Sau khi phân chia công việc rõ ràng cho từng người, bọn họ bắt tay vào làm ngay trong ngày hôm đó.
Thạch Kiến Quân đến cửa hàng dán giấy thông báo hôm nay sẽ đóng cửa, sau đó đưa Dương Phượng Liên về thôn Sơn Loan.
Nếu tính theo vai vế thì trưởng thôn Sơn Loan - Thạch Thủy Sinh là cháu họ của Thạch Kiến Quân.
Ông ta khá thân với Thạch Kiến Quân, hai gia đình thường xuyên qua lại thăm hỏi.
Sau khi biết Thạch Kiến Quân muốn đổi mảnh đất ở thôn mới lấy mảnh đất ở sườn dốc, ông ấy ngay lập tức khuyên nhủ: “Mảnh đất ở sườn dốc nhìn có vẻ to hơn mảnh đất nhà chú nhưng địa thế không được đẹp cho lắm!”
“Nếu chú muốn xây nhà, tiền đổ đất san lấp mặt bằng cũng đã tốn kha khá đấy, không đáng để đổi đâu chú.”
Thạch Thủy Sinh chân thành khuyên: “Chú Quân! Cháu khuyên thật lòng, với số tiền chú bỏ ra mua đất đổ nền cũng đủ để mua một mảnh đất khác rồi.”
Thạch Kiến Quân có chút không vui khi ông ấy cứ lải nhải bên tai: “A Sinh, việc này không cần cháu phải lo. Cháu nói đi có đổi được hay không? Có đổi được cho chú hay không? Nếu như cháu cảm thấy chú bị thiệt thì cứ đổi cho chú mảnh nào to hơn là được.”
Thạch Thủy Sinh thấy khuyên không được, đành đồng ý đổi đất cho ông.
Dù sao thì ông ấy cũng là chú họ của ông, cắt luôn rừng trúc nhỏ phía sau gộp vào mảnh đất ở sườn dốc là được.
Thạch Kiến Quân mang theo đầy đủ giấy tờ, ông cùng Thạch Thủy Sinh đi làm thủ tục ngay trong chiều hôm đó.
Bên phía Thạch Lỗi và Dương Mộc mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
Năm đó, lúc Thạch Kiến Quân cưới Dương Phượng Liên, ông kiên quyết để Dương Phượng Liên và Dương Mộc đứng tên nhà đất và cửa hàng.
Dương Mộc cầm sổ nhà đất* (sổ đỏ) đi vay thế chấp, chỉ trong vòng buổi sáng đã làm xong thủ tục vay tiền. Vay được tổng cộng 360 vạn tệ, nhân viên ngân hàng nói sau khi phê duyệt được thông qua các khoản vay mới được giải ngân, thời gian chờ phê duyệt khoảng mười lăm ngày sau mới nhận được tiền.
Buổi sáng đi vay tiền, buổi chiều đi đăng ký tài khoản cho Thạch Lỗi. Khi làm xong hết thảy mọi việc đã là 4 giờ chiều.
Trên đường về nhà, Thạch Kiến Quân gọi điện, nói rằng tối nay ông mời Thạch Thủy Sinh ăn cơm, bảo hai người họ tự giải quyết bữa tối .
Thạch Lỗi lái xe, khẽ hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Chỉ có hai người chúng ta, tối ăn cơm chiên đi.”
Dương Mộc hơi mất tự nhiên, trước đó mải lo nghĩ đến chuyện vay tiền và mở tài khoản, ở cùng Thạch Lỗi không cảm thấy gì.
Hiện tại đã làm xong hết mọi chuyện, mình cậu ở riêng với Thạch Lỗi, chợt cảm thấy có hơi lúng túng.
Thạch Lỗi quay đầu nhìn cậu nói: “Hơn một năm qua, em sống ở bên ngoài đều ăn uống qua loa như vậy sao?”
Dương Mộc quay mặt nhìn ra ngoài đường, lẩm bẩm: “Lúc nào bận mới đặt đồ ăn bên ngoài, còn những lúc rảnh em sẽ nấu cơm.”
“Lúc nào thì bận, lúc nào thì rảnh?”
Dương Mộc mím môi không nói gì, làm việc ở Bắc Kinh sao lại không bận được cơ chứ, hầu như ngày nào cậu cũng ăn cơm ngoài.
