(Tiêu đề chương có đại ý là mắng: ekip đừng có mà quá đáng nhá!)
Mục Bội Chi ở bên ngoài đợi một lát, không bao lâu liền nhìn thấy con trai cô đỏ mặt thở hồng hộc mà từ phòng vệ sinh chạy ra, Hạ Tùng Khâu nhắm mắt theo đuôi ở phía sau kêu: “Mộc Mộc, em chậm một chút, chạy quá nhanh dễ bị té ngã lắm.”
Mục Mộc không đáp lại Hạ Tùng Khâu, bước chân ngắn nhỏ chạy trốn càng nhanh hơn. Hạ Tùng Khâu gắt gao đi theo phía sau bé, không ngừng nhắc nhở bé chậm một chút.
Mục Bội Chi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cái hình ảnh này thoạt nhìn thực hài hước.
Cô đi đến ôm lấy cậu con trai đang giống như một quả pháo nhỏ lên, cười hỏi: “Mộc cục cưng làm sao thế? Con cãi nhau với anh Tùng Khâu sao?”
Mục Mộc giãy giụa tụt xuống dưới từ trong lồng ngực cô, quay mặt đi không nói lời nào, một mình ngồi xổm trong góc tường trồng nấm.
Mục Bội Chi đành phải đi hỏi Hạ Tùng Khâu: “Tùng Khâu, Mộc cục cưng bị làm sao vậy?”
Hạ Tùng Khâu nhìn vào camera, nhỏ giọng nói: “Hiện tại cháu không thể nói được ạ.”
Cộng đồng mạng ở trong phòng phát sóng trực tiếp tức khắc bị khơi lên sự tò mò.
【 Đã xảy ra chuyện gì rồi? Khâu Khâu nói nhỏ cho cô với! 】
【 Ha ha ha ha không phải là Mộc Mộc không cẩn thận tiểu ra quần chứ? 】
【 Đừng có bôi nhọ Mộc Bảo nhé! Mộc Bảo thông minh như vậy, không có chuyện tiểu ra quần! 】
【 Tôi cố ý xem lại rồi, quần của Mộc Bảo không bị ướt!!! 】
【 Cho nên rốt cuộc là chuyện gì thế a a a a, rất muốn biết! 】
Mục Bội Chi nghe Hạ Tùng Khâu nói như vậy, lập tức tắt microphone đi, khom lưng tiến đến trước mặt Hạ Tùng Khâu: “Chúng ta nói nhỏ với nhau thôi.”
Hạ Tùng Khâu cũng tắt microphone, thì thầm cùng Mục Bội Chi một lát.
Người xem phát sóng trực tiếp không nghe được bọn họ đang nói cái gì, mỗi người đều thấy sốt ruột.
【 Chị gái ơi chị đừng tắt mic mà! Chị để em cùng nghe với ô ô ô 】
【 Tò mò đến điên cuồng, tui đồng ý nạp tiền, chỉ cần cho tui biết có chuyện gì đã xảy ra thôi. 】
【 Vì sao Khâu Khâu cũng tắt mic một cách thuần thục thế? Điều này không khoa học! 】
Mục Bội Chi biết được tiền căn hậu quả, lập tức nhịn không nổi muốn cười, nhưng lại sợ con trai nghe được, nhịn đến cực khổ.
Cục cưng nhỏ của cô đúng là rất dễ xấu hổ, sau này phải vui chơi cùng với nhiều bạn nhỏ khác nữa mới tốt.
Mục Bội Chi phải dùng kỹ thuật diễn xuất 20 năm qua của mình mới điều chỉnh xong biểu cảm, lại đi đến dỗ dành con trai một lúc lâu mới dỗ xong. Ngay lúc này người dẫn chương trình cũng thông báo, tập đầu tiên của chương trình chính thức bắt đầu.
Địa điểm đầu tiên mà chương trình chọn để quay là ở một cổ trấn. Trong trấn này có rất nhiều kiến trúc bằng gỗ, đường phố được lát gạch đá, còn có cả cầu đá hình vòm, thoạt nhìn rất có phong vị lịch sử.
Người MC cùng sáu nhóm khách mời đi dạo ở trên phố trong chốc lát, sau đó vào một tòa nhà cổ rộng rãi và khí thế.
Trong sân bày sẵn mấy bộ bàn ghế gỗ, trên bàn bày mấy rổ vải tươi, vỏ màu đỏ rực khiến cho người ta trông thấy mà thèm.
