[Ký chủ cô đừng căng thẳng, chỉ cần anh ta đi vào một cái là cô thành công rồi.]

[Cô chịu khó nuôi đứa trẻ đến năm nó năm tuổi là cô có thể có được năng lực tối cao của quỷ hút máu, khi đó sẽ không ai dám xem thường cô.]

[Trừ cái này ra cô còn có thể nói chuyện thêm một lần nữa, chẳng phải quá tốt rồi ư?]

Hệ thống trong đầu luôn miệng lải nhải với cô về một tương lai tươi đẹp.

An Tưởng không có tâm trạng để nghe, cô chỉ cảm thấy căng thẳng.

Trong phòng tối om, cô không mặc gì cả, cuộn chặt mình như một con tôm. Cô đắp chăn kín đầu, không để hở chút nào, không khí trong chăn ngày càng loãng làm An Tưởng ngày càng cảm thấy khó thở hơn, trước ngực như có một cục đá đè nặng trĩu, nghẹn đến mức trái tim hơi đau.

Dù vậy, An Tưởng cũng không muốn ra ngoài.

Cô nhắm chặt mắt, năm ngón tay mảnh mai run run nắm khăn trải giường dưới thân.

An Tưởng rất sợ.

Sợ đến mức không thể khóc.

Nhưng cô không thể trốn tránh, bắt buộc phải chịu đựng điều sắp xảy ra.

An Tưởng vốn là con gái nhỏ nhất của An gia, cũng là người vô dụng nhất.

Rõ ràng là quỷ hút máu, lại không có năng lực cơ bản nhất của quỷ hút máu.

Cô không thể thấy rõ lòng người, không thể đảo ngược thời gian. Cô nhỏ bé, yếu ớ, ngu dốt, phản ứng chậm chạp, còn là người câm. Đáng cười nhất chính là, cô chính là quỷ hút máu, lại dị ứng với máu của loài người. Vì thế, cô không thể dựa vào việc hút máu mà sống, chỉ có thể sống dựa vào việc ăn đồ ăn chế biến.

Dần dần, An Tưởng bị gia tộc vứt bỏ.

Bọn họ chế nhạo cô, giễu cợt cô, trêu đùa cô.

Anh họ xấu xa còn đem đổ máu vào trong bát cô. An Tưởng tưởng đó là đồ ăn, ăn vào. Trước khi chết cô chỉ nghe được những tiếng cười và ánh mắt lạnh lùng của cha mẹ.

Không ai cứu cô.

Vốn dĩ An Tưởng cho rằng cuộc sống của mình đã kết thúc ở tuổi 20, không ngờ vừa mở mắt ra cô đã ở một nơi khác.

Hệ thống nói cô đang ở thế giới trong tiểu thuyết 《 Vị thần rơi xuống 》. Nguyên chủ của thân thể này vốn là mẹ của nam chủ, không ngờ chết vì một lý do ngoài ý muốn. Vì thế hệ thống muốn An Tưởng cùng tên cùng họ với nguyên chủ thay cô ấy hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ cần cô ngủ thành công và sinh nam chủ tương lai ra, nuôi nấng nam chủ đến năm cậu năm tuổi là có thể rời đi.

Đến lúc đó cô có thể quay lại cơ thể cũ của mình của mình, có được năng lực tối cao của quỷ hút máu. Hơn nữa cô còn có thể mở miệng nói chuyện, không còn bị dị ứng với máu nữa, lại càng không bị kẻ khác xem thường.

Nhớ lại những bất công mình từng chịu, An Tưởng nóng máu gật đầu đồng ý.

Nhưng hiện tại…

An Tưởng vào trận lại muốn bỏ chạy.

Trong lúc An Tưởng hoảng hốt suy nghĩ, bên tai cô vang lên tiếng mở cửa rất nhỏ. Sống lưng cô cứng đờ, cả người run rẩy.

Trái tim An Tưởng không nhịn được mà đập điên cuồng, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, hơi thở ngày càng dồn dập.

