Cả một đêm trời mưa tí tách tí tách, ngoài vườn hoa tử vi nở rộ, rụng những cánh hoa nhỏ xíu khắp mặt đất.
Khi trời sắp tối, trên bầu trời đột nhiên có sấm sét nổi lên, toàn bộ không trung đều bị chiếu thành màu tím sẫm.
Trong căn phòng trẻ em được trang trí cẩn thân, Mục Mộc đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt.
Sau một hồi tim đập mạnh, cậu che lại trái tim ngồi dậy, thở dốc từng hơi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Vừa mới giãy dụa thoát khỏi đau đớn sắp chết, Mục Mộc chợt nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
Trước mắt là gian phòng trẻ em được trang trí theo chủ đề đại dương vừa quen thuộc lại xa lạ, khi còn nhỏ cậu đã ở chỗ này mấy năm, ký ức xa xăm vốn đã có chút mơ hồ, nhưng một lúc sau, khi nhìn thấy những con sứa trong suốt và cá voi nhỏ màu lam được điêu khắc bằng thuỷ tinh treo ở trong phòng, ký ức ấy một lần nữa trở nên rõ ràng hơn.
Cậu nhớ rõ sau khi lớn lên, căn phòng trẻ em cậu từng ở đã bị đổi thành phòng đànchính mình trụ quá nhi đồng phòng ở hắn lớn lên lúc sau bị đổi thành cầm phòng, căn phòng của cậu cũng bị chuyển lên tầng 3, ở cạnh chỗ các anh các chị, sao đột nhiên căn phòng này lại trở thành dáng vẻ như khi cậu còn nhỏ?
Hơn nữa, cậu không phải té xỉu ở phòng thí nghiệm sao? Vào lúc đó, trái tim đau nhức dữ dội và não bộ truyền đến cảm giác choáng váng khiến cho cậu cảm thấy như mình sắp chết.
Gần đây, cậu thường xuyên thức trắng suốt đêm, cả ngày ngâm mình ở phòng thí nghiệm, cũng không thèm lo ăn uống, mỗi ngày đều chỉ dựa vào uống dịch dinh dưỡng, miễn cưỡng duy trì năng lượng và dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.
Dự án trong tay cậu đã làm 5 năm vẫn không có bước đột phá, giáo sư lại đang thúc giục nộp luận văn, cậu liền nhịn không được mà có chút sốt ruột, mong sớm một chút làm ra thành quả, không nghĩ tới lại vô tình làm thân thể chính mình suy sụp.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu thoáng nhìn lại cả cuộc đời ngắn ngủi của mình, chỉ cảm thấy bản thân mình chẳng làm nên trò trống gì so với những người chung quanh.
Bố của cậu khi còn trẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, 30 tuổi liền phấn đấu trở thành nhà giàu số một trong nước.
Mẹ cậu 17 tuổi debut, quay một bộ phim điện ảnh liền đạt được giải Nữ chính xuất sắc nhất, sau đó liền leo lên đỉnh ngọn kim tự tháp trong ngành.
Ba người anh chị của cậu cũng đều là thiên tài, sinh ra đã có sẵn một bộ nhớ máy ảnh, trong các kỳ thi trước giờ đều đạt điểm tuyện đối, hơn nữa họ đều có thiên phú riêng.
Anh cả trở thành người giàu số một thế giới khi tuổi mới đôi mươi, chị hai trình độ y thuật có thể nói là điêu luyện sắc sảo, bất kể nghi nan tạp chứng gì cô đều có thể giải quyết, anh ba từ nhỏ liền ngâm mình ở phòng thí nghiệm làm phát minh, bằng sáng chế lớn lớn bé bé so với Hiến pháp có khi còn dày hơn.
Đến cả người bạn trúc mã cùng nhau lớn lên với cậu cũng là một thiên tài hàng thật giá thật, từ nhỏ đã tinh thông 8 loại ngôn ngữ. Kể từ sau khi nghiên cứu phát minh hệ thống lái tự động của anh được đưa ra thị trường, xác xuất xảy ra tai nạn giao thông đã giảm đi rất nhiều. Nó an toàn và đáng tin cậy hơn nhiều so với trình độ của các tài xế là con người, mấy năm nay đã được sử dụng rộng rãi.
Đầu năm nay, vị trí của Phát Tiểu trên bảng xếp hạng những người giàu có đã ở ngay phía sau vị anh cả giàu có số một của cậu, chuyện vượt lên đứng đầu chỉ còn là vấn đề sớm muộn.