Người dân chương trình giới thiệu: “Những quả vải này đều là mới được hái từ trên núi xuống vào sáng nay, vừa to vừa ngọt! Lát nữa xin mời các bạn nhỏ sẽ lột vỏ những quả vải này đút cho ba mẹ của mình ăn. Trong vòng mười phút, gia đình nào ăn được nhiều vải nhất sẽ giành chiến thắng!”
Các vị phụ huynh vỗ tay trước hưởng ứng. Hạ Tùng Khâu đột nhiên hỏi: “Thắng thì có phần thưởng gì không ạ?”
MC cười nói: “Đương nhiên là có rồi! Gia đình chiến thắng sẽ nhận được một món quà bí mật, hơn nữa trong trò chơi tiếp theo cũng sẽ nhận được ưu tiên nha.”
Hạ Tùng Khâu gật gật đầu, lặng lẽ tắt microphone đi, tiến đến bên cạnh Mục Mộc hỏi: “Em có muốn phần thưởng không?”
Mục Mộc có chút thản nhiên mà nói: “Em có thể làm được.”
Cậu cũng không phải thật sự là một đứa trẻ 4 tuổi rưỡi, một trò chơi nho nhỏ thôi mà, thắng thua cũng không quá quan trọng.
Hạ Tùng Khâu lại cho rằng bé con này là muốn có nhưng ngại nói ra, trong lòng âm thầm quyết định muốn chiến thắng giành được phần thưởng sau đó đem đưa cho Mộc Mộc.
Người dẫn chương trình ở phía trước hỏi: “Có bạn nhỏ nào không biết lột vỏ vải hay không? Có không nhỉ? Nếu có thì giơ tay lên nhé.”
Đào Thi Nam đầu tiên là giơ tay lên, nhưng rất nhanh sau đó lại buông xuống.
Người dẫn chương trình liền đi đến hỏi cô bé: “Nam Nam, cháu có biết lột vỏ quả vải không?”
Đào Thi Nam nhút nhát sợ sệt mà nói: “Cháu không biết lột vỏ vải, nhưng cháu có thể học ạ.”
MC cười nói: “Nam Nam giỏi quá! Việc này rất đơn giản, lát nữa để ba dạy cho cháu nhé, được không?”
Đào Thi Nam gật gật đầu: “Dạ.”
Người dẫn chương trình lại nói: “Còn có bạn nhỏ nào không biết lột vỏ vải nữa không?”
Từ Tử Kỳ đứng ở ngoài cùng mặt vô biểu tình mà giơ lên tay, rất không phối hợp mà nói: “Cháu không biết, cũng không muốn học.”
Người dẫn chương trình đi đến trước mặt cậu nhóc hỏi: “Vì sao vậy? Cháu xem, các bạn khác đều biết làm, Nam Nam cũng nói có thể học, đến lúc đó các bạn ấy đều tự lột vải cho ba mẹ, cháu muốn một mình ở bên cạnh nhìn thôi sao?”
Sắc mặt Từ Tử Kỳ bỗng nhiên trở nên khó chịu, nhìn Lưu Tâm Mi nhỏ giọng nói thầm: “Cháu không muốn lột vải cho cô ấy.”
Lưu Tâm Mi nghe được những lời này của cậu nhóc, đờ đẫn nhìn chằm chằm gạch đá lát trên mặt đất, không có một chút ý muốn dỗ dành cậu.
【 Quan hệ của bạn nhỏ này với người mẹ kế đông cứng luôn, cảm thấy rất xấu hổ ấy. 】
【 Nghe nói mẹ ruột Từ Tử Kỳ mới vừa qua đời năm trước, nửa năm sau Lưu Tâm Mi liền gả vào, cái sự thay đổi này đến tui cũng khó tiếp nhận được. 】
【 Lưu Tâm Mi cũng không biết đi dỗ đứa nhỏ chút sao? Cứ đứng trơ ra vậy thôi hả? 】
【 Chương trình sao lại mời họ thế, xem mà thấy khó chịu. 】
【 Hay ai đó muốn nổi tiếng đến điên luôn rồi, chương trình này giờ đang rất hot, xuất hiện trên này một mùa thôi có khi sau đó debut luôn cũng được. 】
【 Cái thân phận mẹ kế này mà vẫn muốn nổi tiếng hả? 】
【Nổi tiếng nhờ scandal cũng là nổi tiếng rồi! 】
【Rồi sau này chuyên đóng mấy vai mẹ kế ác độc? Tôi thấy được nha. 】
Các khách mời không nhìn thấy được mấy lời lẽ đầy tính công kích của cộng đồng mạng, nhưng ai cũng cảm nhận được cái mối quan hệ cứng ngắc giữa Từ Tử Kỳ và Lưu Tâm Mi.