Hai bên màn giường bị kéo ra, bên cạnh truyền tới cảm giác bị lún xuống, giây tiếp theo cô bị một lực mạnh mẽ kéo ra. Trong không gian có thêm một hơi thở xa lạ.

Là một người đàn ông.

An Tưởng còn chưa kịp sợ hãi đã bị hơi thở này giam cầm, hơn nữa hơi thở nóng bỏng của người đàn ông kia đập vào mặt làm cô có cảm giác say say.

Tuy trong phòng tối đen nhưng anh ta vẫn tìm được đôi môi của cô, phát tiết bản năng nguyên thủy nhất lên đó.

Môi An Tưởng bị mút đến tê dại, đầu óc cô càng mơ màng hơn.

“Tôi sợ…”

Theo phản xạ có điều kiện cô nói một tiếng, nói xong thì An Tưởng sửng sốt, không thể tin được che lại cổ họng mới phát ra âm thanh.

Cô…

Cô có thể nói sao?

Vốn dĩ cô là người câm, bây giờ cô xuyên vào một cơ thể hoàn hảo không khác gì một con người bình thường.

An Tưởng cố gắng nuốt nước miếng, thử bình tĩnh đối mặt với tình huống hiện tại.

Người đàn ông này như bị hạ thuốc, đầu óc mơ màng, mọi hành động đều làm theo bản năng.

Từ đầu hệ thống cũng nói qua, thật ra ba nam chủ bị người ta tính kế mới xông nhầm vào phòng của mẹ nam chủ.

Chỉ cần cô nghe lời, cố gắng vài năm nữa là có thể đạt được ước mơ.

An Tưởng không muốn lại bị bắt nạt, lại bị khinh thường. Cô không muốn làm một người bị chà đạp giống như một con kiến.

Cô muốn trở nên mạnh mẽ để trả thù những người cùng tộc đã từng khinh bỉ, bắt nạt mình.

Những tiếng cười nhạo trước khi cô chết vẫn quanh quẩn bên tai cô, những gương mặt đáng sợ như hiện lên trong mắt cô.

So với những thứ cô từng trải qua, chút tổn thương này chẳng đáng vào đâu.

Nghĩ vậy, An Tưởng từ từ thả lỏng cái tay vẫn đang luôn nắm chặt của mình.

Ngoài mùi rượu thì người đàn ông trên người cô còn có mùi tuyết tùng thoang thoảng, hai mùi hương ấy bao vây toàn thân An Tưởng.

Lúc đầu thì anh ta khá thô bạo, dần dần trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. An Tưởng cũng từ từ thích ứng được việc này nên cô cũng không giãy giụa đòi thoát ra. Tiếng khóc trong cổ họng cô dần dần biến thành tiếng nức nở.

Thật ra điều này cũng không quá khó để chấp nhận.

An Tưởng nhắm hai mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trời sáng dần.

An Tưởng mệt lả đi, đang ngủ thì bị âm thanh điên cuồng của hệ thống đánh thức.

[Ký chú mau tỉnh lại! Cô phải đi rồi!!!]

[Ký chủ cô có nghe được tôi đang nói chuyện không?]

Một tiếng lại một tiếng vang lên trong đầu An Tưởng, đầu ngón tay An Tưởng động động, chậm rãi mở mắt.

Ánh sáng ban mai theo khe hở rèm cửa xuyên vào trong căn phòng. Người đàn ông nằm bên cạnh có cánh tay rắn chắc, vòng eo chắc nịch và bàn tay to ấm áp khác hẳn cơ thể lành lạnh của An Tưởng.

Làn da của người đàn ông đó rất trắng, dường như có thể thấy được mấy dấu vết màu đỏ tối qua cô lưu lại trên cánh tay anh ta.

Cô nhẹ nhàng bỏ cánh tay trên người mình xuống, rón ra rón rén xuống giường nhặt quần áo mặc vào.

Tay chân đau nhức chẳng còn chút sức lực nào, An Tưởng hít thật sâu, cẩn thận quay đầu lại, đánh giá dáng vẻ của người đàn ông dây dưa với mình suốt đêm qua.