Chỉ có cậu, không có lấy một chút thiên phú, một bài văn cổ muốn nhớ kỹ cũng phải mất rất nhiều thời gian, từ đơn tiếng Anh là học trước quên sau, khi ở trường trung học còn phải thường xuyên đối mặt với những đề toán học cùng vật lý khó đến muốn khóc.
Bởi vì bố mẹ cùng với các anh chị đều là những thiên tài có chỉ số thông minh cao, tất cả mọi người cho rằng cậu cũng là một thiên tài. Do đó, mỗi khi thi không được điểm tuyệt đối, thầy cô giáo liền sẽ hỏi cậu tâm trạng không tốt có phải hay không, nên mới cố ý thi được kết quả kém. Nhưng thực ra đó chính là kết quả sau khi cậu đã cố gắng lỗ lực.
Cậu không muốn bản thân quá khác biệt với mọi người trong gia đình. Cho nên cậu chỉ có thể nỗ lực gấp bội, không dám buông lỏng dù chỉ một giây phút, thậm chí đến cả việc ăn ngủ cũng bị cậu cho là lãng phí thời gian.
Nhưng hiện tại cậu lại không thể không thừa nhận rằng, không có thiên phú chính là không có thiên phú, dù cậu có nỗ lực bao nhiêu thì cậu cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Cậu vốn không thể so sánh cùng những thiên tài chân chính như họ.
“Cốc cốc cốc”. Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng Mục Mộc lại vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không có ý định phục hồi tinh thần.
Tôn Thanh Lan đẩy cửa tiến vào, thấy cậu chủ nhỏ ngơ ngác ngồi trên giường, đôi mắt đen nhánh lại không có tinh thần như trước nữa, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, giống như một con búp bê tinh xảo.
Bà cho rằng cậu chủ nhỏ là do sợ tiếng sấm, mở đèn lên dịu dàng mà nói: “Mộc bé cưng tỉnh rồi, đừng sợ, vừa rồi chỉ là sét đánh thôi.”
Mục Mộc nhìn gương mặt trẻ tuổi của Tôn Thanh Lan, lại nhìn ngó thân thể nhỏ bé của mình, có chút nghi ngờ đây có phải là đèn kéo quân* trước khi chết không.
*Theo ý hiểu của mình, Mộc bé cưng đang cho là ký ức cũ đang được tua lại bằng những hình ảnh trôi qua nhanh như hình khắc chìm trên những chiếc đèn kéo quân khi chúng được thắp sáng.
Rõ ràng vào năm cậu 13 tuổi, dì Lan đã bị tai nạn giao thông qua đời, lúc chôn cất dì cậu còn khóc rất lâu.
Cha mẹ của cậu đều thường xuyên bận rộn, rất ít về nhà, cậu và các anh trai chị gái tuổi tác chênh lệch khá nhiều, ngày thường họ cũng không thích cùng cậu chơi đùa, chắc là vì thấy cậu khá ngốc nghếch.
Cậu có rất nhiều người thân, nhưng lại có vẻ thật cô đơn, chính dì Lan vẫn luôn cùng cậu lớn lên, có thể nói dì Lan chính là người thân thuộc với cậu nhất.
Tôn Thanh Lan thấy đôi mắt của cậu chủ nhỏ bỗng nhiên đỏ hoe, đôi mắt to xinh đẹp chứa đầy nước mắt, giống như giây tiếp theo liền sẽ khóc ra, khiến cho ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy đau lòng.
Bà vội vàng ôm lấy bé vào trong lòng, duỗi tay vỗ vỗ phía sau lưng cậu chủ, nhỏ giọng dỗ dành: “Dì Lan ở đây rồi, bé Mộc đừng sợ, bé Mộc ngoan, dì Lan ở cùng với cháu, được không? Đừng sợ, nhé?”.
Mục Mộc ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người dì Lan, có chút ỷ lại mà nép vào trong vòng tay ấm áp, đôi mắt càng ngày càng có chút chua xót.
Trẻ con hốc mắt nông*, cậu cuối cùng cũng vẫn khóc lên.
*Có lẽ đại ý là trẻ con dễ khóc, nguyên văn là: 小孩子眼窝浅
Tôn Thanh Lan ôm lấy cậu dỗ một lát, bỗng phát hiện người cậu có hơi nóng lên, như là phát sốt, lập tức đi gọi bác sĩ gia đình đến đây.