Nhóm ekip cố gắng làm công tác tư tưởng cho Từ Tử Kỳ trong chốc lát, nhưng Từ Tử Kỳ nhất quyết không phối hợp. Cuối cùng người dẫn chương trình chỉ có thể nói: “Vậy để Tử Kỳ và Tâm Mi làm trọng tài cho mọi người vậy.”
Mục Mộc nhìn Từ Tử Kỳ đang giận dỗi, nhịn không được thở dài ở trong lòng.
Đời trước, quan hệ của Từ Tử Kỳ và Lưu Tâm Mi vẫn luôn như vậy, nhưng kỳ thật Lưu Tâm Mi cũng chưa làm điều gì không tốt đối với Từ Tử Kỳ.
Mục Mộc cảm thấy Lưu Tâm Mi có khi chỉ là không biết phải ở chung với đứa con riêng khó tính Từ Tử Kỳ này như thế nào, dù sao hiện tại cô ấy cũng chỉ mới 24 tuổi, chưa từng sinh con nuôi trẻ bao giờ, lại gặp phải Từ Tử Kỳ có tính khí con lừa* như vậy, không biết phải làm sao là chuyện bình thường.
(*) 驴脾气: Tính khí con lừa, là một phương ngữ vùng Đông Bắc, thường dùng để miêu tả những nét tính cách của con người, chủ yếu là thẳng thắn, bướng bỉnh và không dễ thỏa hiệp. Những người có tính cách này có xu hướng bảo thủ theo quan điểm riêng của mình và không dễ bị thuyết phục, đôi khi tỏ ra bướng bỉnh.
Hơn nữa, theo như những gì cậu biết được, Lưu Tâm Mi có khi cũng không phải là tự nguyện kết hôn với chú Từ, đây chắc hẳn là một mối liên hôn thương nghiệp.
Cô ấy kết hôn với chú Từ nhiều năm như vậy lại vẫn luôn không muốn sinh con, trước khi nhà họ Từ phá sản, cũng không thấy cô vì tài sản trong nhà mà làm ra chuyện gì xấu xa với Từ Tử Kỳ.
Sau khi nhà họ Từ phá sản, Từ Tử Kỳ bị người ta hại cho nghiện ma túy, thân bại danh liệt, chính là Lưu Tâm Mi theo cùng giúp cậu ta cai nghiện.
Khi đó, chú Từ đã sinh bệnh qua đời, Lưu Tâm Mi hoàn toàn có thể mặc kệ Từ Tử Kỳ.
Nhưng cô ấy lại không làm như vậy.
Mục Mộc không biết Từ Tử Kỳ sau này có suy nghĩ như thế nào, có hay từng hối hận việc cậu ta vẫn luôn giận dỗi cùng Lưu Tâm Mi nhiều năm như vậy hay không.
Nhưng cậu biết, khi còn nhỏ Từ Tử Kỳ thực sự muốn có một người mẹ.
Nếu có thể, cậu hy vọng đời này Từ Tử Kỳ có thể sớm xoá bỏ được thành kiến đối với Lưu Tâm Mi.
Nhưng hiện tại còn đang ghi hình chương trình, Từ Tử Kỳ và cậu cũng chưa thân thiết, chuyện này vẫn phải đợi về sau từ từ giải quyết.
Ekip chương trình chuẩn bị sáu cái bàn, trước mặt mỗi tổ khách mời đều có một rổ quả vải tươi.
Trong khi Đào Diệp Huy dạy Đào Thi Nam lột vỏ quả vải, người dẫn chương trình cười nói: “Hiện tại vẫn chưa bắt đầu thi đấu, các bạn nhỏ có thể lột trước một quả để tự mình ăn. Nhưng đến khi bắt đầu thi đấu, phải đút cho ba mẹ ăn thì mới tính nhé.”
Mục Mộc nhìn những quả vải hấp dẫn trong rổ, không khỏi phát thèm.
