Qua sự giới thiệu đơn giản của nhóm ekip, sáu tổ khách mời đều đã có hiểu biết đơn giản về nhau.
Thấy thời gian đã hơi muộn, người dẫn chương trình liền để phụ huynh mang theo các bạn nhỏ chuẩn bị xuất phát.
Phương tiện giao thông mà ekip chuẩn bị là một chiếc xe buýt, các phụ huynh còn phải tự xếp hành lý, tạm thời không rảnh trông con mình.
La Chu Chu đã sớm chờ không nổi nữa, dẫn đầu vọt tới trước cửa xe giống như một cái tên lửa nhỏ, sau khi leo lên ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cô bé vui vẻ phấn chấn vẫy tay nhỏ gọi Mục Mộc: “Mục Mộc! Ngồi ở đây này!”
Mục Mộc còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Hạ Tùng Khâu đưa tay kéo lại.
Hạ Tùng Khâu bày ra một gương mặt lạnh lùng, không nói không rằng, nhưng Mục Mộc có thể nhìn ra, Hạ Tùng Khâu muốn ngồi cùng với cậu.
Cũng có vẻ hơi kỳ lạ, hiện tại mới là ngày đầu tiên Hạ Tùng Khâu quen biết cậu mới đúng, không biết vì sao luôn muốn quẩn ở cạnh cậu.
Lúc vừa nãy khi các bạn nhỏ khác đang tự giới thiệu, Hạ Tùng Khâu vốn không nghiêm túc nhìn người khác lấy một cái, ngược lại vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu.
Đời trước cũng không có như vậy chứ, Mục Mộc có chút không chắc chắn mà nghĩ lại.
Trí nhớ của cậu không tốt lắm, việc xảy ra khi còn nhỏ đều đã quên gần hết rồi. Từ khi bắt đầu biết nhớ, cậu vẫn luôn muốn nỗ lực đuổi kịp các anh chị, những việc khác cơ hồ là không có sức lực mà bận tâm.
Cậu chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nhớ ra, từ khi lên cấp hai cậu và Hạ Tùng Khâu đã bắt đầu ai bận việc người đó, sau này thì phải rất lâu mới có thể gặp mặt lấy một lần.
Lần đó cùng nhau xem 《 Rainforest Tracking 》 ở rạp chiếu phim, là Hạ Tùng Khâu cố ý dành ra thời gian ngồi mười mấy giờ máy bay tới tìm cậu. Vốn dĩ cũng đã nói xem xong phim điện ảnh sẽ cùng nhau ăn cơm, kết quả công ty Hạ Tùng Khâu đột nhiên có việc gấp, hắn chỉ có thể vội vội vàng vàng chạy trở về xử lý.
Lúc này Mục Mộc mới nhận ra, đó là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau ở đời trước.
La Chu Chu vẫn còn ở trên xe gọi tên Mục Mộc, cô nhóc này không chỉ tính tình hoạt bát, giọng nói cũng lớn, làm cho mấy bạn nhỏ khác nhao nhao nhìn về phía bên này.
Mục Mộc lấy lại tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của Hạ Tùng Khâu, quay đầu lại nói với Đào Thi Nam ở phía sau: “Chị Nam Nam, chị có muốn ngồi cùng một chỗ với chị Chu Chu không?”
Đào Thi Nam đại khái cũng không nghĩ rằng Mục Mộc sẽ chủ động nói chuyện cùng mình, có chút ngượng ngùng đỏ mặt gật gật đầu, Mục Mộc liền cười nói với La Chu Chu: “Chị Chu Chu, chị Nam Nam nói muốn ngồi cùng với chị đó.”
La Chu Chu hơi bất ngờ một chút, cô bé không trực tiếp từ chối ngồi cùng Đào Thi Nam, đôi mắt lại lăng lăng mà nhìn chằm chằm Mục Mộc, rõ ràng là càng muốn cùng Mục Mộc ngồi với nhau hơn.
Trẻ con còn chưa biết cách che dấu cảm xúc của mình, Đào Thi Nam có lẽ cũng thấy được ý muốn của La Chu Chu, cả khuôn mặt cũng xấu hổ đến đỏ bừng. Bộ dạng cô bé như là muốn tìm một cái khe chui xuống để trốn đi, phút chốc lại nhịn không được bắt đầu rơi nước mắt.
