Trước mắt, nơi ở của An Tưởng cùng vị trí cô đang đứng ở quá xa, lo cho sức khỏe của cô, hệ thống tri kỷ dùng tiền tiêu vặt của mình thuê cho cô một cái taxi.
An Tưởng vô cùng buồn ngủ nên sau khi lên xe cô liền dựa vào ghế ngủ mất.
Không biết xe đã dừng lại từ lúc nào, An Tưởng bị tài xế đánh thức, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Ngoài cửa sổ là một không gian yên tĩnh và hoang vắng.
Ban đầu nghe nói nơi này chuẩn bị xây một khu chung cư mới, không ngờ đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bị buộc tạm dừng thi công, nơi đây chỉ còn một mảnh đất hoang vu.
Mấy năm qua có rất nhiều người dọn đi khỏi khu này, cho dù ban ngày cũng khó gặp được một bóng người, đến buổi tối thì công viên trò chơi bỏ hoang gần khu chung cư tự động sáng đèn lên, bầu không khí u ám, ghê rợn, không ai dám lại gần.
Ba mẹ An gia mua ba phòng ở khu chung cư này, vốn dĩ hai người cho rằng có thể dựa vào khoản tiền đền bù khi di dời để làm giàu. Không ngờ người tính không bằng trời tính, đến tận bây giờ khu này vẫn chưa được xây dựng lại, mỗi tháng con gái họ chỉ có thể lấy được khoản tiền cho thuê nhà cực thấp.
Đến nơi, An Tưởng lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa đi vào, đống bừa bộn trong nhà đập vào mắt làm người ta phải dừng chân ngay lập tức.
Tấm rèm ở phòng khách kéo chặt, nền nhà chồng chất rác rưởi, toàn hộp cơm không biết để từ bao giờ, tản ra mùi hương thiu mốc khó ngửi.
An Tưởng bịt kín mũi mình, mãi mới tìm được một chỗ sạch sẽ để đứng, khép cửa nhà lại, nhìn đống lộn xộn trong nhà không biết nên xử lý thế nào.
Hệ thống biết đầu óc An Tường chậm hiểu, chưa thể quen với cuộc sống của loài người ngay được. Hệ thống nhìn ví tiền trống rỗng của mình, đau lòng mở miệng: [Ký chủ, cô có muốn tôi thuê giúp cô người tới dọn nhà không?]
An Tưởng lấy lại tinh thần, lắc đầu, cô tìm xung quanh thấy một đôi găng tay cao su sạch sẽ thì mang lên, bắt đầu dọn dẹp.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, căn phòng dơ bẩn được An Tưởng nghiêm túc dọn dẹp dần lộ ra dáng vẻ ban đầu của nó.
Tốc độ làm của An Tưởng tuy chậm nhưng hiệu quả lại rất cao. Hệ thống không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên: [Cô làm quen với cuộc sống của loài người nhanh thật đấy.] Nó còn nghĩ khi phải làm mấy việc này An Tưởng sẽ luống cuống tay chân không biết làm gì cơ.
Được hệ thống khen, An Tưởng nhỏ giọng đáp lại: “Tôi, hay làm.”
[Cái gì?]
“Người nhà, mặc kệ tôi.” An Tưởng còn chưa quen với việc mở miệng nói chuyện, đọc từng chữ một.
Cô sống cùng gia tộc mình trong một khu biệt thự cực kỳ rộng lớn trên sườn núi. Ban đầu An Tưởng cũng được gia tộc chăm sóc. Nhưng dần dần, gia tộc cảm thấy không cần lãng phí sức người sức của trên một người vô dụng như An Tưởng liền đuổi cô ra khỏi khu biệt thự, giam lỏng cô ở tòa tháp cũ nát phía sau.
Gia tộc coi An Tưởng là sự sỉ nhục nên dùng hết thủ đoạn che giấu sự tồn tại của cô, chẳng quan tâm cô bị những người trong tộc thờ ơ, khinh thường.
