Từ Giang Thành đến thôn Thủy Liên đi hết ít nhất nửa ngày. Con đường đến đây vừa xa lại vừa khó đi, đã vậy còn phải đi qua một đoạn đường núi lầy lội nữa.
Trong thôn có vài người già túm tụm đánh bài, nói chuyện dưới gốc cây. Khi An Tưởng đi qua, họ chỉ chỉ trỏ trỏ, trong mắt không che giấu chút tò mò nào đối với sự xuất hiện của An Tưởng.
An Tưởng không quen bị nhìn chăm chú như vậy, cô cúi gằm cổ xuống, chân bước nhanh hơn một chút.
Sân nhà ông ngoại gần ngay trước mắt, trước cửa treo cờ tang, có mấy đứa trẻ đang tò mò đứng vây quanh ngoài cửa, nhón mũi chân nhòm vào.
Con trai cô đang ở trong ngôi nhà đó.
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, An Tưởng dừng chân ngay lại.
Ba năm nay không phải là cô chưa từng tới thăm con mình, nhưng mỗi lần cô đều đứng nhìn con từ xa, chưa từng nói chuyện hay tiếp xúc gần với con mình.
Đối với An Tử Mặc thì cô là người mẹ mà cậu chẳng hề quen biết, với An Tưởng cũng vậy, cô chẳng biết gì về An Tử Mặc – con mình đang ở trong nhà. Nói cho dễ hiểu thì quan hệ giữa bọn họ là quan hệ mẹ con trên danh nghĩa, vô cùng xa lạ.
Trong lúc An Tưởng đang hoảng hốt, giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên trong đầu cô.
[Ký chủ, trước khi cô đi vào tìm con trai thì có một số việc tôi muốn nói với cô.]
Giọng điệu của hệ thống căng thẳng hơn bình thường.
"Cậu, cậu nói đi." An Tưởng không có tâm trạng nghe hệ thống nói chuyện, cô nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dánh nho nhỏ kia thì thất vọng, sau đó cô tìm một gốc cây hòe già lén lút ngồi xổm xuống.
Hệ thống: [Tôi nói thế này cô đừng ngạc nhiên quá, thật ra con cô không phải là con cô.]
2
“... ?”
An Tưởng ngốc một lúc lâu: “Là sao?”
Hệ thống nghiêm túc: [Chính là... Buổi tối hôm đó có một người khác.]
Trong lòng An Tưởng hoảng loạn, cẩn thận nhớ lại những người khác phái cô gặp từ khi xuyên đến đây.
Ngoài cậu nhóc bán đồ ăn cùng người trông cửa của khu chung cư ra thì cô thề cô chưa từng gặp gỡ một chàng trai trẻ tuổi nào. Đừng nói một chàng trai trẻ tuổi, ngay cả một cô gái trẻ tuổi cũng chưa từng gặp qua.
An Tưởng luống cuống, vội vàng nói: “Cậu cậu cậu đừng nói bậy, trừ người kia ra thì tôi chưa từng ngủ cùng người khác!!”
Cô là quỷ hút máu ngoan ngoãn nhất trên đời, nếu không vì thức tỉnh năng lực của quỷ hút máu, còn lâu cô mới đồng ý thực hiện nhiệm vụ vớ vẩn như vậy.
Hệ thống nói lời này đúng là vũ nhục quỷ cách của cô mà!
An Tưởng không thể nhịn được nữa, gấp gáp nói: “Cậu... Cậu mau rút lại lời nói, tôi chuẩn bị đi gặp con tôi bây giờ, để nó nghe được không tốt đâu.”
[Cô đừng vội, ý tôi là...] Sóng điện của hệ thống bất ổn, [Tôi bị lỗi.]
Nói xong hệ thống im lặng.
"... Cái gì???" An Tưởng càng ngơ ngác hơn.
Lỗi là sao? Đồ vật công nghệ cao như vậy mà có thể bị lỗi à?
Hệ thống: [Một lần cô trộm tới xem An Tử Mặc, tôi liền phát hiện huyết thống của đứa trẻ này có chút không thích hợp. Cho nên tôi kiểm tra lại, phát hiện trình tự của tôi bị lỗi, làm cô ngủ sai người.]
