Ý nghĩ muốn ăn thịt người chỉ xuất hiện vài giây trong đầu An Tưởng, cô rất mau tỉnh lại, dồn lực chú ý lên người An Tử Mặc.
Cậu mặc một cái áo sơ mi cũ nát, không quá vừa người cùng cái quần jean. Tóc tai lộn xộn như đã rất lâu chưa được chải.
Cậu nhóc vô cùng yên tĩnh, vẫn không nhúc nhích mà co rúm lại ở góc tường. Ánh hoàng hôn rơi xuống trong hai mắt cậu không có sự ấm áp mà chỉ có lạnh nhạt cùng xa cách.
Yên lặng hồi lâu, An Tưởng mới lấy hết can đảm chào hỏi với An Tử Mặc: "Chào con, mẹ, mẹ là mẹ con." Chữ "mẹ" dịu dàng phát ra từ đầu lưỡi, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra, nói xong An Tưởng thấp thỏm chờ An Tử Mặc trả lời.
[Con trai mình hướng nội quá.]
[Chắc do thằng bé thấy mẹ nên ngại.]
[A a a a, nhìn thằng bé sướng đến mức không nói ra lời luôn kìa!]
Vẻ mặt ngoan ngoãn của An Tưởng cùng tiếng lòng đang gào rống của cô rơi vào tai An Tử Mặc không sót chữ nào nào.
Cậu không để ý đến cô, không lên tiếng mà lùi về phía sau hai bước để kéo ra khoảng cách, tự động nín thở trước những lời nói trong lòng của An Tưởng.
Đồng thời mối hận của cậu với bà ta lại càng được đẩy lên cao hơn.
Từ bao giờ cậu bắt đầu hận mẹ mình, hận gia đình mình?
Có lẽ là từ khi bà ta coi cậu trở thành công cụ kiếm tiền? Từ khi bà ta dùng đủ loại dụng cụ để đánh đập cậu? Hay những ngôn ngữ thóa mạ, vô cùng khó nghe của bà ta dành cho cậu?
An Tử Mặc biết. Vốn dĩ sự thù hận cùng không oán hận của cậu đều biến mất khi cậu rơi từ tầng 20 xuống rồi.
Vốn dĩ cậu cho rằng cơ thể mình đã chết, linh hồn mình cũng đã tiêu tan. Không nghĩ rằng ba ngày trước, trong một lần ngoài ý muốn cậu nhớ lại kiếp trước của mình.
Nếu không phải ngày đó không cẩn thận rơi xuống núi rồi đụng vào đầu óc, cả đời làm một đứa trẻ ngu ngốc cái gì cũng không biết... Có lẽ cậu sẽ hạnh phúc hơn một chút.
An Tử Mặc là một thiên tài.
Cậu có thiên phú học ngôn ngữ siêu cao và tư duy logic, cùng với đó là năng lực gặp qua không quên giúp cậu có thể tiếp thu kiến thức một cách nhanh chóng.
Mẹ cậu nhìn trúng điểm này của cậu nên thường xuyên cho cậu tham gia đủ các loại tiết mục trên TV, tham dự đủ các cuộc thi. Cậu trở thành công cụ kiếm tiền của người phụ nữ kia, danh hiệu "thần đồng" dần dần trở thành gánh nặng cho cậu.
Năm 6 tuổi, An Tử Mặc được chẩn đoán bệnh không cảm nhận được đau đớn, mẹ cậu không thể chấp nhận được sự thật đó, coi cậu như quái vật, từ đó bắt đầu lợi dụng "mỹ danh" giúp cậu trị liệu mà dùng đủ loại công cụ ngược đãi cậu.
Máu chảy đỏ, lòng cũng lạnh, An Tử Mặc không cảm nhận được đau đớn.
Những cảm xúc con người nên sở hữu cũng vì bị bạo lực gia đình mà dần mất đi, An Tử Mặc sống như một cái xác không hồn chết lặng ở thế gian.