An Tưởng rũ mắt xuống, tạm không nghĩ tới những ký ức không thoải mái đó nữa, cô tiếp tục tập trung quét dọn phòng mình.
Một ngày qua đi, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài căn phòng này xong, An Tưởng cũng có thể ngồi nghỉ. Cô vừa mới ngồi xuống thì thấy bên gương hiện ra một khuôn mặt trẻ trung hoàn toàn xa lạ.
Lông mi An Tưởng run rẩy, ngón tay không tự giác sờ sờ gương mặt mình.
Đây là lần đầu tiên An Tưởng nhìn vào dáng vẻ của mình sau khi xuyên qua. Từ tin tức hệ thống cung cấp thì cô gái này bằng tuổi cô, mặt mày cũng hơi giống cô một chút.
Nguyên chủ không trang điểm cầu kỳ, mái tóc dài tới eo được buộc lên một cách đơn giản, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cứ như bông hoa yếu ớt không ra nổi gió vậy.
Yếu hơn một chút so với tưởng tượng của An Tưởng về loài người.
Sau khi nghỉ ngơi xong, An Tưởng tìm một quyển vở nhỏ nghiêm túc tính toán cho tương lai.
Cô phải sống ở đây năm năm, số tiền tiết kiệm còn lại của nguyên chủ cũng không tính là rất nhiều. An Tưởng định vẽ truyện tranh hoặc mở tiệm trà sữa, đó cũng là việc cô thường xuyên làm ở thời điểm bị nhốt lại kia. Hiện tại cô có thể dùng chúng để kiếm lời. Tiền kiếm được một phần dùng để chi tiêu hằng ngày, một phần để cho đứa nhỏ trong bụng.
Với cả ——
Ngày mai cô muốn ra ngoài mua một cái quan tài!
Một đêm dài trôi qua, khi trời mới tờ mờ sáng, An Tưởng rời giường đi đến cửa hàng bán quan tài nổi tiếng nhất ở Giang Thành.
Cửa hàng bán quan tài này ở một hẻm sâu vùng ngoại thành, nằm ở nơi hẻo lánh không người, trông khá hoang sơ.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, trong phòng trưng bày mấy cái quan tài đã làm xong, trên tường là hũ đựng tro cốt, còn có một số đồ linh tinh khác.
“Quý khách muốn mua gì?”
“Tôi muốn mua một cái quan tài.” An Tưởng nhìn chằm chằm quan tài ở giữa, hai mắt sáng lên.
Từ nhỏ đến lớn cô đều ngủ trong tủ quần áo, nếu chọc người nhà không vui, bọn họ còn trực tiếp ném cô đến hầm tối rồi đóng cửa lại.
Đời trước An Tưởng chưa được ngủ ở một quan tài một cách thoải mái lần nào. Khi còn nhỏ cô vô cùng hâm hộ chị mình có một quan tài bằng thủy tinh, cô còn tưởng tượng cảnh mình cũng có một cỗ quan tài đẹp như vậy.
Chủ cửa hàng đứng dậy đi qua đón tiếp cô: “Cái này là quan tài chế tạo cho hai người dùng, rất phù hợp khi dùng để hợp táng. Còn cái này được làm từ gỗ tử đàn, hoa ở mặt trên đều được khắc thủ công, cô xem, còn có mùi hương này.”
Gỗ tử đàn sờ rất thích, còn có mùi hương gỗ thoang thoảng.
“Ngủ ở trong có thoải mái không?” Quan tài bị đóng chặt, An Tưởng không thấy rõ bên trong, đối với cô thì bề ngoài đẹp quan trọng nhưng nằm có thoải mái hay không càng quan trọng hơn.
Chủ cửa hàng lẩm bẩm lầm bầm: “Người chết không quan tâm có thoải mái hay không.” Ông ta lại hỏi, “Cô mua cho người nhà đúng không, nếu vậy cô nên hỏi ý kiến bạn bè, bạn bè có thể góp ý…”
An Tưởng nói: “Tôi mua để mình dùng.” Ngón tay cô nắm chặt, giọng điệu chậm hơn rất nhiều, “Cho nên… ngủ trong cái này có thoải mái không?” Cô hỏi với ánh mắt chờ mong.