Mấy vị phụ huynh vừa mới xếp xong hành lý thấy thế đều há hốc miệng kinh ngạc, Lưu Tâm Mi và Hạ Vân thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đào Diệp Huy không quá thuần thục mà bắt đầu dỗ con gái. Ngày thường ông cũng bận công việc, thời gian ở chung với con gái ít đến đáng thương, Đào Thi Nam cùng ông cũng không thân thiết, cho nên dù ông luống cuống tay chân dỗ một hồi lâu, nước mắt Đào Thi Nam vẫn đang tách tách rớt xuống.
Còn La Nghị Thần thì đang xụ mặt nhỏ tiếng mà dạy dỗ con gái La Chu Chu: “Chu Chu, con không thể không có lễ phép như vậy, con làm như vậy sẽ làm em gái Nam Nam buồn đó.”
La Chu Chu ngày thường ở trong nhà vẫn luôn được ông bà và mẹ cô bé chiều chuộng, hiện tại đột nhiên bị ba ba mắng, lại còn là ở trước mặt nhiều người như vậy, cô bé lập tức thấy xấu hổ cùng ấm ức, ‘oa’ một tiếng cũng bật khóc lên, vừa khóc vừa nói: “Con, con cũng muốn ngồi cùng với Mục Mộc cơ.”
Đào Thi Nam được Đào Diệp Huy ôm vào trong ngực, sau khi nghe được La Chu Chu nói, nàng giơ tay xoa xoa nước mắt, thút tha thút thít mà nhỏ giọng nói: “Con, con cũng muốn được ngồi chung với Mục Mộc .”
Hạ Tùng Khâu nghe được hai cô bé nói, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác, sợ Mục Mộc bị người khác cướp đi.
Hắn gắt gao nắm lấy tay Mục Mộc, rõ ràng là không muốn buông ra.
Đầu Mục Mộc có chút muốn phình to ra, không hiểu tại sao cả hai tiểu cô nương này đều muốn ngồi cùng với mình.
Tiết Hoài Viễn mờ mịt mà nhìn bọn họ, không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Một mình Từ Tử Kỳ đứng ở ngoài đám người này, như thể sự tình náo nhiệt này chẳng hề có chút quan hệ nào tới cậu nhóc cả.
【 Tuy rằng vậy nhưng cái trường hợp này thật là buồn cười quá a ha ha ha ha ha 】
【 Cả người Tiết Hoài Viễn đều choáng váng, tỏ vẻ xem không hiểu mấy người này là đang làm cái gì 】
【 Ha ha ha tui còn tưởng rằng Đào Thi Nam là thật sự muốn ngồi cùng La Chu Chu đấy, hoá ra là bởi vì Mục Mộc 】
【 Không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới, nhanh như vậy liền trình diễn một màn Tu La tràng plus*, Mộc Bảo quá đắt khách rồi, làm sao bây giờ, mẹ già phát sầu 】
(*) 修罗场plus: thường được dùng để mô tả một cảnh phức tạp giữa các cá nhân, bao gồm sự cạnh tranh, xung đột hoặc vướng mắc tình cảm giữa nhiều bên, khiến cảnh này trở nên đặc biệt phức tạp và căng thẳng. Thuật ngữ này thường được dùng để mô tả những tương tác phức tạp giữa nhiều nhân vật trong các tác phẩm điện ảnh, truyền hình, tác phẩm văn học hoặc đời thực,đặc biệt khi có nhiều người khác giới hoặc đối thủ cạnh tranh vì cùng một mục tiêu. Việc bổ sung hậu tố "plus" càng nhấn mạnh thêm sự phức tạp và cường độ cao hơn, chỉ ra rằng loại cạnh tranh hoặc xung đột này không chỉ tồn tại mà còn được khuếch đại hoặc leo thang.
【 Khâu Khâu của chúng ta mới là người thắng cuộc cuối cùng, Mộc Bảo là vì cậu nhóc này mới từ chối La Chu Chu nhỉ? 】
【 Vậy xem ra cục cưng Mộc Mộc có EQ cao đấy chứ, ngay từ đầu tui cũng chưa hiểu được là bé con đang từ chối La Chu Chu. 】
【 Cảm thấy La Chu Chu rất đáng ghét, khóc đến mức làm người ta khó chịu. 】
【 Tui cũng không thích La Chu Chu, cứ như một cô công chúa nhỏ vậy, cho rằng toàn thế giới đều phải vây quanh mình hay sao? 】
【 Mọi người à, cũng không đến mức vậy chứ? Phản ứng của La Chu Chu lúc này còn không phải là phản ứng bình thường của trẻ con sao? 】
【 Nói thật chứ, rất nhiều đưa trẻ khác còn không bằng La Chu Chu đâu, ít nhất La Chu Chu không nói thẳng là không muốn ngồi cùng Đào Thi Nam á 】
【 Trẻ con còn chưa học được là phải chú ý đến cảm nhận của người khác, chuyện này rất bình thường. 】
【 Những người khác tui mặc kệ, Mộc Bảo của tui chính là thiên thần nhỏ! 】
Nhóm ekip cũng không nghĩ tới, bọn họ còn chưa có bắt đầu làm gì cả, mấy nhóc con này đã bắt đầu cướp đoạt bạn chơi chung trước rồi.