Cuối cùng vào một ngày đông nào đó năm 14 tuổi, An Tử Mặc rời đi chỉ vì thế gian này không xứng có được cậu.
Thế nhưng tại sao... Tại sao lại cho cậu trở lại thế gian này một lần nữa?
Cậu cảm nhận đời này có điều khác với đời trước của mình, không hiểu tại sao từ khi sinh ra cậu lại bị ngu si ba năm, sau đó lại đụng hỏng đầu rồi khôi phục ký ức đời trước, thậm chí còn có được siêu năng lực đọc tâm. Chỉ gần người khác tới gần cậu nửa mét, cậu liền có thể đọc rõ suy nghĩ của đối phương.
Ban đầu An Tử Mặc tưởng cậu đã xuyên qua thế giới khác, nhưng cậu vẫn mắc bệnh không đau như ở kiếp trước, người phụ nữ trước mặt cậu cũng có khuôn mặt giống y như kiếp trước.
Không có gì thay đổi.
Tất cả mọi người trong thôn đều nói cậu bị bỏ rơi.
An Tử Mặc cũng không quá bất ngờ, người phụ nữ vừa ích kỉ vừa tham tiền kia đương nhiên sẽ không lãng phí sức lực cùng tiền tài trên một tên phế vật như cậu.
Với cậu, chuyện này chưa hẳn đã là chuyện không tốt.
Tiếp đó cậu chỉ cần tiếp tục giả ngu để không bại lộ chỉ số thông minh của mình, chắc chắn bà ta sẽ không mang theo và nuôi con của chồng trước. Chờ khi bà ta rời đi thì mọi việc kế tiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nói thế nào thì An Tử Mặc không muốn đời này có bất cứ liên quan gì với người gọi là mẹ này của mình!
Khóe mắt cậu đảo quanh một vòng, nắm lấy cục đá trên đất rồi ném vào mặt An Tưởng.
Nhận công kích bất thình lình, An Tưởng trừng lớn mắt rồi hít một ngụm khí lạnh, hai chân nhanh chóng lùi về sau né tránh.
Lạch cạch.
"Cục đá" rơi cách chân cô khoảng 5 cm, bị chia năm xẻ bảy, tản ra mùi hương khó tả.
Con cô lại ném cứt trâu về chỗ này!
4
An Tưởng ngừng thở lại rồi lui lại vài bước, nghiêm túc nói với An Tử Mặc: “Con à, tại sao con lại ném phân trâu vào mẹ?”
An Tử Mặc nhìn cái tay đã nắm cứt trâu của mình: “.....”
2
Mặt cậu vặn vẹo.
“Con, con mau ra đây đi. Ngồi cạnh phân trâu rất bẩn nha.”
Những lời này của An Tưởng đã nhắc nhở An Tử Mặc.
Cho nên cả nửa ngày hôm nay cậu đều ngồi cùng phân trâu?
13
An Tử Mặc chịu đựng sự kinh tởm, mím môi đi ra khỏi góc tường.
Toàn thân cậu bẩn bẩn, trong quần áo mơ hồ dính mấy cây cỏ dại.
An Tưởng thấy vậy, vẻ mặt khó xử: "Con có muốn qua bên kia rửa sạch một chút không?" Bên kia là vòi nước, chạy ra đó rửa rất tiện.
An Tử Mặc nhìn vòi nước ở gần đó, lại nhìn An Tưởng nhíu mày, đứng tại chỗ lẳng lặng nghe tiếng lòng của cô.
[Con trai bẩn quá.]
[Đúng là đầu óc không được thông minh lắm.]
[Haizz, phải làm sao bây giờ...]
Sau khi nghe tiếng lòng của cô, vốn dĩ An Tử Mặc đang định đi rửa tay lại vô cảm đem tay bẩn của mình cọ cọ trên quần jean sạch sẽ của cô. Tiếp đó cậu còn hất đầu, hiên ngang rời đi.
An Tưởng: "....." Hai mắt cô co rụt!!!