Mục Mộc còn đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm dì Lan, giống như sợ giây tiếp theo dì sẽ biến mất.
Tôn Thanh Lan bị cậu chủ nhỏ nhìn như vậy mà mềm lòng, dùng khăn tay mềm mại giúp cậu lau đi nước mắt, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của cậu nói: “Bé Mộc ngoan, để cho bác sĩ khám bệnh được không? Nếu như bị bệnh rồi sẽ không thoải mái.”
Cậu chủ nhỏ vẫn luôn không thích gặp bác sĩ, sợ bị tiêm sợ uống thuốc, mỗi một lần đều phải dỗ rất lâu mới được. Tôn Thanh Lan đã chuẩn bị tâm lý phải dỗ bé con thật tốt, không nghĩ tới cậu chủ nhỏ lần này lại rất phối hợp, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Bác sĩ giúp cậu đo nhiệt độ cơ thể, lại dùng ống nghe để ở trước ngực và sau lưng của cậu nghe một lát, sau đó nói: “Có chút nóng, trước hết cứ uống ít thuốc hạ sốt xem sao.”
Sau khi kê thuốc, quản gia tiễn bác sĩ đi ra về, sau đó đem chuyện này nói cho ông bà chủ.
Cả hai vị kia công việc đều rất bận, vào lúc này không tiện để gọi điện thoại, chỉ có thể gửi tin nhắn trước.
Tôn Thanh Lan pha xong thuốc hạ sốt cho trẻ em theo lời dặn của bác sĩ rồi mang đến trước giường của cậu chủ nhỏ, chuẩn bị dỗ bé uống thuốc.
Kết quả lời nói còn chưa kịp nói ra, cậu chủ nhỏ mà từ trước đến nay luôn không thích uống thuốc lại chủ động đem thuốc uống vào, còn là một hơi uống sạch sẽ.
Sau đó cậu chủ nhỏ lại dùng cặp mắt to xinh đẹp mà nhìn dì chằm chằm, ở trên hàng lông mi dài của cậu còn dính vài giọt nước mắt nhỏ, vành mắt hồng hồng, khiến dì nhìn mà mềm lòng đến mức hận không thể đem tất cả đồ vật tốt nhất trên thế giới đều đưa đến trước mặt cậu.
Tôn Thanh Lan cười sờ sờ đầu của cậu chủ nhỏ, từ đáy lòng mà khen: “ Bé Mộc giỏi quá! Còn ngoan ngoãn, lại dũng cảm! So với các bạn nhỏ khác đều giỏi hơn!”
Mục Mộc bị khen đến có chút ngượng ngùng, nhìn dì Lan rồi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Cậu vốn dĩ sinh ra đã đẹp, tóc đen con mắt sáng, làn da trắng như tuyết, trên mặt còn mang theo nét bụ bẫm của trẻ con, giống như một búp bê sứ tinh xảo, lúc cười rộ lên càng làm người ta không có sức chống cự.
Không riêng gì Tôn Thanh Lan, đến cả quản gia cũng bị nụ cười này của cậu chủ nhỏ khơi dậy một lòng tình thương của cha, dù cho anh hiện tại chỉ mới có 28 tuổi, hơn nữa lại độc thân từ lúc trong bụng mẹ đến nay, càng miễn bàn chuyện có con cái.
Thuốc hạ sốt có thành phần hỗ trợ giấc ngủ, Mục Mộc đã lại chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.
Đến khi cậu tỉnh lại một lần nữa, liền trông thấy người ba trẻ lại hơn nhiều tuổi đang ngồi ở trên sô pha nhỏ trong căn phòng trẻ em của cậu, đang vội vàng dùng máy tính bảng trả lời email, thân hình cao lớn bị ép ngồi trên cái sô pha nhỏ, có vẻ không phù hợp, thậm chí có chút buồn cười.
Sau khi Thịnh Hạo Tồn trả lời xong email, vừa nhấc mắt liền nhìn thất con trai nhỏ đã tỉnh, đang dùng cặp mắt to có đến chín phần giống với mắt của mẹ bé, không hề chớp mà nhìn chằm chằm anh*, trong ánh mắt có chút phức tạp nói không nên lời, giống như mới lạ lại hoài niệm, còn có một chút ý cười không rõ ràng.
