Dương Mộc đang gặm đùi gà ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu không rời.

Dương Mộc: “……”

Dương Mộc nhả cái đùi gà trong miệng ra, ngại ngùng nói: “Anh, đã lâu không gặp.”

Người con trai đó chính là Thạch Lỗi, là anh trai khác cha khác mẹ của Dương Mộc, người đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Dương Mộc rời bỏ thành phố S đến Bắc Kinh.

Thạch Lỗi dùng ngón tay nổi rõ khớp xương chỉ vào cằm cậu, bình tĩnh nói: “Cằm em bị dính cơm kìa.”

Dương Mộc lúng túng vội lấy tay lau cằm. Xấu hổ quá đi mất, có thể cho cậu trọng sinh lại được không trời!

Dương Mộc cúi đầu ngồi co chân trên băng ghế như con chim cánh cụt.

Thấy cậu ngượng ngùng như vậy, một ý cười thoáng qua trong đôi mắt sâu thẳm của Thạch Lỗi: “Ăn từ từ thôi, có chuyện gì để về nhà rồi nói.”

Khoảng mười giờ tối, một người đàn ông trung niên đang lục lọi tủ trong phòng khách để tìm kiếm thứ gì đó.

Dương Mộc nhìn bóng lưng bận rộn của người đàn ông, cảm thấy chóp mũi cay xè, liền nói to với người đàn ông đó: “Ba Thạch, ba đừng tìm nữa, con không đói mà.”

Người đàn ông trung niên là ba dượng của Dương Mộc - Thạch Kiến Quân. Thạch Kiến Quân đã từng nói với Dương Mộc rằng ông sẽ trở thành “tảng đá lớn” che mưa chắn gió cho cậu. Vì thế, khi còn bé Dương Mộc đã gọi ông là ba Thạch.

Thạch Kiến Quân cho rằng cách gọi này thể hiện sự công nhận của Dương Mộc đối với ông, cho nên mỗi khi Dương Mộc gọi ông như vậy, ông đều cảm thấy rất hãnh diện.

Nghe thấy Dương Mộc gọi mình, Thạch Kiến Quân quay người lại mỉm cười với cậu, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

“Không sao đâu, hai năm nay anh trai con ra nước ngoài công tác, mua về nhiều đồ ăn ngon lắm.”

Ông ôm một đống đồ ăn vặt đặt ở trước mặt Dương Mộc: “Đây đều là những món đặc sản mà Thạch Lỗi mang về khi đi công tác, Mộc Mộc ăn thử đi con.”

Hốc mắt Dương Mộc hơi đỏ lên, vừa định nói cái gì đó, Dương Phượng Liên lên tiếng cắt ngang màn thể hiện tình cảm sến súa của hai ba con bọn họ.

“Được rồi, nói chuyện chính đi! Hơn một năm nay con đã ở đâu hả?”

Dương Phượng Liên vừa nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy bực mình: “Nếu không phải tháng nào cũng nhận được tiền con chuyển về thì mẹ đã gọi cảnh sát báo con mất tích rồi!”

Dương Mộc hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay nghiêm túc nhìn bọn họ: “Ba mẹ, anh mọi người có tin vào chuyện trọng sinh không?”

“Trọng sinh? Là cái gì?” Thạch Kiến Quân mờ mịt nhìn Dương Mộc.

Với một người đam mê đọc tiểu thuyết như Dương Phượng Liên vừa nghe liền hiểu ngay, bà giải thích: “Nói nôm na một cách đơn giản thì là sống lại đó.”

Thạch Lỗi nhíu mày, nheo mắt nhìn cậu: “Mộc Mộc, tại sao em lại hỏi cái này?”

“Em đã trọng sinh, em là người ở ba năm sau trọng sinh quay trở về.”

Dương Mộc tuy ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng nhịp tim tăng vọt không ngừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cậu không dám chắc người nhà sẽ tin những gì cậu vừa mới nói không nữa.

“Con biết mọi người sẽ không tin chuyện này, đây là những chuyện con đã trải qua trong ba năm tới, mọi người hãy xem trước đi.” Dương Mộc lấy từng quyển sổ ghi chép ra đặt ngay ngắn trên mặt bàn. 

Dương Phượng Liên và Thạch Kiến Quân nhìn nhau, trong mắt họ tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.

Lúc này, Thạch Lỗi ở bên cạnh cầm một quyển sổ ghi chép lên xem.

Những ngón tay thon dài chậm rãi lật từng trang giấy, như đang mơn trớn gãi nhẹ vào trái tim Dương Mộc, khiến Dương Mộc ở bên cạnh thấp thỏm đứng ngồi không yên.

Hai vợ chồng Thạch Kiến Quân đến chỗ Thạch Lỗi, ba người chụm đầu vào cùng nhau xem sổ ghi chép của Dương Mộc. 

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Thạch Lỗi chậm rãi đóng quyển sổ trên tay lại, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Dương Mộc.

Thạch Lỗi giọng khàn khàn, chậm rãi nói: “Đây là những gì em đã trải qua trong ba năm tới sao?”

Dương Mộc hít sâu một hơi, nắm chặt tay nói: “Vâng, đây là những gì em đã trải qua trong ba năm tiếp theo, có lẽ mọi người sẽ không tin nhưng em thật sự đã trọng sinh!”

Thạch Lỗi đặt sổ ghi chép xuống, nếu như Dương Mộc nhìn kỹ thì có thể nhận ra tay Thạch Lỗi đang run nhẹ.

