Năm An Tưởng 5 tuổi, An Ngạn Trạch trộm đưa cô ra khỏi An gia, đưa cô tới một gia đình khác để sống.
Trước mắt cô chính là một căn nhà sừng sững uy nghiêm. Cây hòe ven đường tươi tốt như bao phủ lấy cô. Cô mặc một cái váy trắng đã cũ nát, tóc cô khô, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp không giấu nổi sự lo lắng.
Cả người An Tưởng run lên. Năm ngón tay trắng trẻo túm chặt vào người lớn đang đứng trước mặt. Đối phương chính là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng lúc này.
An Tưởng là người không được gia đình mình yêu thích.
Chắc anh họ thấy cô đáng thương, hoặc sợ cô bị đánh chết nên mới tìm mọi cách đưa cô ra khỏi An gia. Với An Tưởng bị giam từ nhỏ mà nói, đây vừa là may mắn, cũng là bất hạnh của cô. Bởi lẽ cô không biết mình sẽ phải trải qua cái gì, cũng không biết gia đình này như nào. Nhưng dù cho nơi đây không tốt đến đâu cũng không thể tệ như khi cô còn ở An gia được.
“Chào quản gia Bùi. Tôi là người ở An gia, trước đó đã từng liên lạc với ông.”
Người bên cạnh An Tưởng lễ phép chào hỏi quản gia già trước mắt, sau đó nói: “Đây là cô An Tưởng nhà chúng tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play