(*)Vì đây là khi bé Mộc còn nhỏ, và ba Tồn còn trẻ nên mình để xưng hô là “anh” cho ba Tồn. Sau này khi bé Mộc lớn rồi thì đổi lại xưng hô cho ba Tồn nhé
Thịnh Hạo Tồn buông ipad, đi đến trước giường con trai, một bên đầu gối chạm đất nửa ngồi xổm xuống, vươn bàn tay to rộng sờ sờ cái trán của con, sau đó nói: “Sắp hạ sốt rồi, dậy ăn cơm.”
Mục Mộc nhìn khuôn mặt tuấn tú của người ba trẻ tuổi, bắt đầu nghi ngờ đây không phải là đèn kéo quân, cậu không nhớ rõ khi còn nhỏ từng có việc như vậy, ba cậu cả ngày vội vàng chuyện công việc, làm sao có thể vì cậu phát sốt mà chạy về trông nom cậu.
Chẳng lẽ là sau khi cậu chết, linh hồn xuyên qua đến thời không song song rồi? Mà con người thật sự sẽ có linh hồn sao? Cho dù có, tinh thần làm sao có thể tồn tại khi tách rời vật chất?*
*Vật chất quyết định ý thức (tinh thần), ý thức không thể tồn tại nếu tách ra khỏi vật chất (Triết học – Mối quan hệ giữa Vật chất và Ý thức)
Chuyện này nếu dùng khoa học hiện có để giải thích thì thật sự rất khó, Mục Mộc có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt, thử thăm dò kêu: “Ba ơi?”
Âm thanh giọng sữa mềm mại vang lên ở bên tai, giọng điệu rõ ràng mang theo cảm giác không chắc chắn, Thịnh Hạo Tồn biểu tình cứng đờ, khó có thể tin mà nhìn con trai nhỏ hỏi lại: “Nhóc con bị sốt đến mơ hồ rồi sao? Mới có mấy tháng không gặp, đến cả ba của con cũng nhận không ra hả?”
Nói xong, anh liền đem con trai từ trên giường xách lên kẹp ở dưới cánh tay sau đó bước về hướng phòng vệ sinh, “Đi rửa cái mặt cho tỉnh táo nào, rửa xong rồi ra ăn cơm, ba đã chờ con đã nửa ngày rồi.”
Mục Mộc bị đặt ở trong phòng vệ sinh mà vẫn còn choáng váng, bồn rửa mặt trong phòng trẻ em được đặt khá thấp, thân hình tiểu đậu đinh* hiện tại của cậu cũng có thể với tới.
(*)Ý là vừa thấp vừa nhỏ, bên họ hay gọi mấy bé trai tầm 9-,10 tuổi đổ lại như vậy, nhất là mấy bé còn nhỏ xíu
Cậu tự mình rửa mặt, lại dùng bàn chải điện nghiêm túc đánh răng, sau đó đi ra ngoài nói: “Ba ơi, con rửa xong rồi ạ.”
Thịnh Hạo Tồn nhìn thân cao còn không tới chân mình của con trai nhỏ, bỗng nhiên có chút không xác định, con trai nhỏ của anh thật sự có thể tự mình rửa mặt sao, vừa nãy có phải anh nên gọi bảo mẫu lên đây giúp bé?
Nhưng mấy đứa trẻ nhà họ đều thật sự rất thông minh, ba đứa lớn ngày trước đều có thể tự mình sinh hoạt từ rất sớm, vậy chắc cậu con trai nhỏ hẳn là cũng có thể tự mình làm được.
Thịnh Hạo Tồn đè xuống vấn đề chưa thể xác định này trong lòng, bế con trai nhỏ lên đi về phía nhà ăn.
Anh ngày thường quả thật rất bận, thường xuyên phải đi công tác ở nơi khác, lần này là vừa lúc mới từ nước ngoài trở về, thấy quản gia nhắn tin nói bé con phát sốt, mẹ đứa nhỏ lại gọi điện thoại đến bảo anh về nhà nhìn xem, anh liền lùi lại cuộc hội nghị hôm nay, cố ý trở về nhà.
Lúc ăn cơm, thấy con trai nhỏ cứ thi thoảng lại liếc mắt một cái nhìn mình, như là muốn cố gắng nhớ kỹ dáng vẻ của anh trông ra sao, Thịnh Hạo Tồn khó có được mà nảy sinh một tia áy náy, gắp một đũa rau xanh cho bé con, tâm tình có chút nghiêm trọng, mở miệng nói: “Mộc Mộc, con còn nhớ rõ mẹ con trông như thế nào không?”
