Mấy tuần sau, An Tưởng thấy khó chịu trong người nên đi bệnh viện kiểm tra. Đúng là cô mang thai thật.
Khác với hệ thống bình tĩnh thì người làm mẹ như An Tưởng lại vô cùng căng thẳng. Cô còn chưa học xong cách người như thế nào, đột nhiên làm mẹ người ta, về cả tâm lý hay sinh lý đều khó thể tiếp nhận được.
Áp lực tâm lý quá lớn làm cả đêm An Tưởng không ngủ được, hơn nữa phản ứng ốm nghén của cô khá nghiêm trọng, bị sút cân, cả người gầy gò như một trang giấy mỏng manh.
Đó không phải là chuyện tốt, hệ thống sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, vội vàng đứng ra đảm nhận nhiệm vụ tư vấn tâm lý: [Ký chủ cô đừng lo lắng quá, hãy thử nghĩ về kế hoạch tương lai đi.]
Kế hoạch tương lai?
An Tưởng đang nôn lên xuống lại thật sự bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tương lai.
Kế hoạch tương lai của cô chính là thức tỉnh năng lực tối cao, tuy chưa đến mức có thể một tay thống nhất, đứng đầu toàn bộ tộc quỷ hút máu nhưng ít nhất cô cũng sẽ khiến những kẻ từng bắt nạt cô gặp báo ứng!
Chỉ là…
Bây giờ đến mang thai cô còn cảm thấy khó khăn, cô sợ đến lúc đó cô sinh đứa nhỏ ra, không chăm sóc nó cẩn thận nó lại chết non.
Hệ thống như cảm nhận được sự lo lắng dưới đáy lòng cô, nói: [Cô chỉ cần sống theo cốt truyện, chờ sinh đứa nhỏ rồi trực tiếp gửi nó về quê cho ông ngoại chăm sóc. Đến lúc nó lên 4 tuổi lại đón nó về, tính ra ký chủ chỉ cần nuôi nó một năm, không khó khăn gì cả. Hơn nữa trong người con cô còn chảy một nửa dòng máu của quỷ hút máu, không dễ chết như vậy.]
Gen của quỷ hút máu đã ban sẵn cho những người có được nó một sức khỏe vô cùng tốt, dù là trẻ con cũng không dễ bị thương.
Sau khi được hệ thống an ủi, An Tưởng đỡ lo hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn thấy thấp thỏm như cũ.
Cô nơm nớp lo sợ ôm cái bụng đang từ từ to lên, một mình ở trong quan tài khó nhọc vượt qua từng ngày một, mãi mới hoàn thành mười tháng mang thai. Sau đó vào một đêm ở một bệnh viện phụ sản cô sinh nam chủ tương lai – An Tử Mặc.
Rạng sáng tại khoa phụ sản vô cùng ồn ào. Nào là tiếng khóc oe oe của trẻ con, nào là tiếng gọi ý ới của người lớn, nào là những bước chân vội vã bên ngoài phòng bệnh…
An Tưởng mệt mỏi nằm bẹp trên giường bệnh không động đậy. Cô vừa sinh xong nên cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bụng cũng rất đau, tay chân như bị xé rách, vừa đau nhức vừa mất hết sức lực. Dù mệt như vậy nhưng An Tưởng cũng không dám thả lỏng đầu óc.
Ánh trăng chiếu rọi vào trong phòng, tiếng hít thở đều đều truyền từ trong xe nôi ra như nhắc nhở An Tưởng rằng cô vừa mới giúp một sinh linh bé nhỏ chào đời.
An Tưởng chậm rãi thò cổ qua đó xem. Dưới ánh đèn, gương mặt của cô tái nhợt, vừa mệt mỏi vừa thiếu sức sống. Chỉ có đôi mắt của cô là sáng lấp lánh như ẩn chứa hàng vạn vì sao trong đó.
An Tưởng cố sức chống nửa người trên, định thò đầu qua xem.