3
Khả năng suy nghĩ của An Tưởng vốn đã chậm hơn người bình thường, hệ thống dùng từ ngữ cùng các câu dài phức tạp như vậy suýt nữa làm cô hỏng đầu.
An Tưởng thử suy nghĩ lời nói của hệ thống, nhưng cô càng nghĩ càng chẳng hiểu gì.
"Đầu óc tôi ngu ngốc, cậu nói cách khác để tôi có thể hiểu được đi." An Tưởng không hiểu nhưng cô hiểu được tình huống hiện tại đang rất không ổn, hai mắt cô lập tức cay cay sắp khóc.
Hệ thống kiên nhẫn giải thích: [Đơn giản mà nói là cô ngủ sai người, mang sai thai, nhiệm vụ thất bại nên tôi phải đi.]
5
Hệ thống trộm tìm hiểu, khả năng cao hiện tại linh hồn An Tử Mặc là con trai của nguyên chủ ở thế giới song song.
Trong vũ trụ có vô số thế giới song song, mỗi thế giới lại tồn tại những người giống nhau nhưng có tính cách hoàn toàn khác biệt, số phận khác nhau.
An Tử Mặc ở thế giới song song có ba ruột gặp nạn, mẹ đẻ hung ác.
Mỗi ngày cậu phải sống dưới sự ngược đãi của mẹ ruột, mỗi giây mỗi phút đều phải sống trong bạo lực cùng những lời chửi mắng.
Thiếu tình yêu trong cuộc sống làm cậu mắc chứng thiếu hụt tình cảm nghiêm trọng, không thể cảm nhận vui buồn, cũng không thể cảm nhận được đau đớn, đến năm mười bốn tuổi thì rơi xuống từ tầng cao, kết thúc cuộc đời thê thảm lại ngắn ngủi của mình.
Lỗi đã làm hai thế giới song song giao nhau, cũng dẫn tới cốt truyện ban đầu hoàn toàn sụp đổ.
Ván đã đóng thuyền, đương nhiên hệ thống không cần ở lại.
An Tưởng trừng to hai mắt, “Cậu đi rồi, tôi phải làm sao bây giờ?”
Hệ thống: [Tuy rằng tôi không rõ lắm về số phận về sau của nam chủ, nhưng cơ thể này của cô cũng sẽ vẫn chết đi, một năm sau cô vẫn sẽ qua đời và trở về cơ thể vốn có của mình. Yên tâm, chuyện này sẽ không có ảnh hưởng xấu gì với cô.]
Cái này không phải là chuyện quan trọng!!!
An Tưởng sợ tái mặt.
Lúc trước khi linh hồn của cô rời khỏi cơ thể cũ, không hiểu sao cô gặp được hệ thống. Cô còn vì thức tỉnh năng lực của quỷ hút máu mà tình nguyện chấp nhận thay thế người khác hoàn thành cuộc đời.
Nếu hệ thống rời đi cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch thức tỉnh của cô bị ngâm nước nóng?!
An Tưởng sốt ruột đến phát khóc, [Không phải cậu đến từ vị diện không gian sao, vì sao sai lầm này cũng có thể mắc phải? Tôi không đồng ý cho cậu đi!]
Hệ thống nói hùng hồn đầy lý lẽ, không chút hối hận: [Nói đúng ra tôi đến từ một vị diện toàn số liệu, chỉ cần là số hiệu thì sẽ có lỗi, hiện tượng bình thường.]
Bình thường? Cái này là hiện tượng bình thường?
An Tưởng cứng họng, bỗng nhiên không biết nên nói lại như thế nào, cơn giận từ dưới bụng từ từ bùng phát.
Cô lau nước mắt không biết trào ra từ bao giờ của mình, lần đầu tiên click mở giao diện của hệ thống sau ba năm. Màu lam nhạt của giao diện hiện lên trước mắt, cô nhanh chóng lướt xuống phía dưới tìm kiếm, mãi mới thấy nút báo cáo ở cuối.
3
Hệ thống: [???]