Mục Mộc gật gật đầu, không rõ sao ba mình lại hỏi vậy: “Nhớ rõ a.”
Thịnh Hạo Tồn không tin, từ di động lấy ra mấy tấm ảnh chụp đưa cho bé con xem, để cậu nhóc chỉ ra đâu là mẹ nhóc.
Mục Mộc liếc mắt nhìn ba mình với vẻ khó hiểu, lại rất phố hợp chỉ ra hình của mẹ mình.
Trong ảnh chụp là một nữ nhân có diện mạo xuất chúng, trên người là một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ rượu tinh mỹ (tinh xảo và mỹ lệ), phối hợp với trang sức được tạo hình độc đáo sang trọng, khiến cho cô càng có một loại quý khí cao cao không với tới được.
Trên mặt cô trang điểm nhàn nhạt, thoạt nhìn có chút hời hợt, nhưng lại thật hợp với cô. Trong ảnh, cô đang hướng về phía ống kính lộ ra tươi cười làm người ta chỉ nhìn một cái liền không thể chống cự lại loại mị lực thuộc về phụ nữ thành thục này.
Cùng với hình tượng Mục Bội Chi ngày thường khi ở nhà thực không giống nhau.
Nhưng vì Mục Mộc đã từng xem qua các tác phẩm điện ảnh của mẹ nhóc, trên mạng có ảnh chụp nhóc cũng lưu lại không bỏ sót một cái nào, cũng sẽ thường xuyên mang ra nhìn một cái, không chuyện nhóc nhận không ra.
Thịnh Hạo Tồn thấy thế, không chút biểu cảm lấy di động về, làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, quay đầu đi, lại ngay lập tức nhắn tin cho vợ khóc lóc kể lể là con trai nhỏ đến ba nó nó cũng không nhận ra.
Rõ ràng mẹ của bé con cũng bởi vì thường xuyên tiến tổ đóng phim mấy tháng không trở về nhà, nhưng nhóc con này vẫn có thể dễ dàng nhận ra mẹ nhóc cả khi cô mặc trang phục lộng lẫy, vậy mà lại không nhận ra anh cái người ba giản dị tự nhiên thế này.
Phân biệt đối xử này thật sự là làm người cha già anh đây đau lòng quá!
Mục Mộc cúi đầu nhìn rau xanh trong chén, chính là rau cải trắng khi cậu còn nhỏ không thích ăn nhất.
Nhưng cậu đã là một người trưởng thành, không thể kén ăn giống như trẻ con được.
Huống chi đây lại là đồ ăn ba ba gắp cho cậu.
Tuy rằng ba không nhớ rõ khẩu vị của cậu làm cậu có một chút đau lòng, nhưng đã thật lâu cậu không được cùng ba ba ăn cơm, lại càng chưa bao giờ được ăn đồ mà ba ba gắp cho.
Nếu như nói, đây không phải là một giấc mộng của cậu trước khi chết, vậy lần này cậu nhất định phải biết quý trọng thân thể của mình.
Thịnh Hạo Tồn gửi xong tin nhắn, không thấy vợ anh đáp lại, biết chắc Mục Bội Chi bây giờ vẫn còn đang đóng phim, liền cất di động chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, kết quả vừa nhấc mắt liền nhìn thấy con trai nhỏ của anh ở phía đối diện đang nhăn mặt, không tình nguyện mà ăn món rau xanh anh gắp cho nhóc, quai hàm phình phình, giống như một bé sóc con.
Nhưng con trai nhỏ của anh so với sóc con còn đáng yêu hơn.
Thịnh Hạo Tồn bỗng nhiên nhớ ra, con trai nhỏ hình như vẫn luôn rất ghét ăn loại rau này, vậy mà hiện tại lại ngoan ngoãn ăn như vậy!
Biểu cảm anh lạnh lùng, trong lòng lại rất kích động, còn nhịn không được trộm chụp bức ảnh, khẽ meo meo mà gửi cho vợ mình khoe mẽ, nói: “Em yêu mau xem này! Đồ ăn mà anh gắp cho con trai, nhóc con này vốn ghét nhất rau cải trắng! Xem con trai anh ăn ngon miệng chưa kìa! Con trai anh vẫn yêu người ba này nha!”