Thạch Lỗi khẽ thở dài, không hỏi thêm gì nữa.
Dương Mộc giống Dương Phượng Liên không giỏi chuyện nấu nướng, hai người họ đều là sát thủ phòng bếp, hắn căn bản không tin Dương Mộc sẽ tự mình vào bếp nấu cơm.
Trong xe rơi vào trầm mặc, Dương Mộc ngượng ngùng nắm chặt dây đai an toàn, trong đầu không ngừng nghĩ xem nên nói về chủ đề gì để xoa dịu bầu không khí gượng gạo này.
Bỗng nhiên cậu nhận ra con đường đang đi không phải là đường về nhà: “Anh, hình như đường này không phải đường về nhà.”
“Ừm, anh ghé qua chợ mua ít thức ăn.”
“Anh, không cần phiền phức như vậy đâu, về chiên cơm ăn là được rồi.”
Lúc này Dương Mộc muốn xuống xe, ở một mình với Thạch Lỗi trong không gian chật hẹp như vậy khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Thạch Lỗi nhàn nhạt nói: “Anh không thích ăn cơm chiên.”
Dương Mộc: “……”
Được rồi! Nếu người ta không muốn ăn cơm chiên, cậu cũng không thể ép người ta ăn được.
Khi đến chợ, Dương Mộc không chịu xuống xe: “Anh, một mình anh đi thôi nhé! Em ngồi trong xe đợi.”
Thạch Lỗi nhìn cậu, không nói gì, liền rời đi.
Dương Mộc nhìn bóng lưng Thạch Lỗi rời đi, trong lòng có chút nhức nhối.
Trước khi trở về cậu đã suy nghĩ kỹ, chỉ coi Thạch Lỗi là anh trai của mình. Nhưng vấn đề tình cảm không dễ dàng khống chế được như vậy.
Thạch Lỗi mua đồ rất nhanh, khoảng mười lăm phút sau đã xách theo mấy túi đồ quay lại.
Tâm trạng hiện tại của Mộc Dương có hơi chùng xuống, cậu dựa người vào ghế nhìn ra ngoài cửa xe, khi Thạch Lỗi quay lại cũng không để ý đến hắn.
Thạch Lỗi nhìn cậu, không hiểu tại sao tâm trạng của Dương Mộc lại xấu đi rồi.
Hắn đưa tay xoa đầu Dương Mộc: “Sao thế?”
Dương Mộc giật mình trước hành động đột ngột của hắn, lập tức ngồi thẳng dậy: “Anh làm gì vậy?”
Thạch Lỗi nghiêng đầu hỏi: “Vừa rồi không phải vẫn còn rất tốt sao? Sao lại ỉu xìu rồi?”
Dương Mộc buột miệng nói ra: “Em ỉu xìu bao giờ, em đang rất vui mà.”
“Đang vui mà giọng điệu của em lại gắt gỏng như thế à? Mỗi khi tâm trạng không tốt em lại tự nhéo tay mình.” Thạch Lỗi nhìn xuống tay Dương Mộc.
Dương Mộc cúi đầu xuống nhìn thấy mấy vết nhéo màu đỏ nổi bật trên mu bàn tay mình.
Cậu im lặng đặt hai tay lên đùi: “Những lúc vui em cũng thích nhéo tay mình.”
“Ý của em là bây giờ em đang rất vui hả?” Thạch Lỗi nheo mắt nhìn cậu.
Dương Mộc vịt chết cứng mỏ* nói: “Đúng vậy, bây giờ em đang rất vui.”
*để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không chịu nhận sai.
Thạch Lỗi tháo dây an toàn vừa mới cài ra, nhoài người đến trước mặt Dương Mộc, hơi thở của hai người họ quyện vào nhau.
“Làm, làm gì vậy?!” Dương Mộc nhìn thấy khuôn mặt Thạch Lỗi gần trong gang tấc, nhịn không được nuốt nước bọt.
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của cậu, Thạch Lỗi không khỏi bật cười: “Đã mấy năm không gặp, Mộc Mộc có nhớ anh không?”
“Không, không nhớ.” Dương Mộc chột dạ nghiêng đầu né tránh, không dám nhìn hắn.
Thạch Lỗi khẽ thở dài, hắn đưa tay nắm lấy cằm Dương Mộc, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng mà hắn ngày đêm khao khát.