Chủ cửa hàng: “……”
Chủ cửa hàng: “……..….”
“Cô… mua cho mình dùng?” Chủ cửa hàng nghĩ rằng mình nghe nhầm nên hỏi lại một lần nữa.
An Tưởng mới vào thế giới loài người không cảm thấy chuyện này không ổn chỗ nào.
Cô chỉ một lòng muốn mua một cái quan tài thoải mái, sự nghi ngờ của chủ cửa hàng làm trái tim cô thắt lại. Cô không khỏi cắn cắn môi dưới, vô cùng cẩn thận hỏi lại: “Không được sao?”
“……” Thật ra cũng không phải là không được.
Chủ cửa hàng im lặng đánh giá An Tưởng vài lần.
Cô gái đối diện mặc quần áo đơn giản, mặt mũi cũng rất xinh đẹp, chỉ là hơi giản dị quá mức, cô yên lặng đứng ở nơi đó trông như con rối gỗ không có sức sống.
Chắc là nhà không có ai với cả bị mắc bệnh gì đó.
Chủ cửa hàng bắt đầu động não vẽ chuyện, không tránh được sinh ra một chút đồng cảm với An Tưởng.
Mở cửa hàng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ông thấy có người tự mua quan tài cho mình. Quả nhiên, chỉ cần người sống đủ lâu, chuyện gì cũng có thể thấy.
Chủ cửa hàng lắc lắc đầu đi vào chỉ vào quan tài cho hai người trước, “Chắc cái này hợp với yêu cầu của cô, giá 7800, còn cái bên kia thì chắc chất lượng không tốt bằng cái này, cô xem cô vừa ý cái nào.”
Đơn hàng đưa tới cửa không thể không nhận, chủ cửa hàng tận tình giới thiệu cho An Tưởng.
Nghe xong giá cả, An Tưởng lập tức cảm thấy do dự, cô không tự giác sờ sờ cái ba lô trống không, ví tiền bẹp bẹp của mình.
Giá quan tài vượt qua dự tính của cô. Tuy tiền trong thẻ ngân hàng đủ để cô ăn ở một thời gian, nhưng nếu hôm nay mua quan tài này thì có lẽ cô phải tiết kiệm trong một thời gian dài.
Chỉ là…
An Tưởng lại là người coi trọng những thứ trước mắt hơn.
Hoa văn trên quan tài này được khắc vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ. Màu sắc quan tài cũng rất hợp với gu thẩm mỹ của cô, khi sờ vào thì cảm thấy vô cùng thoải mái. Tuy còn chưa sánh được với quan tài thủy tinh cô hằng mơ ước nhưng quan tài này cũng được xem như là tốt.
An Tưởng hạ quyết tâm, cắn răng một cái, quyết đoán: “Tôi muốn quan tài cho hai người này!”
Hiện tại cô là một quỷ hút máu sống độc lập tự chủ, không phải sống dưới sự giám sát của người khác.
Chỉ là 7800 thôi, về sau cô có thể kiếm lại được.
“Được.” Chủ cửa hàng gật đầu, “Cô trả chút tiền đặt cọc cho bên tôi, chậm nhất mười ngày chúng tôi làm xong, đến lúc đó sẽ giao hàng tận nhà. Cô nhớ để lại thông tin cá nhân của mình.”
An Tưởng dứt khoát trả tiền đặt cọc, nghiêm túc điền địa chỉ giao hàng rồi tạm biệt chủ cửa hàng ra khỏi chỗ bán quan tài.
Ánh nắng bên ngoài rực rỡ phủ lên vai An Tưởng.
Tuy rằng ở thời hiện đại, quỷ hút máu không sợ ánh nắng chiếu vào người nhưng vẫn ghét bị ánh nắng chiếu thẳng vào mình.