Hệ thống: [Ký, ký chủ cô đừng xúc động nha!! Có chuyện gì bình tĩnh nói.]
“Nói cái rắm! Tôi không thèm nói cùng cậu.”
Đây là lần đầu tiên cô chửi người, ngẩn ra chút rồi lặp lại câu mắng: “Nói cái rắm!”
A, chính là cảm giác này!
An Tưởng không chút do dự, dứt khoát nhấn nút báo cáo.
[Hãy đưa ra lý do báo cáo (có thể chọn nhiều):
A. Ngôn ngữ nhục mạ, công kích tinh thần ký chủ;
B. Trình tự lỗi cản trở ký chủ làm nhiệm vụ;
C. Quấy rối tình dục, muốn yêu đương với ký chủ;
D. Khác.]
An Tưởng không nói hai lời trực tiếp chọn B và D.
[Đang đánh giá, vui lòng chờ trong giây lát.]
[Kiểm tra thành công. Báo cáo là thật, hệ thống gặp lỗi đã bị thu về khẩn cấp.]
[Đối với sự cố này chúng tôi vô cùng xin lỗi ký chủ, vì vậy chúng tôi quyết định bồi thường:
1: Chữa trị cơ thể khiếm khuyết của ký chủ;
2: Chữa trị bệnh dị ứng với máu và không thể hút máu của ký chủ;
Thêm vào đó chúng tôi tặng thêm cho cô khứu giác nhạy bén hơn so với người bình thường, giúp cô dễ dàng tìm được máu loài người có chất lượng cao; tặng cô một cửa tiệm trà sữa mà cô luôn mong ước, mỗi tháng chúng tôi sẽ mua nguyên liệu cho cô, tiền thu được từ việc kinh doanh trà sữa tất cả sẽ đều là của cô.]
An Tưởng từng nói qua mình muốn mở tiệm trà sữa hoặc vẽ truyện tranh để tự nuôi sống bản thân, nhưng vì mở cửa hàng cần nhiều tiền hơn so với số tiền tiết kiệm cô đang có nên cô đành vẽ truyện tranh trên mạng, mỗi tháng kiếm thêm được hai ba ngàn, cùng với tiền thuê nhà mỗi tháng cũng được tám chín ngàn.
Thế nhưng hiện tại cô lại có thêm một cửa hàng?
Còn có loại chuyện tốt này?!!
[Việc bồi thường sẽ được thực hiện khi linh hồn cô trở về thân thể của mình, còn quà tặng kèm có thể sử dụng bây giờ hoặc về sau sử dụng.]
Sử dụng bây giờ, sử dụng bây giờ!
Cô muốn nhanh chóng mở cửa hàng để kiếm thêm tiền, chờ khi cô chết đi sẽ để lại cho con trai cô!
Việc đến nước này hệ thống cũng không tiếp tục quản cô, cốt truyện của tiểu thuyết tan vỡ dẫn đến không thể đoán trước được tương lai của con trai cô. Mặc kệ con trai cô đến từ thế giới nào cũng đều là đứa trẻ chui ra từ bụng cô.
Cô đã nghĩ kĩ rồi, trước đó vì hoàn thành nhiệm vụ đã để nó ở chỗ này ba năm, hiện tại cô không còn bị trói buộc với nhiệm vụ nên cô muốn chăm sóc con trai thật tốt.
Cô chưa từng được cha mẹ yêu thương, hiện tại cô có thể cho con cô tình yêu đó.
Mặc dù... Cô không phải là một người mẹ đúng nghĩa.
An Tưởng nhận bồi thường, hệ thống hoàn toàn thoát ra khỏi ý thức của cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh, An Tưởng đã đứng dưới gốc cây một lúc lâu.
Ánh nắng hướng từ phía tây từ từ chiếu xuống, phủ kín không gian. Sông núi đều nhuộm thành màu đỏ đậm. Người dân trong thôn kéo nhau về nhà. Chớp mắt cả con đường chỉ còn một mình An Tưởng.