Em bé mới sinh được cuốn chặt trong tã lót như chồi non mới nhú. Tóc của em bé thưa thớt, da thì nhăn như con khỉ. Em bé còn chưa mở mắt, tay chân đá loạn cái chăn trong vô thức như muốn thoát khỏi sự bó buộc.
Đây là em bé loài người mà An Tưởng sinh ra.
Một tình cảm không rõ nảy sinh từ đáy lòng An Tưởng. Cô quan sát, tò mò ngắm nhìn sinh vật nhỏ bé kỳ lạ này.
An Tưởng chậm rãi duỗi tay, dùng ngón trỏ cọ cọ hai cái trên cái má mềm mềm của em bé.
“Oa oa ——!!!”
Em bé đang ngủ say khóc to không hề báo trước.
An Tưởng bị tiếng khóc dọa cho sợ run người, tay chân luống cuống co rúm lại trong chăn, nhìn chằm chằm xe nôi không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
“Em bé khóc sao?”
Y tá đẩy cửa bước vào.
An Tưởng như thấy cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm, lắp bắp nói: "Tôi chỉ sờ nó một chút..." Chắc là em bé loài người không thích bị sờ nhưng An Tưởng không ngờ nó lại phản ứng mãnh liệt đến vậy.
Nhìn em bé khóc thút thít không ngừng, An Tưởng càng căng thẳng hơn.
Y tá dịu dàng bế em bé lên dỗ dành: "Em bé khóc được thì chúng tôi cũng yên tâm hơn rồi. Nếu không phải vừa rồi các chỉ số của bé đều bình thường, chúng tôi còn tưởng nó có vấn đề gì cơ." Em bé mới sinh mà không khóc chính là chuyện lớn. Ngoài những em bé có bệnh bẩm sinh thì làm gì có đứa nào mới sinh ra mà không khóc đâu cơ chứ?
“Chắc em bé đói bụng rồi, cô đến cho nó bú đi.”
Nhìn tã lót được đưa tới gần mình, An Tưởng cứng đờ người, ngay lập tức cảm thấy căng thẳng: “Bú, bú?”
"Đúng vậy." Y tá gật đầu, “Nếu cô không biết, tôi có thể dạy cô.”
Dạy…
Dạy??
Cái này cũng có thể dạy hả?
An Tưởng không nhịn được xoa xoa bầu ngực đang căng cứng của mình lên, nghĩ đến cảnh em bé loài người chuẩn bị bú trong lòng ngực thì trong lòng An Tưởng có nhiều cảm xúc khó tả, chỉ thiếu không viết ba chữ "không đồng ý" lên mặt.
“Không sao đâu, dễ lắm.”
Trong khi An Tưởng còn ngây người, em bé đã được đưa đến tay cô.
Hình như em bé rất ghét bị An Tưởng chạm vào, nó vừa mới nín khóc lại khóc ré lên.
“Con đừng khóc nha, để mẹ con cho con bú.”
Y tá nói những lời này xong, không hiểu sao em bé im ngay lập tức. Nó quay đầu, tìm nguồn thức ăn theo bản năng.
Hai mắt An Tưởng dại ra, cả người cứng đờ.
Cô, cho nó bú.
Cái suy nghĩ này chạy vòng quanh suy nghĩ của An Tưởng.
Vẻ mặt y cổ vũ: “Đó, rất dễ đúng không?”
Vẻ mặt An Tưởng đờ đẫn nhìn chăm chú vào em bé đang bú sữa, não cô mất đi khả năng suy nghĩ.
Mấy tháng trước, thân là quỷ hút máu, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì thức tỉnh năng lực mà trở thành một người mẹ, một bà mẹ của loài người. Trên thực tế cô cũng không nghĩ tới sẽ có ngày mình mang thai sinh con.
Nhìn em bé trong ngực vẫn còn vương nước mắt ở bờ mi, trông thật yếu ớt.
Cô cẩn thận ôm cơ thể nhỏ bé của nó, đột nhiên hoảng hốt.
Mẹ cô... Có phải cũng đã từng nuôi nấng cô như vậy?
