Lúc này ở kiếp trước, Thạch Lỗi vẫn còn ở nước S. Ba ngày sau hắn mới về nước.
Khi đó, Thạch Kiến Quân lái xe đến đón hắn, dọc đường về ông không ngừng oán trách càng nói càng tức, đạp mạnh chân ga xe lao vun vút trên đường, khiến Thạch Lỗi có ấn tượng sâu sắc đối với chuyện này.
Thạch Kiến Quân nhìn Dương Phượng Liên nói: “A Liên, chuyện này...... phải làm sao đây?”
Thạch Lỗi quả quyết nói như vậy, đến nỗi ông không thể phân biệt được chuyện hai đứa nhỏ nói là thật hay đùa.
Dương Phượng Liên nhìn ông bằng ánh mắt ghét bỏ: “Sao cơ, tôi còn biết phải làm sao.”
Bà cũng rất hoảng sợ, hai đứa nhỏ đang yên đang lành nói rằng chúng nó là người trọng sinh rồi ngày tận thế sắp đến, một người phụ nữ trung niên như bà còn có thể làm gì?
“Anh, cụ thể thì nhiệt độ giảm xuống lạnh vô cùng và động đất là như thế nào?”
Thạch Lỗi là người rất có bản lĩnh, hắn là cố vấn an ninh hay còn được gọi là bảo an cao cấp. Dương Mộc muốn biết trận động đất mạnh đến mức nào lại khiến Thạch Lỗi không thể qua khỏi.
Ánh mắt Thạch Lỗi tối sầm nhìn Dương Mộc, nhỏ giọng nói: “Nhiệt độ giảm xuống âm 60°C-70°C là không hiếm thấy.”
Hắn mím môi nói: “Động đất có rung chấn rất mạnh, cường độ ít nhất đạt 8 độ Richter. Nói không quá lời nó giống như long trời lở đất vậy.”
“Âm 60°C-70°C?!” Giọng Dương Phượng Liên cao vút vang lên.
Bà mở to mắt nói: “Lạnh nhất ở chỗ chúng ta cũng chỉ khoảng âm 1°C-2°C!”
Thạch Kiến Quân ngồi bên cạnh xoa xoa tai nói: “Thời điểm lạnh nhất ở dưới thôn là âm 5°C-6°C”, nếu nhiệt độ giảm xuống âm 60°C-70°C chẳng phải sẽ lạnh chết người hay sao.”
Thạch Lỗi rót một ly nước, nhấp một ngụm cho nhuận giọng rồi nói: “Không đến mức đấy đâu ạ, ở những vùng núi phía Bắc nước ta khí hậu cũng rất lạnh, chỉ cần chú ý đến việc giữ ấm là được.”
“Chúng ta có thể xây nhà an toàn có giường sưởi và hệ thống tường giữ ấm, cho dù nhiệt độ có giảm xuống âm 60°C-70°C cũng không hề hấn gì.”
Dương Mộc vừa nói vừa với tay lấy một quyển sổ trên bàn, sau khi mở quyển sổ ra bên trong là bản vẽ thô của một ngôi nhà.
Cậu đẩy quyển sổ đến trước mặt ba người Thạch Lỗi: “Đây là bản vẽ thô mà con thiết kế ra, mọi người nhìn thử xem."
Dương Mộc dùng ngón tay trắng nõn chỉ vào bản vẽ nói: “Ngôi nhà tổng cộng có ba tầng. Tầng một là tầng hầm. Tầng hai gồm có: phòng khách, phòng ăn, khu bếp nấu và khu chăn nuôi gia súc. Tầng ba bao gồm phòng ngủ tích hợp với khu trồng trọt trong nhà. Trên sân thượng sẽ lắp đặt một nhà kính lớn làm bằng kính cường lực để trồng cây lương thực.”
Cậu chỉ vào khoảng trống trên bản vẽ và nói tiếp: “Chỗ này là sân sau, chúng ta sẽ đào một cái giếng khơi và dựng một nhà kính lớn ở khu vực này để trồng rau củ.”
Thạch Kiến Quân cau mày nheo mắt nhìn bản vẽ, tặc lưỡi nói: “Xây nhà an toàn này tốn nhiều tiền lắm đấy!”
Dương Mộc ngồi thẳng lưng thề thốt nói: “Tiền không thành vấn đề, chỉ cần ba mẹ tin tưởng đưa cho con 50 vạn, con có thể kiếm đủ số tiền xây nhà an toàn trong khoảng thời gian ngắn nhất thông qua sàn giao dịch chứng khoán.”
Dương Phượng Liên híp mắt nhìn cậu: “Chắc không phải con muốn lừa tiền của ba mẹ nên mới cùng Thạch Đầu diễn trò đâu nhỉ!”
Khóe môi Dương Mộc giật giật, bất lực nói: “Mẹ à! Chỉ có 50 vạn thôi, con tự đi vay được mà.”
“Cũng chưa chắc đâu nhá! Một thanh niên không có nhà, không có xe như con, làm gì có cái ngân hàng nào ngu ngốc như vậy, họ dám cho con vay tiền chắc?”
Dương Mộc: “......”
Dương Mộc bực tức một phen, quyết định không giao tiếp với người phụ nữ trung niên cố chấp này nữa.
Cậu quay sang nhìn Thạch Kiến Quân nói: “Ba Thạch, có phải ba còn một mảnh đất ở dưới thôn không ạ? Nó có đủ diện tích để xây một ngôi nhà an toàn như thế này không ạ?”
Thạch Kiến Quân cau mày, suy nghĩ một lát: “Đủ đấy, ba có một miếng đất nền ở bên thôn Mới, muốn làm thì đổi về thôn cũ là được.”