Thấy cậu rời đi, An Tưởng bất chấp vết bẩn trên quần mình toàn tâm toàn ý chạy đi bắt con trai đi rửa tay.
Dính nhiều vi khuẩn như thế, cô sợ con mình bị bệnh.
Ỷ vào ưu thế chiều cao của người lớn, An Tưởng chẳng tốn nhiều sức đã bắt được An Tử Mặc, thành công ngăn cản cậu rời đi.
“Con à, con có muốn...”
Lời chưa nói ra hết cô đã thấy An Tử Mặc lấy tay ôm chặt đầu để bảo vệ đầu mình. Động tác này hoàn toàn xuất phát từ bản năng của cậu.
Đôi mắt cậu nhắm chặt, bả vai hơi co rúm lại. Hai tay nho nhỏ che đậy kín mặt của mình, vô cùng sợ hãi.
1
An Tưởng sửng sốt. Cổ họng khô khốc của cô không phát ra được âm thanh nào.
Cô chậm rãi buông tay xuống, trơ mắt nhìn chăm chú thằng nhóc đang chạy thật xa mà không có bất kỳ động tác gì.
An Tưởng hiểu động tác vừa rồi của An Tử Mặc cho thấy điều gì.
Chỉ có người từng trải qua rất nhiều tổn thương mới có phản ứng bản năng tự bảo vệ mình như vậy. Nếu bị thương tổn nhiều lần thì hành động tự bảo hộ mình này sẽ trở thành một phản xạ không điều kiện. Dù là một cái nhấc tay hay một ánh mắt cũng sẽ thể hiện điều đó.
Ngày trước, mỗi ngày An Tưởng đều phải trải qua những đau khổ ấy nên cô hiểu.
Vì vậy, con cô đã từng bị bắt nạt…
Có khả năng mỗi ngày con cô đều bị bắt nạt…
Suy nghĩ này vừa nảy ra, cô không thể khống chế được sự đau lòng, buồn bã cùng tự trách của mình. Mũi cô cay cay, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
An Tưởng lau nước mắt, hít hít mũi đi vào trong nhà.
Trong phòng khách đầy người, là nhóm họ hàng đang mải uống rượu ăn thịt. Thấy An Tưởng vào họ yên lặng ngay lập tức, mười mấy con mắt cùng tập trung trên người cô.
"Cháu... Là Tưởng Tưởng?" Một người đàn ông trung niên trong đó không chắc chắn gọi tên An Tưởng, sau đó đánh giá cô.
An Tưởng có khuôn mặt nhỏ, đường nét trên gương mặt vô cùng đẹp đẽ và xinh xắn, chưa dùng mỹ phẩm nên khuôn mặt vừa ngây ngô vừa non nớt. Cô không giống như một người đã từng sinh con mà giống như một người chưa trải sự đời, một cô gái học cấp ba hơn.
An Tưởng không chút để ý gật đầu, ánh mắt nhìn sang cửa phòng đóng chặt bên cạnh, cô lập tức hoảng hốt.
"Tử, Tử Mặc trong phòng ạ?" Lần đầu tiên An Tưởng đối mặt với nhiều người như vậy, cô hơi căng thẳng và sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm để hỏi.
“Tử Mặc ở trong phòng đó.”
Có người chỉ qua góc hẻo lánh nhất, An Tưởng cảm ơn rồi đi đến chỗ đó.
Cửa phòng đóng chặt, trên cùng có một ô cửa sổ nho nhỏ.
An Tưởng nhón mũi chân, nhòm vào trong cửa kính bẩn kia.
Bên trong rất tối, diện tích phòng lại nhỏ. Trong phòng chồng chất củi lửa cùng đồ vật linh tinh.
An Tử Mặc nằm trong đống hỗn loạn đó, trông vô cùng đáng thương.
An Tưởng không thể ngờ được con mình sẽ ở trong một nơi như vậy, đầu óc bùm một cái như nổ tung, lý trí bị một ngọn lửa tên là phẫn nộ đốt sạch sẽ.