Màu trắng của khăn trải giường kết hợp cùng mấy sợi tóc đen nhánh của anh, cổ anh ta thon dài, đường cong hoàn mỹ.

Khuôn mặt anh ta như bị làm mờ nên cô chẳng thấy gì cả.

Làm mờ…?

An Tưởng ngớ người.

[Theo như tiểu thuyết, nguyên chủ không nhìn rõ bộ dáng của người tình một đêm với mình, vì vậy tôi đã giúp cô xử lý, không cần cảm ơn.]

Thấy An Tưởng vẫn đứng nguyên tại chỗ, hệ thống lại nói: [Yên tâm, anh ta đẹp trai lắm.]

An Tưởng quên hít thở, lắp bắp giải thích: “Tôi… Tôi không xem mặt.”

Trong kiếp sống của quỷ hút máu, có nhiều thứ quan trọng hơn so với mặt.

[Những người đó sắp tới rồi, ký chủ mau đi đi.]

An Tưởng gật gật đầu, không dám chậm chạp kéo cơ thể mỏi mệt chạy ra khỏi khách sạn.

Trời đầu xuân, gió hơi lớn, trên đường người đi vội vàng.

Cô không một xu dính túi, cũng không có điện thoại, dựa hoàn toàn vào chỉ dẫn của hệ thống mà đi về chỗ ở của cơ thể này. Đồng thời hệ thống cũng từ từ truyền cho An Tưởng 19 năm ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ sinh trong một gia đình cực kỳ bình thường, cha mẹ chết để lại cho căn hộ. Nguyên chủ không có ước mơ, không có mục tiêu phấn đấu, biến cố của gia đình làm cô ấy càng trở nên lười biếng, cô ấy đã sớm bỏ học dựa vào tiền thuê nhà mà sống qua ngày.

Hệ thống: [Ký chủ có muốn xem cốt truyện của nguyên tác thêm lần nữa không?]

An Tưởng tới quá vội, lúc ấy cô lại hoảng sợ mất tập trung, vốn không có cơ hội để bình tĩnh quan sát hoàn cảnh, phân tích cốt truyện. Nếu hệ thống hỏi như vậy, không có lý nào cô lại không xem lại.

“Tôi muốn xem một lần nữa.”

Hệ thống: [Được.]

Hệ thống nói chậm lại một lần cốt truyện của tiểu thuyết 《 Vị thần rơi xuống 》.

Thế giới trong tiểu thuyết cũng tồn tại ba chủng tộc lớn: Loài người, quỷ hút máu cùng thợ săn.

Loài người không biết đến sự tồn tại của những chủng tộc khác, vì trăm năm trước các chủng tộc bị đuổi đi vẫn luôn che giấu tung tích, yên ổn sống ở góc địa cầu.

Nhưng sự cân bằng ấy đã bị phá vỡ khi quỷ hút máu dần dần nổi loạn bắt đầu chủ động tấn công hai tộc khác, khi sóng ngầm khắp nơi bị dấy lên, An Tử Mặc được sinh ra.

Trong tiểu thuyết này, cuộc sống của nam chủ An Tử Mặc được định sẵn là có nhiều khó khăn và biến cố.

Mẹ của nam chủ cùng quỷ hút máu sinh ra cậu ấy. Thân là con lai giữa loài người và quỷ hút máu, từ khi sinh ra An Tử Mặc đã bị chẩn bệnh “khiếm khuyết về trí tuệ”, nghĩa là cậu không thể nói chuyện, không có suy nghĩ, không có trí tuệ, ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra.

Nguyên chủ là một em bé to xác không thể tự lo được cho cuộc sống của bản thân nghe vậy thì lập tức hoảng sợ, đem An Tử Mặc cho ông ngoại chăm sóc trong núi. Một lần chăm sóc này cũng chính là bốn năm.

Không ngờ An Tử Mặc được một người thần bí giúp đỡ, tự đột phá chính mình, trở thành một thiên tài trăm năm khó gặp.