Miếng đất ở thôn cũ rộng hơn 300m2, phía sau có độ dốc đất nhỏ. Nếu muốn đổi lấy nền đất đó, trưởng thôn nhất định sẽ đồng ý.
Dương Mộc thở phào nhẹ nhõm, bây giờ có rất nhiều vùng nông thôn không cấp phép cho xây nhà, cậu chỉ sợ không còn chỗ để dựng nhà.
Dương Mộc nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Ở thôn có cho phép đào giếng khơi không ba?”
Cậu tra trên mạng thấy có nơi nói được phép làm, cũng có nơi nói không được phép làm.
Thạch Kiến Quân khẽ gật đầu: “Cái này thì không thành vấn đề, chỉ là tìm người đào giếng hơi khó mà thôi.”
Ở thôn nhiều năm không có ai đào giếng khơi, Thạch Kiến Quân cũng không biết kiếm đâu ra thợ đào giếng.
“Con muốn xây nhà an toàn thật sao?” Dương Phượng Liên nghi hoặc nhìn Dương Mộc.
Dương Mộc gật đầu khẳng định: “Dù mẹ có tin hay không thì con vẫn phải xây nhà an toàn.”
Dương Phượng Liên nhíu mày nhìn chằm chằm ly nước trước mặt, không biết bà đang nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên Thạch Lỗi đứng bật dậy nói: “Ba mẹ, không còn sớm nữa, ba mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi! Con kể cho mọi người nghe về tận thế và trọng sinh là muốn mọi người biết sau này sẽ phát sinh ra những chuyện gì mà thôi.”
“Ba mẹ có tin hay không cũng không quan trọng, con và Mộc Mộc sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt trước khi tận thế đến. Ba mẹ cứ tiếp tục sống như bình thường là được.”
Hắn biết rằng một người đã sống hết nửa đời trong thời bình sẽ khó có thể chấp nhận được chuyện trọng sinh và tận thế, cho nên Thạch Lỗi không muốn ép bọn họ phải tin mình.
Hắn và Dương Mộc đều đã trưởng thành, có thể tự mình chuẩn bị đầy đủ vật tư trước khi tận thế đến.
Nghe thấy Thạch Lỗi nói như vậy, Dương Mộc cũng gật đầu nói: “Ba mẹ, anh nói đúng đó. Con nói cho ba mẹ biết là vì con không muốn giấu giếm ba mẹ mà thôi.”
“Đối với việc chuẩn bị vật tư trước khi tận thế đến, chỉ cần con và anh lo liệu là đủ rồi, ba mẹ cứ mở quán cơm và sinh hoạt bình thường như trước kia là được.”
Thạch Kiến Quân xoa trán: “Các con về phòng nghỉ ngơi đi! Hai đứa vừa mới về, chắc là mệt lắm rồi, ba và mẹ sẽ suy nghĩ, phải nghĩ kỹ một chút.”
Những gì hai đứa nhỏ nói hôm nay đã phá vỡ sự hiểu biết hàng chục năm của vợ chồng họ, thật khó mà tin được.
Dương Mộc thật sự có chút mệt mỏi, cả ngày hôm nay tinh thần của cậu luôn căng như chão.
Bây giờ đã nói cho người nhà biết chuyện mình trọng sinh, tâm trạng cũng được thả lỏng hơn phân nửa, cơn mệt mỏi lập tức ập đến.
Cậu nhanh chóng tắm rửa qua loa rồi nằm sấp trên giường giống như một đống bùn nhão, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Bên này, Thạch Lỗi từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy vợ chồng Thạch Kiến Quân còn đang xem sổ ghi chép của Dương Mộc, liền hỏi: “Ba mẹ, ba mẹ vẫn chưa ngủ sao?”
Dương Phượng Liên không ngẩng đầu, nói: “Đi ngủ ngay đây, con cũng mau đi ngủ đi.”
“Vậy con đi ngủ trước đây.” Thạch Lỗi xoay người đi về phòng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay trở lại phòng khách, ngồi đối diện với Dương Phượng Liên và Thạch Kiến Quân.
Thạch Lỗi ngồi thẳng lưng, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Thạch Kiến Quân nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa hả?”
Thạch Lỗi hơi ưỡn ngực, hít thở một hơi, mới từ tốn nói: “Ba mẹ, con thích Mộc Mộc, là kiểu yêu thích muốn kết hôn ạ.”
Thạch Kiến Quân đứng bật dậy, ông chống tay xuống bàn rồi dí sát mặt mình đến trước mặt Thạch Lỗi: “Con nói con thích ai cơ?!”
Có phải ông già lẩm cẩm rồi hay không, tại sao lại nghe thấy con trai lớn của ông nói nó thích con trai út của ông vậy trời?
Dương Phượng Liên sững sờ nhìn hắn: “Con thích Mộc Mộc?”
Thạch Lỗi hít sâu một hơi, cất cao giọng và nói một cách trịnh trọng: “Con thích Dương Mộc, là kiểu yêu thích muốn đi tới hôn nhân ạ”
Thạch Kiến Quân choáng váng một lát, sau đó huyết áp tăng cao, trên trán nổi đầy gân xanh, ông trầm giọng gầm lên: “Dương Mộc là em trai con đấy, con làm như vậy là trái với luân thường lý lẽ. Không đúng, là trái với luân thường đạo đức.”
Thạch Lỗi nắm chặt hai tay, vẻ mặt bất cần, nói: “Mộc Mộc và con không có quan hệ huyết thống, về mặt đạo đức con và em ấy không phải là anh em ruột.”