Cuối cùng vẫn là người dẫn chương trình bước ra, để cho các bạn nhỏ ngồi chung với phụ huynh của mình, không gian trong xe buýt cũng rộng rãi, tạm thời đem mấy đứa nhỏ tách ra, rất là công bằng.
Mục Mộc ngồi ở bên cạnh Mục Bội Chi, cả người còn có chút ngốc trệ, cậu vẫn còn đang băn khoăn nhiều người như vậy, vì sao ai cũng muốn ngồi với mình.
Mục Bội Chi cười nhéo nhéo khuôn mặt thịt đô đô của con trai, hạ giọng hỏi: “Cục cưng bị doạ sợ hả?”
Mục Mộc lắc đầu như trống bỏi: “Không ạ.”
Sau đó cậu lại nhịn không được hỏi: “Mẹ ơi, vì sao các chị ấy lại……”
Mục Bội Chi giả bộ mà thở dài: “Ai bảo Mộc Bảo lại khiến người ta yêu thích vậy chứ.”
Mục Mộc lập tức càng ngốc hơn, rõ ràng cậu chẳng có sở trường đặc biệt gì cả, ngược lại là mấy bạn nhỏ khác lại giỏi hơn nhiều.
La Chu Chu và Đào Thi Nam vì sao lại không thích mấy người nhóm Hạ Tùng Khâu, lại chỉ thích cậu chứ?
【 Nhìn cái biểu tình mờ mịt này của Mộc Bảo, chắc hẳn là bé con này không biết bản thân mình đáng yêu đến mức nào đâu! 】
【 Mấy bạn nhỏ có phải đều thích chơi cùng mấy người bạn lớn lên xinh đẹp hay không thế? 】
【 Đúng thật, khi còn bé tui cũng thích chơi chung cùng mấy người có dáng vẻ xinh đẹp á 】
【 Không riêng gì mấy đứa nhỏ, người trưởng thành cũng vậy mà, cho nên ta nói chứ đây là cái thế giới chỉ nhìn mặt thôi 】
【 Xong rồi xong rồi, tui đã có thể tưởng tượng đến cảnh tượng Mộc Bảo lớn lên sẽ bị ong bướm vây quanh sau này, ô ô ô cục cưng bé bỏng của mẹ đáng thương quá đi 】
Xe buýt chậm rãi đi ra khỏi nội thành, cảnh tượng ngoài cửa sổ xe dần dần từ rừng xi măng (nhà cao tầng) biến thành trời xanh mây trắng và núi non trập trùng chạy dài.
Cảm xúc của trẻ con tới nhanh đi cũng nhanh, Đào Thi Nam và La Chu Chu đã được các phụ huynh khuyên nhủ cho nín khóc. La Chu Chu còn xin lỗi Đào Thi Nam, Đào Thi Nam cũng tha thứ cho cô bé.
Vì thế hai bé gái cuối cùng vẫn là ngồi chung với nhau, nhìn thấy hình ảnh mới mẻ ở ngoài cửa sổ xe còn chia sẻ tâm tình kích động với nhau nữa.
Mục Mộc thấy hai người hòa hợp, rốt cuộc cũng yên lòng, sau đó cậu lại bắt đầu mệt rã rời, vô lo vô nghĩ mà dựa vào trong lòng ngực mẹ cậu ngủ cả một đường, sau khi đến nơi vẫn là Mục Bội Chi ôm cậu xuống xe.
Không chỉ cậu, mà La Chu Chu và Đào Thi Nam sau đó cũng ở trên xe ngủ mất, chỉ còn lại có ba bé trai khác dọc theo đường đi cũng chưa từng chợp mắt.