Thạch Lỗi đan hai tay lại, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Mộc: “Anh tin là em đã trọng sinh.”

Dương Mộc ngơ ngác nhìn Thạch Lỗi, hốc mắt ươn ướt ửng đỏ, cảm giác được người khác tin tưởng vô điều kiện hóa ra lại tốt đẹp đến thế. 

Dương Phượng Liên cầm sổ ghi chép mà Thạch Lỗi vừa đặt xuống lên xem lại lần nữa, bà chỉ vào những dòng chữ trên đó, nhìn từng chữ một, nói lẩm bẩm: “Chuyện này sao mà có thật, đúng thật là huyễn hoặc!”

Lúc này Thạch Kiến Quân hoàn toàn ngây ngốc nhìn Dương Mộc, sau đó lại nhìn xuống sổ ghi chép trong tay Dương Phượng Liên, ông không thể tin được trên đời này lại có chuyện trọng sinh.

Nhưng vào lúc này, Thạch Lỗi đột nhiên nói thêm một câu, khiến cho Dương Phượng Liên cùng Thạch Kiến Quân bị choáng váng hoàn toàn.

Thạch Lỗi nắm chặt hai tay, bình tĩnh nói: “Ba mẹ, Mộc Mộc, con cũng là người trọng sinh!”

“Cái gì?!”

Cả ba người đồng loạt mở to mắt nhìn hắn với vẻ mặt đầy khó tin.

Dương Mộc nghi ngờ mình đang gặp ảo giác! Trọng sinh bây giờ mất giá đến vậy sao? Mua một tặng một?

Bị ba người nhìn chằm chằm, Thạch Lỗi chậm rãi nói: “Con mới trọng sinh vào sáng hôm qua. Thời kỳ tận thế mà Mộc Mộc ghi chép lại cũng giống như thời kỳ tận thế mà con đã trải qua, nhưng con sống lâu hơn Mộc Mộc khoảng một thời gian nữa.”

Hắn mím môi nhìn Dương Mộc với ánh mắt phức tạp: “Những gì Mộc Mộc ghi chép đều đúng sự thật, sau khi ánh nắng biến dị kết thúc, thời tiết bắt đầu thay đổi bất thường, khí hậu đột ngột giảm xuống lạnh vô cùng còn có thiên tai động đất.”

“Con đã chết trong trận động đất đó.”

Thạch Lỗi vừa nói xong, phòng khách liền rơi vào im lặng như tờ. 

Một lúc lâu sau, Dương Mộc mới chậm rãi nói: “Ba mẹ thì sao? Họ……”

Thạch Lỗi khẽ lắc đầu, “Anh cũng không biết nữa, lúc đó anh không có ở nhà.”

Thạch Kiến Quân ở bên cạnh nuốt nước bọt nói: “Mộc Mộc, Thạch Đầu, có khi nào……Ách(tiếng nấc cục)……”

Ông gãi đầu nói tiếp: “Có phải các con bị tẩy não rồi không? Hay là……ừm……bị ai đó bỏ thuốc." 

“Chẳng phải trên tivi vẫn thường hay chiếu đó sao? Có người bị vỗ vai rồi rơi vào trạng thái thần trí lơ mơ về nhà lấy hết tiền của đưa cho người lạ.”

Dương Phượng Liên ở bên cạnh cũng nói: “Đúng nha, có phải các con bị người ta tiêm nhiễm cái gì vào đầu rồi hay không? Chuyện này thật quá nực cười!”

Mặc dù trong tiểu thuyết có rất nhiều tình tiết trọng sinh và xuyên không, nhưng tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết, ngay cả bản thân Dương Phượng Liên còn không tin ngoài đời thật lại có loại chuyện trọng sinh này.

Dù Dương Mộc đã chuẩn bị trước tâm lý là ba mẹ sẽ không tin những gì mình kể, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của hai người bọn họ Dương Mộc có chút dở khóc dở cười.

Thế nhưng ba mẹ không tống cổ cậu vào bệnh viện tâm thần ngay lập tức, đã xem như yêu chiều cậu lắm rồi.

Dương Mộc thở dài nói: “Ba mẹ, hai ngày nữa cổ phiếu XX sẽ tăng. Nếu không tin, ba mẹ có thể vào trang chủ sàn thương mại chứng khoán để kiểm tra.”

“Ba!” Thạch Lỗi nhìn Thạch Kiến Quân: “Hôm qua ba xào một đĩa thịt bò, vị khách nói thịt bò quá ít, suýt chút nữa thì ba đã cãi nhau với người đó.”

Thạch Kiến Quân trợn to hai mắt nhìn Thạch Lỗi: “Làm sao con biết chuyện này?”

Hôm qua đúng là có một vị khách đến nói muốn tiếp đãi bạn thân là người ở tỉnh H, thích ăn cay nên nhờ ông bỏ thêm nhiều ớt.

Kết quả là, chưa đầy năm phút sau khi món thịt bò xào cay được mang ra, vị khách này bắt đầu mắng vốn ông, nói rằng ông cho quá nhiều ớt và quá ít thịt bò, đồng thời yêu cầu ông làm lại một đĩa khác.

Camera giám sát trong quán không có âm thanh, Thạch Lỗi vừa mới về nhà, ông còn chưa kịp nói cho Thạch Lỗi biết, làm sao Thạch Lỗi lại biết được chuyện này?

Thạch Lỗi bình tĩnh nói: “Vì ở kiếp trước, vào tối hôm con về nhà, là ba đã nói cho con biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play