An Tưởng là người dễ tính trời sinh, cô chỉ buồn một lúc sau đó nhanh chóng tiếp nhận hiện thực. Tuy rằng cô hơi tiếc một chút vì không thể thức tỉnh năng lực, nhưng thật ra có thể mở miệng nói chuyện, không bị dị ứng với máu cũng là một điều rất tuyệt rồi! Hơn nữa, có được cửa tiệm trà sữa này, kể cả mai sau cô rời khỏi gia tộc mình thì cô cũng có kinh nghiệm để mở cửa hàng kiếm tiền.
Nghĩ lại thì cuộc sống vẫn rất tươi đẹp!
An Tưởng thầm cổ vũ cho chính mình rồi xách đồ đi vào trong nhà.
Thôn Thủy Liên vẫn còn thực hiện việc chôn cất người chết. Trong nhà đặt một quan tài màu nâu đen cùng với di ảnh và đồ thờ cúng.
Hai người họ hàng xa mặc áo tang đang thắp hương. Họ chưa phát hiện An Tưởng đã đi vào nên ghé tai vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện. Nhưng từng câu từng chữ họ nói không lọt khỏi tai An Tưởng.
“Bà nhìn đứa trẻ kia, ông nó chết mà không rơi nổi một giọt nước mắt.”
“Nghe nói là một đứa ngu ngốc, chẳng biết cháu gái ông ấy làm bậy ở đâu sinh ra thứ này.”
“Già như vậy rồi còn phải nuôi hộ đứa trẻ, nếu là tôi đánh chết cũng không chấp nhận.”
“Cháu gái ông ấy ở thành phố có vài căn phòng, đưa cho ông ấy nhiều tiền nên...”
Hai người ném đồ trên tay xuống, khoác tay nhau cười hì hì trở về phòng.
Từ nhỏ An Tưởng đã nghe qua vô số câu nói độc ác, mấy lời nói của hai người kia cũng không quá ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Cô chỉ sợ An Tử Mặc nghe được. Một đứa trẻ ba bốn tuổi vô cùng nhạy cảm, chỉ một tổn thương cực nhỏ cũng có thể tạo thành tổn thương tâm lý to lớn cho chúng.
An Tưởng nhón mũi chân nhòm cửa sổ nhìn xung quanh, trong nhà đầy người, An Tử Mặc thích yên tĩnh ở một mình nên không cần nghĩ cũng biết nó không ở trong.
Có lẽ thằng bé ra chơi vườn hoa hướng dương? Hay là một góc nào đó trên núi?
Cô đang định xoay người đi ra ngoài tìm thì bỗng nhiên cảm nhận tầm mắt u ám truyền từ phía sườn tới.
An Tưởng dừng bước nhìn qua hướng phát ra ánh mắt kia.
Một đứa trẻ cuộn tròn trong góc tường, cỏ dại mọc đầy xung quanh gần như che kín cả người nó.
Cậu bé như một con vật nhỏ lạc đường giấu mình bên trong. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm An Tưởng.
Hai mắt cậu lạnh lùng, đờ đẫn nhưng vô cùng ác độc.
Đôi mắt ấy không giống đôi mắt một đứa trẻ bốn tuổi nên có, bởi nó bị lấp đầy bởi thù hận.
Đối diện với hai con mắt đó, An Tưởng sửng sốt.
Đồng thời có một mùi hương không thể miêu tả theo gió chui vào trong mũi An Tưởng.
Đây là mùi máu mà đã lâu cô chưa được ngửi.
Suy nghĩ của cô bị mùi hương đó đảo loạn trong nháy mắt. Từ nhỏ cô dị ứng với máu, chưa được hút máu bao giờ. Không quá bất ngờ, An Tưởng bị nó thu hút ngay lập tức.
Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn An Tử Mặc đang ngồi xổm ở góc tường. Cô không khống chế được bản thân mà bước chân mà chậm rãi đến gần.
Càng gần.
Mùi hương càng đậm.
Tiếng hít nước miếng.
An Tưởng không nhịn được nuốt nước miếng với đứa con mới gặp của mình.
Ngay sau đó, An Tử Mặc có siêu năng lực đọc tâm nghe được tiếng lòng hiện tại của An Tưởng ——
[Con trai thơm quá.]
[Thèm ăn ghê.]