Thảm Họa Thiên Tai: Tôi Làm Ruộng Ở Tận Thế

Chương 1: Trọng Sinh


1 tuần


Đầu tháng tám là thời điểm nóng nhất ở Bắc Kinh.

Mặt trời lúc một giờ trưa như một quả cầu lửa thiêu đốt mặt đất.

Trong công ty chứng khoán, một chàng trai có khuôn mặt trắng trẻo đang ngủ gục trên bàn làm việc.

Đột nhiên, cậu nhíu mày, hô hấp trở nên gấp gáp, lông mi đen dày khẽ động rung rinh như cánh bướm.

Dương Mộc bỗng bừng tỉnh mở mắt ra, trong con ngươi đen láy tràn ngập sự sợ hãi cùng hoảng hốt.

Dương Mộc mở to hai mắt, không thể tin được nhìn xung quanh. ‘Tại sao cậu lại ở công ty vậy? Không phải cậu đang trên đường trở về nhà à?’ 

Cậu nhớ rõ lúc mình bị cướp nhìn thấy thấp thoáng có người đang đi tới, tên cướp hoảng sợ đẩy cậu ngã xuống đất, sau đó cậu ngất lịm đi.

Chẳng lẽ bây giờ cậu đang nằm mơ, nhưng sao giấc mơ này lại chân thật đến vậy?

Dương Mộc dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải véo một miếng thịt mềm trên cánh tay trái, dùng sức véo thật mạnh, trên cánh tay trắng nõn lập tức xuất hiện một vết màu đỏ, cậu không nhịn được đau đớn kêu lên. 

Đồng nghiệp ở bên cạnh nhìn thấy vậy, nói: “Dương Mộc, đang yên đang lành sao cậu lại tự nhéo mình thế?”

Dương Mộc không trả lời câu hỏi của đồng nghiệp, cậu ngơ ngác nhìn chỗ sưng đỏ trên tay mình, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

Dương Mộc vươn bàn tay hơi run rẩy, cầm điện thoại ở bên cạnh lên mở ra xem, trên màn hình hiển thị rõ ràng là thứ Tư, ngày 7 tháng 8 năm 20xx. 

“Dương Mộc? Dương Mộc cậu bị làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ!”

Một đồng nghiệp đi ngang qua hỏi: “Dương Mộc làm sao vậy?”

“Không biết nữa! Vừa rồi cậu ấy tự nhéo mình một cái, sau đó cầm điện thoại lên xem rồi ngẩn người ra như thế.”

Dương Mộc đang ngây người bỗng nhiên khẽ cười lên, làm cho hai người đồng nghiệp bên cạnh giật nẩy mình.

Đồng nghiệp bên cạnh quay sang nhìn Dương Mộc, thấy cậu đang khóc nước mắt tuôn rơi không ngừng, nhưng khóe miệng lại đang nhếch lên.

Dáng vẻ vừa cười vừa khóc của cậu khiến đồng nghiệp sợ hãi: “Dương Mộc, cậu không sao chứ? Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”

Đồng nghiệp bên cạnh vỗ mạnh vào vai Dương Mộc, giống như muốn đánh cho Dương Mộc tỉnh lại.

Dương Mộc nhận ra rằng có lẽ cậu đã sống lại rồi, trái tim đập thình thịch không thể kiểm soát được.

Môi cậu run run mấp máy muốn giải thích với đồng nghiệp rằng mình không sao hết, nhưng lại cảm thấy cổ họng như bị một cục bông gòn chặn lại, không thể phát ra âm thanh. 

Dương Mộc chỉ có thể khẽ lắc đầu tỏ ý mình không sao. 

Cậu chống tay lên bàn, cố gắng đứng dậy, đi từng bước về phía nhà vệ sinh.

Dương Mộc cảm giác như mình đang đi trên mây, mỗi bước đi đều rất khó nhọc. Hai người đồng nghiệp ở phía sau mặt đầy lo lắng nhìn theo cậu. 

Khi vào nhà vệ sinh, Dương Mộc mở vòi nước, khom người cúi thấp đầu bên dưới vòi nước chảy.

Dòng nước lạnh lẽo dội thẳng lên đầu, tâm trạng của Dương Mộc dần dần bình tĩnh lại.