[An Tưởng, mày là nỗi nhục của gia tộc.]
[Mày không xứng được sống!]
[Xem đi, đó là con ngốc, nó chỉ xứng sống ở ổ chó.]
[Chồng à, chúng ta vẫn nên giết chết nó đi, nó tồn tại sẽ chỉ làm An gia hổ thẹn.]
“......”
Hình ảnh gương mặt dữ tợn của cha mẹ trách cứ cô cứ như một bộ phim điện ảnh phát đi phát lại trong đầu An Tưởng.
Hai mắt An Tưởng chua xót, nước mắt ấm áp muốn từ hai mắt trào ra. Yết hầu cô lên xuống, quay đầu đi mạnh mẽ ép nước mắt trở về. Em bé đã bú no, lại bắt đầu khóc, lắc tay chân như không cho An Tưởng ôm ấp nó.
"Cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Y tá bế em bé đi, “Bệnh viện đã liên hệ tới người thân của cô theo như phương thức liên hệ cô đã cung cấp. Khoảng thời gian này cô cứ yên tâm nghỉ dưỡng, có vấn đề gì có thể trực tiếp tìm đến chúng tôi.”
Người thân trong miệng y tá chính là bà con xa của An Tưởng ở thôn Thủy Liên. An Tưởng theo chỉ dẫn của hệ thống trước đó đã đưa cho họ một ít tiền để bọn họ mang đứa trẻ cho ông ngoại cô chăm sóc theo yêu cầu của cô.
Đứa trẻ được y tá ru ngủ rất nhanh, phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Ánh trăng cô đơn bên ngoài cửa sổ chiếu rọi hàng cây phía xa xa.
An Tưởng nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy đau đớn, không nhịn được cuộn tròn người trong chăn khóc nức nở.
Cô làm mẹ, nhưng cô không có gia đình.
Chưa bao giờ có.
Hệ thống: [Ký chủ, cô có khỏe không?]
Giọng nói lạnh băng của hệ thống từ trước đến nay lại có phần dịu dàng cẩn thận vào giờ phút này.
An Tưởng lau sạch nước mắt, nặng nề nói: “... Tôi không sao.”
Hệ thống thở dài thườn thượt: [Hai ngày nữa bà con xa của cô sẽ đến mang An Tử Mặc đi, cô...]
Từ hành động vừa rồi của An Tưởng, nó sợ cô lưu luyến em bé kia. Người phụ nữ sau khi làm mẹ thì sẽ trở nên dịu dàng và giàu cảm xúc. Hệ thống sợ An Tưởng bị tình cảm này ràng buộc. Cái đó không có lợi với An Tưởng chút nào, rốt cuộc thì cô cũng không thể cả đời sống trong thân thể này.
"Tôi không sao." An Tưởng chậm rãi bỏ chăn ra lộ ra đôi mắt. Đôi mắt vừa khóc xong còn vương nước mắt như đá quý sau cơn mưa, trong suốt lại đẹp đẽ, “Tôi cũng không biết cách làm một người mẹ, đưa nó cho con người nó sẽ được chăm sóc tốt hơn.”
Ít nhất tốt hơn so với đi theo cô.
An Tưởng mím chặt môi, vẻ mặt cố chấp.
Hệ thống cảm thấy cô đang nói trái với lương tâm, kiên nhẫn khuyên: [Thật ra đây cũng là một cơ hội đối với An Tử Mặc. Nếu An Tử Mặc không về thôn gặp người thần bí ấy, có thể cả đời nó chỉ là một đứa trẻ ngốc. Cô yên tâm, ông ngoại cô cùng người trong thôn sẽ không đối xử tệ với cậu nhóc.]
An Tưởng hiểu, kể cả hệ thống không nói cô cũng hiểu. Thực tế thì cô chỉ là một người làm nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện của tiểu thuyết.
Một ngày nào đó An Tử Mặc sẽ được người thần bí giúp đỡ, làm lại cuộc đời, còn cô sẽ yên lặng chết đi vào một ngày nào đó, khi tỉnh lại sẽ lại là cô con gái vô dụng kia của An gia.