Nhưng An Tưởng lại không giống vậy. Bị nhốt trong tủ kính đen tối, nhỏ hẹp một thời gian dài làm cô cảm thấy vô cùng trân trọng và yêu thích ánh sáng. Cô đã từng ảo tưởng bản thân được đi dưới ánh mặt trời vô số lần, tiếc rằng đời trước cô chỉ có thể mãi mãi chìm vào bóng tối.
Hình như cô thật sự hợp với cuộc sống của loài người hơn quỷ hút máu.
An Tưởng nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, thở dài, cúi đầu đi tiếp.
Bỗng nhiên, một chiếc xe ô tô từ cạnh người nhanh chóng vượt qua làm An Tưởng cuống quýt tránh đi. Chiếc xe hơi màu đen ấy đi thành một đường cong rồi biến mất ở cuối tầm nhìn. Nhưng An Tưởng cũng không để ý lắm, đi thêm vài bước nữa, bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
Xe taxi nghênh ngang rời đi, chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa lại chậm rãi ngừng lại ven đường.
“Bùi tổng?” Tài xế cẩn thận liếc nhìn vị ngồi phía sau.
Tuy nhiệt độ hiện tại không phải là quá thấp, nhưng không khí bên trong xe lại vô cùng lạnh lẽo.
Người đàn ông ngồi im ở ghế đằng sau, chân dài anh vắt chéo, anh không nói không cười, cụp đôi mắt sâu thẳm của mình xuống. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm cửa sổ bên ngoài không nói một lời, cũng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên mặt anh.
“Không có việc gì, đi thôi.”
Anh thu tầm mắt lại, giọng nói dửng dưng vang lên trong xe. Tài xế thở phào nhẹ nhõm sau đó chậm rãi nổ máy rời đi.
Người đàn ông ngồi ghế sau rũ lông mi xuống, làn da trắng sáng làm khuôn mặt anh càng trở nên đẹp đẽ hơn.
Mười ngày sau, quan tài mới đã làm xong và giao đến nhà của An Tưởng.
Phòng ngủ không lớn nên khi đặt quan tài vào làm nó trở nên nhỏ bé và chật hơn rất nhiều. An Tưởng đã chuẩn bị từ sớm nên bảo nhân viên giao hàng đem quan tài lớn kia đặt ở tầng hầm ngầm.
Tầng hầm vừa rộng vừa âm u, vô cùng thích hợp để làm “sào huyệt” cho cô ẩn náu.
Sau khi trả xong khoản tiền còn lại, An Tưởng gấp gáp mà mang gối mang chăn vào quan tài, thắp thêm hai ngọn nến, vui sướng nằm vào bên trong.
Được mùi hương của gỗ bao vây, An Tưởng cảm nhận được cảm xúc hạnh phúc đã lâu chưa có. Tuy hiện tại cô là con người, nhưng bản chất linh hồn cô vẫn là quỷ hút máu, không chống cự nổi với sức hấp dẫn của quan tài.
Quả nhiên, mua quan tài là một quyết định vô cùng chính xác.
An Tưởng càng nghĩ càng thấy vui vẻ, hạnh phúc mà lăn hai cái ở cái đệm mềm mại.
Bốp!
An Tưởng vui sướng quá nên không chú ý tới không gian. Vì thế trán cô đập mạnh vào ván gỗ cứng ở trên.
Cô che lại cái đầu bị đập mà kêu rên, giây tiếp theo lại cẩn thận bảo vệ cái bụng nhỏ.
Không được vui quá, không được vui quá, cô vẫn còn em bé trong bụng, vui quá sinh non thì phiền rồi!!
An Tưởng tự nhủ một hồi trong lòng, hệ thống cạn lời: [Ký chủ cô yên tâm, dù cho cô có đập hỏng đầu cũng sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ đâu.]
Tai An Tưởng đỏ lên, chầm chậm lật người.
Cô quyết định, đến khi nào mình có tiền sẽ mua một cái quan tài thủy tinh to hơn!
Cùng ngủ với đứa nhỏ!