Cậu lấy tay vuốt nước mặt, sau đó đứng thẳng người, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. 

Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, khuôn mặt vốn đã trắng trẻo lại càng tái nhợt hơn, làm đôi môi đỏ mọng của cậu lại càng thêm đỏ. 

Mình thật sự đã sống lại rồi! Còn được sống lại trước ngày tận thế đến!

Vẫn còn hơn một năm nữa ngày tận thế mới ập đến. Ở kiếp trước, đến tận lúc chết cậu cũng không thể trở về nhà.

Dương Mộc kiên định nhìn mình trong gương, lần này cậu nhất định phải về nhà trước ngày tận thế, trở về gặp người mà cậu ngày đêm mong nhớ.

Quay lại bàn làm việc, cậu bật máy tính lên, đôi tay run rẩy bắt đầu gõ đơn xin nghỉ việc. 

Hai giờ ba mươi phút chiều, Dương Mộc nộp đơn xin nghỉ việc cho trưởng phòng.

Phải mất một tháng mới được phê duyệt cho nghỉ việc. Trong khoảng thời gian này, Dương Mộc lấy giấy bút ra ghi chép lại những sự việc đã xảy ra trong tận thế, không dám bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. 

Tận thế bắt đầu là do quỹ đạo của mặt trời bị quay lệch đi một cách hết sức kỳ lạ.

Nó làm cho từ trường trên trái đất thay đổi, nguồn điện biến mất hoàn toàn, tất cả các đồ dùng tích điện đều không thể sử dụng được.

Mất điện khoảng nửa năm, thời tiết bắt đầu thay đổi đột ngột, nhiệt độ không ngừng tăng cao. 

Điều kỳ lạ nhất là ánh nắng mặt trời có màu tím hoa cà. 🔮

Những người tiếp xúc với loại ánh nắng này trong thời gian dài trên cơ thể sẽ bắt đầu xuất hiện những vết đốm màu đen, các vết đốm đen này sẽ dần dần lan rộng trên da. 

Các đốm đen không có tính lây nhiễm nhưng những vùng da bị chúng che phủ sẽ dần cứng lại. Nếu không được loại bỏ kịp thời có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Ánh nắng kỳ dị này kéo dài khoảng một năm, mãi đến khi trời mưa, ánh nắng mới trở lại bình thường. 

Sau khi ánh nắng trở lại bình thường, Dương Mộc mới bắt đầu hành trình trở về nhà.

Cậu đi được hơn một tháng thì thời tiết bắt đầu mát mẻ.

Chưa đầy nửa tháng sau thì nhiệt độ đột ngột giảm sâu, tuyết bắt đầu rơi trắng xóa, Dương Mộc chết chính là trong trận tuyết đầu tiên này.

Mặc dù sống ở tận thế được hơn một năm nhưng Dương Mộc chưa phải trải qua nhiều trận thiên tai - thảm họa. Nhưng linh cảm mách bảo cậu, thảm họa này sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy. 

Dương Mộc lên mạng tra cứu tất cả những thông tin về thiên tai tận thế, tải xuống mấy chục cuốn tiểu thuyết về ngày tận thế, khi gặp được kiến ​​thức hữu ích thì lập tức ghi chép vào sổ tay.

Tiểu thuyết về ngày tận thế cũng rất bổ ích, sau khi đọc xong một cuốn, cậu đã thu thập được rất nhiều thông tin hữu ích.

Ngoài ra, Dương Mộc còn lập ra một danh sách dài những vật tư cần mua.

Trong giờ làm việc cậu lén lút lên mạng tra cứu, tìm kiếm những nơi bán vật tư giá rẻ.

Dương Mộc mới tốt nghiệp cách đây hai năm, hiện đang làm nhân viên giao dịch cho một công ty chứng khoán, trong tài khoản có khoảng hơn 5 vạn tệ*.

*50.000 CNY (5 vạn tệ) = 174.192.000 VND

Với số tiền ít ỏi này còn không đủ trả hai năm tiền thuê nhà ở Bắc Kinh. 