Cô sải bước đi vào phòng khách, vành mắt phiếm hồng chất vấn những người trong phòng: “Vì sao Tử Mặc lại ngủ ở nơi đó?”
Lần trước An Tưởng trộm tới xem An Tử Mặc, An Tử Mặc vẫn ở một phòng thông thoáng có ánh mặt trời. Mạch não cô chậm nhưng cô không ngốc, rõ ràng con cô bị người ta bắt nạt, đuổi qua đó.
Nhóm họ hàng đang ngồi ăn cơm trên bàn, một người phun cái xương đang ngậm trong miệng ra, cầm đũa chỉ chỉ chỗ hẻo lánh ấy, nói vô cùng hùng hồn: “Chúng tôi nhiều người như vậy đang ở đây xử lý tang sự không thể tự tìm chỗ ngủ à? Chỉ có mỗi mấy gian phòng để ngủ, vốn dĩ định cho An Tử Mặc cùng ngủ với anh em họ của nó nhưng nó không chịu.”
"Nhóc con, mày đừng làm như tao bắt nạt con mày, đó là tự thằng bé đó đòi!" Nói xong, người đó liếc An Tưởng một cái, “Nếu mày thương con mày như vậy, sao không mang nó về nuôi, cho nó ở phòng lớn? Còn không phải mày chê nó là con chồng trước à?”
Giọng của một bà béo vừa khinh thường vừa dọa người.
An Tưởng nắm chặt tay, chuẩn bị nói lại nhưng lời không nói ra miệng đã bị bọn họ nói bóng nói gió.
“Tao nói này, mày sinh nó ra, không nuôi nổi thì đừng sinh! Hiện tại còn trách chúng tao điều gì?”
“Chê bọn tao đoạt phòng con mày, chúng tao đều ở rất xa lại đây làm tang lễ, vô cùng vất vả. Tiền này ai trả cho chúng tao?”
“......”
Bọn họ ầm ĩ làm An Tưởng không thể chống lại được.
Thật ra bọn họ nói rất đúng.
Cô sinh mà không nuôi, không chịu trách nhiệm. Ngay từ đầu cô không coi đứa bé đó như một sinh mệnh mà chỉ coi như nhiệm vụ của mình.
Cô đã làm An Tử Mặc sống cuộc sống của cô từ khi còn nhỏ.
Cô làm cậu bé sống không thoải mái, không hạnh phúc.
An Tưởng yên lặng nuốt nước mắt, lấy ra số tiền có trong ba lô của mình ra.
Quả nhiên cả nhà yên tĩnh lại.
“Đây là phí mai táng của ông ngoại, cháu là cháu ông, đương nhiên sẽ trả.”
Hàng năm An Tưởng đều sống ở tháp cao, rời xa cuộc sống bình thường nên cô cũng không hiểu biết về các thủ tục trong cuộc sống của loài người. Tiền này cũng là do hệ thống chuẩn bị trước cho cô, lúc cho còn lải nhải nói rất nhiều. An Tưởng lúc ấy đầu óc chỉ toàn là con mình nên chỉ nghe được một ít nội dung.
Nghĩ đến hệ thống, cô không khỏi khó chịu một lát.
"Nếu ở đây có nhiều người, cháu cùng Tử Mặc cũng không ở lại." An Tưởng rũ mắt, cầm lấy rìu trên mặt đất, trước mắt bao người đi đến trước cửa phòng chứa củi, hạ rìu xuống.
Bốp!
Nhát thứ nhất chưa bổ được cửa ra, An Tưởng ngay lập tức hạ nhát thứ hai.
Bốp!
Cửa gỗ yếu ớt không chịu được sự phá hủy mạnh mẽ không ngừng, An Tử Mặc đang ở trên mặt đất bị dọa sợ, cậu trợn mắt nhìn cửa gỗ đang bị phá hủy.
Mẹ cậu... Muốn giết cậu.