Sau khi ông ngoại qua đời, An Tử Mặc trở về bên mẹ mình. Một năm sau mẹ cậu chết bệnh, để lại An Tử Mặc một mình lớn lên.

Sau muôn vàn khó khăn trắc trở, cuối cùng nam chủ cũng dẹp được đống hỗn loạn, thống nhất tộc quỷ hút máu, trở thành người giải cứu loài người.

Đáng nhắc tới chính là trong tiểu thuyết, gia tộc pháo hôi đầu tiên bị An Tử Mặc tiêu diệt chính là An gia, gia tộc của An Tưởng.

An Tưởng tỉ mỉ xem xét cốt truyện, phát hiện trong tiểu thuyết không nhắc đến sự tồn tại của cô.

“Nhưng trong này làm gì có tôi đâu, có phải anh nhầm rồi?”

Hệ thống nói: [Gia tộc của cô không coi trọng cô, vẫn luôn không thừa nhận thân phận của cô, thậm chí giấu giếm sự tồn tại của cô, nên trong tiểu thuyết không viết cũng là chuyện bình thường.]

An Tưởng im lặng, trái tim như bị đâm một nhát.

Hệ thống thấy cô buồn thì vội an ủi: [Không sao hết, chỉ cần cô hoàn thành đúng cốt truyện, sau khi trở về tôi sẽ tự động hoàn thành tâm nguyện của cô.]

An Tưởng nhìn lại cốt truyện một lần nữa, cắn cắn môi: [Cái đó… Nhà tôi bị nam chủ tiêu diệt, tôi thức tỉnh năng lực còn, còn có tác dụng sao?]

Tuy rằng cung phản xạ của An Tưởng hơi chậm, nhưng cũng không phải là ngốc.

Thời điểm cô rảnh cô có xem qua rất nhiều tiểu thuyết, kịch bản giống An Tử Mặc đều là lấy tiêu chuẩn Long Ngạo Thiên*.

*Long Ngạo Thiên: Là nhân vật xuất hiện thường xuất hiện với hàm ý châm chọc. Loại nhân vật này xuất hiện trong tiểu thuyết chính là nhân vật vô địch, làm gì cũng giỏi nhất, có thực lực mạnh nhưng làm việc không biết suy nghĩ đến hậu quả. Thêm vào đó, nhân vật này cũng gặp nhiều may mắn, cuộc sống trong tiểu thuyết thuận buồm xuôi gió.

Hệ thống: [Cô nghĩ xem, đến lúc đó An Tử Mặc thay cô trả thù An gia, cô lại có được năng lực tối cao, chẳng phải là đẹp cả đôi đường? Huống chi An Tử Mặc là một nam chủ tốt bụng, cô lại giống mẹ cậu ấy, chỉ cần cô không cố ý chọc cậu ấy, nhất định cậu ấy cũng không đụng vào cô.]

An Tưởng suy nghĩ một lát, cuối cùng đã bị hệ thống thuyết phục thành công.

Cô là một người khá mềm lòng, dù cho hận gia tộc kia đến thấu xương nhưng cô cũng khó có thể ra tay được với họ, nếu có người làm thay, sao cô phải từ chối?

Hệ thống: [Hiện tại cô đã thành công hoàn thành bước đầu tiên. Tiếp theo cô chỉ cần tập trung dưỡng thai là được. Sau khi sinh đứa trẻ thì trực tiếp đưa đến cho ông ngoại cô, bốn năm sau về đón nó về xong. Theo cốt truyện thì một năm sau đó cô sẽ mắc bệnh qua đời, chờ ngày cô chết cũng là ngày cô về cơ thể cũ thức tỉnh năng lực.]

Nghe thì thấy dễ lắm.

Chỉ là…

An Tưởng không có một chút hiểu biết gì đối với thế giới bên ngoài, đến cả bản thân chưa chắc cô còn lo được, huống chi là đứa nhỏ trong bụng cô. An Tưởng thở dài vuốt bụng mình.

Chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thai chết trong bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play