Tuy nhiên, cậu không quá lo lắng về vấn đề tiền bạc, dù sao cậu cũng nhớ được một ít xu hướng của thị trường chứng khoán trong khoảng thời gian một năm tới. 

Chỉ cần có tiền vốn, cậu tin chắc là mình có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Dương Mộc xoa xoa đôi bàn tay nhức mỏi của mình, cậu thề, từ hồi năm cuối cấp ba đến giờ cậu chưa bao giờ ghi chép cẩn thận như thế. 

Sáng ngày mùng 8 tháng 9, sau khi Dương Mộc bàn giao xong công việc, cậu còn chưa kịp uống nước đã vội vã đón xe ra sân bay.

Trong quán cơm Thạch Đầu ở thị trấn Thanh Dương, Dương Mộc đứng ở quầy tính tiền kéo theo vali hành lý nặng nề của mình.

Dương Phượng Liên đang cúi đầu ghi sổ, cảm thấy ở trước mặt có người, lập tức ngẩng đầu lên: “Hoan nghênh quý……”

“Mộc Mộc?” Dương Phượng Liên mở to mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm Dương Mộc.

Bà vội vã đứng dậy, vì quá gấp gáp cái ghế ngồi bị hất đổ xuống đất. Dương Phượng Liên cũng không thèm để ý, nhanh chóng bước ra khỏi quầy tính tiền, vừa nắm chặt tay Dương Mộc vừa ngắm nhìn cậu.

Dương Phượng Liên nhìn thấy Dương Mộc chỉ gầy hơn một chút so với lúc rời khỏi nhà, lúc này bà mới an tâm thở phào một hơi.

Nhưng nghĩ đến Dương Mộc lén lút trốn đi, bà không khỏi tức giận nói: “Sao bây giờ con mới về?”

“Hơn một năm nay con đã ở đâu?”

“Cánh cứng rồi phải không? Thậm chí còn không thèm gọi điện về nhà, con có biết mọi người trong nhà lo lắng cho con như thế nào không hả?”

Trước sự quan tâm của mẹ, đôi mắt của Dương Mộc đỏ hoe, cậu vươn tay ôm chặt Dương Phượng Liên, gục đầu vào vai mẹ mình, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”

Dương Phượng Liên có vẻ hơi mất tự nhiên, từ lúc Dương Mộc mười bốn tuổi đến nay, cậu hiếm khi gần gũi thân thiết với bà như vậy.

Nhìn xung quanh có mấy người khách đang nhìn về phía bên này, mặt Dương Phượng Liên hơi đỏ lên.

Bà đẩy Dương Mộc ra, hắng giọng ho khan một tiếng: “Nhớ mẹ còn không biết đường về nhà? Tết nhất cũng không thèm gọi điện về hỏi thăm!”

Dương Mộc còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này Dương Phượng Liên nhìn thấy có mấy người đang bước vào quán cơm, liền vội vàng đẩy cậu ra. 

“Tránh ra tránh ra, đừng đứng chắn đường chỗ mẹ buôn bán.”

Bà chỉ vào băng ghế dài bên cạnh: “Mau ngồi xuống đó đi, nếu còn dám đi nữa, mẹ sẽ đánh gãy chân con!”

Nước mắt vừa mới dâng lên trong mắt Dương Mộc lập tức rút sạch, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế dài.

Dương Mộc co chân ngồi trên ghế, nhìn mọi người cười nói vui vẻ trong quán cơm, cảm thấy vô cùng thoải mái. 

Không lâu sau, Dương Phượng Liên đi vào trong bếp bưng một bát cơm chiên đi ra: “Này, ăn xong thì qua giúp mẹ ghi sổ.”

Dương Mộc nhận lấy bát cơm chiên, bên trong có một cái đùi gà lớn và một quả trứng ốp la. Cơm được chiên với trứng cùng lạp xưởng, đùi gà cũng là món đùi gà hấp muối mà cậu thích ăn nhất.

Dương Mộc đi đường cả ngày, bây giờ rất đói. Cậu ngồi co người trên băng ghế dài, bưng bát cơm chiên ăn từng miếng lớn.

Đang ăn cơm ngon lành, Dương Mộc cảm thấy có người đứng chắn trước mặt mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó chính là người mà cậu hằng mong nhớ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play