm lý cho ba mẹ mà thôi. Cho dù ba mẹ có đồng ý hay không, con vẫn sẽ ở bên Mộc Mộc.”
Dương Phượng Liên im lặng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Hai đứa con: một đứa là Thạch (tảng đá), một đứa là Mộc (khúc gỗ), tính nết sao lại cố chấp y như nhau.”
Trước đó, bà cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn nhưng cả hai đứa con đều lần lượt ra ngoài làm việc, bà còn tưởng là do mình quá nhạy cảm, không ngờ lại chính là nguyên nhân này.
Dương Phượng Liên để sổ ghi chép trong tay xuống rồi nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, các con thích làm gì thì làm đi!”
Thạch Kiến Quân trầm mặc một lúc, cau mày nói: “Ba vẫn không thể chấp nhận được chuyện này, hai đứa các con đàn ông đàn ang mà yêu nhau cái gì, có còn ra thể thống gì hay không?”
“Con không thích con trai, con chỉ thích Mộc Mộc. Nếu như Mộc Mộc là con gái, con vẫn sẽ thích em ấy.”
Tình yêu của Thạch Lỗi dành cho Dương Mộc không phải vì giới tính, hắn chỉ thích cảm giác được ở bên Dương Mộc mà thôi.
Thạch Kiến Quân còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Dương Phượng Liên đi tới nhéo vào thắt lưng của ông, dùng sức nhéo thật mạnh: “Tôi đã đồng ý rồi, ông dựa vào đâu lại không đồng ý hả!”
“Á......đau đau đau. Tôi đồng ý được chưa? Buông ra, buông ra! Tôi đồng ý!” Mặt Thạch Kiến Quân vặn vẹo vì đau đớn.
Sau khi nghe được câu trả lời của Thạch Kiến Quân, Dương Phượng Liên mới chịu buông tay ra: “Thạch Đầu, con định khi nào sẽ nói chuyện này với Mộc Mộc.”
“Hai ngày nữa con sẽ nói chuyện này với Mộc Mộc”
Thạch Lỗi đứng dậy cúi gập người 45 độ với Dương Phượng Liên: “Mẹ, con cảm ơn mẹ. Còn có, con xin lỗi mẹ, làm mẹ không được ẵm cháu!”
Dương Phượng Liên có chút xấu hổ, bà đỡ Thạch Lỗi, ho khan nói: “Cảm ơn cái gì chứ, người một nhà với nhau không cần thiết phải nói những khách sáo như vậy.”
Thật sự bà có chút xoắn xuýt, sau nhiều năm cày tiểu thuyết đam mỹ như vậy, đây là lần đầu tiên bà được gặp trực tiếp một cặp đôi ngoài đời thật.
Nhưng cặp đôi này lại chính là hai đứa con trai của bà, chuyện này khiến bà cảm thấy có hơi hoang mang.
Bà trộm thở dài: “Được rồi, đã muộn lắm rồi, mau đi ngủ thôi! Có chuyện gì để ngày mai nói.”