Lúc Mục Mộc bị đánh thức, phát hiện mình đang được mẹ ôm, tức khắc lại thấy thẹn thùng, dùng đôi tay che lại khuôn mặt nhỏ, né tránh ống kính nói: “Mẹ cho con đi xuống với.”
Mục Bội Chi đem bé con buông xuống, cười hỏi: “Bảo bảo muốn đi WC sao?”
Mục Mộc vốn dĩ không có ý này, lúc bị mẹ cậu hỏi, bỗng nhiên liền rất muốn đi WC. Một bát lớn sữa đậu nành uống lúc sáng, giờ này như là đã tiêu hóa hết.
Cậu có chút thẹn thùng gật gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Con chờ một lát rồi đi cũng được ạ.”
Mục Bội Chi sợ con trai ở trước mặt nhiều người như vậy tiểu ra mất, đến lúc đó không chỉ cô mất mặt, con trai cô để ý hình tượng như vậy chỉ sợ cũng sẽ buồn thật lâu.
Cho nên Mục Bội Chi dắt theo con trai nhỏ đi hỏi nhân viên công tác vị trí phòng vệ sinh. Nhân viên công tác chỉ phương hướng cho bọn họ, lại nhắc nhở các vị phụ huynh khác nên mang con đi vệ sinh trước đã.
Mục Bội Chi đưa con trai đến trước cửa WC nam, cong lưng hỏi: “Cục cưng tự mình đi được chứ?”
Mục Mộc gật đầu: “Có thể ạ.”
Mục Bội Chi nghe Tôn Thanh Lan nói qua, Mộc Bảo gần đây đều là một mình đi WC, đánh răng rửa mặt tắm rửa thay quần áo cũng đều là chính mình tự làm tất cả, kiên quyết không cho người khác giúp.
Nhưng cô vẫn cảm thấy tuổi con trai nhỏ hiện tại còn chưa thể tự chăm sóc mình, hơn nữa giờ lại đang ở bên ngoài, không phải ở trong phòng trẻ em ở nhà, phòng vệ sinh cũng không phải loại thiết kế chuyên dành cho trẻ em, cho nên cô vẫn có chút không yên tâm.
Vì thế Mục Bội Chi hướng về Hạ Tùng Khâu đang ở phía sau vẫy vẫy tay nói: “Anh trai Tùng Khâu đi cùng với Mộc Bảo nhé.”
Hạ Tùng Khâu lập tức chạy chậm lại, dắt tay Mục Mộc nói: “Cùng đi nào.”
Mục Mộc đành phải đi vào phòng vệ sinh cùng hắn, nhưng ở đây lại chỉ có một bồn tiểu dành cho trẻ em.
Mục Mộc hơi xấu hổ khi làm chuyện này trước mặt Hạ Tùng Khâu, cậu đứng ở cửa nói với Hạ Tùng Khâu: “Anh Tùng Khâu ơi, anh đi trước đi.”
Hạ Tùng Khâu không đồng ý: “Cô Mục bảo anh đi cùng với em mà.”
Mục Mộc lúng túng nói: “Nhưng nơi đó chỉ có một vị trí.”
Hạ Tùng Khâu kiên trì nói: “Chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Trẻ con không nín được nước tiểu, Mục Mộc thật sự sợ hãi mình sẽ khống chế không được tiểu trong quần, cho nên không tiếp tục giằng co cùng Hạ Tùng Khâu nữa.
Hạ Tùng Khâu dẫn Mục Mộc đi đến trước cái bồn tiểu cho trẻ em kia, buông tay cậu bé ra hỏi: “Có muốn anh cởi quần giúp em không?”
Biểu cảm của Mục Mộc lập tức như nứt ra, đỏ mặt nói: “Không cần!”
Hạ Tùng Khâu vẫn có vẻ không yên tâm mà nhìn cậu, Mục Mộc gấp đến độ cuối cùng chỉ có thể mặt đỏ rần mà cởi cúc quần, bắt đầu xả nước dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Hạ Tùng Khâu.
Mà Hạ Tùng Khâu lại chẳng có chút nào gọi là ngại ngùng, thật sự cùng đi tiểu với cậu.
Mục Mộc lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên trải qua một việc xấu hổ đến vậy.
Khi còn nhỏ, cậu đúng là từng nghe nói những bạn nam chơi thân với nhau đều sẽ cùng nhau đi tiểu.
Nhưng mà cậu chưa từng làm cái chuyện này cùng với ai hết.
Thật là xấu hổ quá đi!
Đều tại Hạ Tùng Khâu!