Dương Mộc trừng lớn hai mắt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi tay bất giác nắm chặt lấy áo Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi vươn đầu lưỡi liếm môi Dương Mộc, Dương Mộc hơi hé miệng ra, Thạch Lỗi nhân cơ hội luồn đầu lưỡi cạy mở răng môi của Dương Mộc, bắt lấy đầu lưỡi non mềm của Dương Mộc càn rỡ liếm mút.
Dương Mộc cảm nhận được lưỡi của Thạch Lỗi đang di chuyển linh hoạt trong miệng mình, da đầu tê rần, toàn thân không còn chút sức lực nào, mặc kệ cho Thạch Lỗi tiến công.
Ngay khi cậu cho rằng mình sắp không thở được nữa, Thạch Lỗi rốt cuộc cũng buông cậu ra.
Dương Mộc ngây ngốc nhìn Thạch Lỗi, đầu óc cậu trống rỗng, toàn thân rơi vào trạng thái chết máy.
Trong đầu cậu chạy đầy những câu hỏi ‘tại sao Thạch Lỗi lại hôn cậu? Thạch Lỗi thật sự đã hôn cậu!’
Thạch Lỗi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Dương Mộc cũng không nói gì, chỉ nắm tay cậu xoa xoa nắn nắn.
Không biết qua bao lâu, Dương Mộc mới tỉnh táo lại.
Cậu rút tay ra che miệng, khiếp sợ nhìn Thạch Lỗi: “Anh, anh!”
Thạch Lỗi nhìn cậu khóe miệng nhếch lên: “Anh cái gì?”
Dương Mộc nuốt nước bọt hỏi: “Sao vừa rồi anh lại làm vậy, sao lại hôn em?”
Cậu nhìn vào mắt Thạch Lỗi, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh của cậu, cảm giác như trong mắt Thạch Lỗi chỉ chứa mỗi hình bóng của cậu.
Cậu vô cùng khẩn trương, mặc dù trong xe đã bật điều hòa nhưng cậu vẫn cảm thấy rất nóng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Thạch Lỗi nhìn vào mắt Dương Mộc, nắm chặt tay cậu, nói từng câu từng chữ: “Bởi vì anh thích em, từ hồi cấp ba đến giờ, từ kiếp trước đến kiếp này.”
Tim Dương Mộc đập kịch liệt nhảy lên, hốc mắt hơi ươn ướt ửng đỏ: “Anh thích em?”
Thạch Lỗi nghiêng người qua, dùng trán cọ nhẹ lên trán Dương Mộc, khẽ nói: “Đúng vậy, anh thích em, Mộc Mộc, em có muốn ở bên anh không?”
Nước mắt dần dần tích tụ trong mắt Dương Mộc, không ngờ Thạch Lỗi cũng thích cậu, Thạch Lỗi không có chán ghét cậu.
Cậu rất vui, nhưng không hiểu tại sao lại cảm thấy tủi thân, những giọt nước mắt tủi hờn không ngừng tuôn rơi.
Cậu nắm chặt áo Thạch Lỗi, bật khóc nức nở hỏi lại: “Anh thích em? Không phải là em đang nằm mơ đấy chứ?”
Thạch Lỗi nhìn thấy Dương Mộc khóc, luống cuống chân tay không biết phải làm sao, hắn hoảng loạn vươn tay lau nước mắt cho cậu.
“Mộc Mộc! Ngoan, đừng khóc. Không phải là em đang nằm mơ đâu, anh thực sự rất thích em, đã thích em từ rất lâu rồi.”
Dương Mộc nắm chặt áo Thạch Lỗi vùi đầu vào lồng ngực hắn khóc một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại.
Từ trong lồng ngực Thạch Lỗi tách ra, Dương Mộc vội vàng cúi đầu không nói gì. ‘Ngượng chết mất! Tại sao cậu lại khóc toáng lên như vậy chứ!’
Thạch Lỗi nhìn thấy tai cậu đỏ bừng, liền vươn tay nhéo nhéo: “Mong ước bấy lâu nay trở thành hiện thực nên vui quá khóc à?”
Dương Mộc giơ tay vỗ nhẹ lên tay Thạch Lỗi giọng ngàn ngạt nói: “Anh lo lái xe đi, có muốn về nhà nữa không đây?”
Thạch Lỗi xoa đầu cậu, không trêu chọc cậu nữa.