Nhiệm vụ của cô là sinh An Tử Mặc ra, ngoài cái đó thì không còn gì khác.
Chỉ là... trái tim cô vẫn đau như cũ.
Thật ra cô không có tư cách trách ba mẹ mình, cô có tư cách gì chứ? Hiện tại cô vì ích lợi của bản thân làm theo hệ thống, sinh đứa trẻ rồi vứt bỏ không thèm nhìn lại, cuối cùng cô lại trở thành... người giống như ba mẹ mình.
Đột nhiên An Tưởng ghét chính bản thân mình, cảm giác đó đâm sâu vào tâm hồn nhạy cảm của cô.
Hai ngày sau bà con xa của An Tưởng chậm rãi tới muộn. Nhìn thấy An Tưởng họ chẳng nói một câu dư thừa nài, nhưng từ vẻ mặt cũng có thể thấy họ khinh thường An Tưởng.
Bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó trực tiếp mang em bé đang ngủ say ở xe nôi đi.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách bay, An Tưởng không tiễn họ đi, hai tay cô ôm đầu gối nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.
Khác với An Tưởng yên lặng ngẩn người nhìn trời nhìn đất nhìn mây, hệ thống lại nhẹ nhàng hơn xưa rất nhiều, [Giai đoạn một của nhiệm vụ đã thành công tốt đẹp, tiếp đó chỉ cần chờ An Tử Mặc gặp được người thần bí giúp đỡ, vậy là được rồi.]
Thấy An Tưởng không đáp lại, hệ thống nhỏ giọng cẩn thận gọi trong đầu gọi cô: [Ký chủ cô có khỏe không?]
[Ký chủ cô đừng đau lòng quá, bốn năm trôi qua rất nhanh, đến lúc đó cô có thể cùng sống với con mình rồi. Cô cũng có thể về quê thăm nó.]
[Ký chủ?]
Hệ thống liên tục gọi trong đầu cuối cùng cũng kéo được hồn An Tưởng về.
Đột nhiên An Tưởng nắm chặt tay, hai mắt đầy kiên định: “Tôi, tôi quyết định.”
[Hả? Cô quyết định cái gì?]
1
Giọng nói An Tưởng ngọt ngào lại mạnh mẽ: “Kiếm tiền thật tốt, về sau mua cho con trai quan tài thủy tinh!!!”
9
“... ????”
Không phải, lâu như vậy rồi mà người này còn nhớ thương quan tài thủy tinh hả?!
Người này không phải là một người mẹ!!!
Bỗng nhiên hệ thống mệt đầu, nhưng dù cho nói thế nào, chỉ cần ký chủ của nó có thể tỉnh lại, không tiếp tục uể oải là được rồi, rốt cuộc nam chủ cũng cần một người mẹ.
Sau khi tiễn An Tử Mặc đi, An Tưởng lại khôi phục lại cuộc sống bình thường của mình.
Chú quỷ hút máu An Tưởng không nơi nương tựa nghiêng ngả trôi nổi ở thế giới loài người, dựa vào khoản tiền thuê nhà và vẽ truyện tranh kiếm thêm thu nhập, cách vài tháng đều không màng hệ thống ngăn cản về thôn thăm con trai.
Thời gian ba năm rưỡi trôi qua, vào một ngày xuân, An Tưởng bò ra từ quan tài như bình thường.
Đinh ——
Điện thoại bên cạnh vang lên tiếng chuông, cô bấm nhận, trong microphone truyền ra giọng nói quê hương xa lạ.
"Ông ngoại cháu qua đời." Người đó nói, “Tử Mặc xảy ra chút chuyện, cháu mau về xem nó đi.”
Tay An Tưởng run lên, mất đi khả năng suy nghĩ.
Không, không phải chứ?
Sao ông ngoại cô lại chết sớm nửa năm?!!!
Không hiểu sao An Tưởng bắt đầu cảm thấy luống cuống.