Cũng không biết có phải do thân thể bị thu nhỏ lại hay không, chứ đời trước cậu cũng không để ý nhiều đến chuyện ăn uống đến vậy.
Khi cậu còn đang mải xoắn xuýt một mình, bỗng nhiên bị một thứ lành lạnh ngăn trước miệng.
Hạ Tùng Khâu nhìn cậu hỏi: “Em không ăn sao?”
Mục Mộc do dự một chút, vẫn há miệng đem quả vải kia cắn vào, nước vải ngọt ngào tràn ra trên đầu lưỡi, dường như ngon hơn nhiều so với những quả vải cậu đã ăn ở đời trước.
Nhất định là do trẻ con hay háu ăn.
Hạ Tùng Khâu thu tay lại hỏi: “Ăn ngon không?”
Mục Mộc gật gật đầu, cũng lột một quả cho hắn .
Hạ Tùng Khâu ăn xong quả vải mà Mục Mộc đút cho hắn, mới cảm thấy mỹ mãn trở lại chỗ ngồi của mình.
【 A a a a a a các chị em êy, tui no rồi! 】
【 Tui có tội, nhưng bọn họ thật sự là… ô ô ô ô 】
【 Chúc mừng tình bạn! 】
【 Gâu! 】
Mục Bội Chi nhìn hai đứa trẻ đút cho nhau ăn, trong lòng lại có chút chua xót.
Mộc Bảo có thể quen thêm bạn mới là chuyện tốt, dù sao cũng là do Hạ Tùng Khâu đến bên này cho Mộc Bảo ăn trước, sau đó cục cưng nhà cô cũng cho ăn lại cũng coi như là lễ phép cần có, nhìn không ra chút sai sót gì.
Nhưng quả vải đầu tiên mà con trai yêu quý của cô lột vỏ lại không phải cho cô ăn, nghĩ sao cũng cảm thấy không vui nổi.
Kết quả, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mộc Bảo đưa cho cô một quả vải vừa với lột vỏ, nhìn cô vẻ mong chờ nói: “Mẹ ơi, vải này rất ngọt, mẹ cũng ăn đi.”
Mục Bội Chi tức khắc cảm thấy cả trái tim đều bị hòa tan, vui vui vẻ vẻ mà ăn luôn quả vải kia.
Người dẫn chương trình ở phía trước không biết từ đâu tìm thấy một cái thanh la, đột nhiên gõ một cái rồi nói: “Thời gian bắt đầu, các bạn nhỏ cố lên!”
Mục Mộc vốn đối với kết quả thắng thua cũng không quan trọng, thậm chí còn muốn vụng trộm lười biếng một chút.
Chẳng qua khi nhìn thấy mẹ cậu thật sự thích ăn vải do cậu lột vỏ, cậu bỗng nhiên lại thấy có động lực, một quả tiếp một quả mà lột vỏ đút cho Mục Bội Chi ăn.
Tốc độ tay của Hạ Tùng Khâu bên cạnh quá nhanh, Hạ Vân còn chưa ăn xong miếng vải trong miệng, hắn đã lột xong vỏ của quả tiếp theo. Về sau nhóm ekip đành phải mang cho hắn một cái khay, để hắn khi lột vỏ vải xong thì để lên trên khay trước đã.
Tốc độ của ba nhóm còn lại rõ ràng không nhanh bằng bọn họ. Đào Thi Nam lột vỏ thật sự rất khó khăn, vất vả mới lột xong một quả, lại vì cầm không chắc mà rơi trên mặt đất, khiến cô bé tức giận đến suýt chút nữa lại bắt đầu rơi nước mắt.
Đào Diệp Huy vội vàng an ủi: “Không sao hết Nam Nam, chúng ta cứ làm từ từ, đừng vội, Nam Nam đã rất giỏi rồi.”
Lúc này Đào Thi Nam mới đem nước mắt nghẹn lại, tiếp tục lột vải.
La Chu Chu so với Đào Thi Nam thì nhanh hơn một chút, nhưng cô bé chỉ đút cho La Nghị Thần mấy quả, sau đó vì nhịn không nổi (cơn thèm ăn) nên bắt đầu tự đút vào miệng mình .
La Nghị Thần ở bên cạnh sốt ruột mà kêu lên: “Chu Chu! Trước hết cứ đút cho ba ăn đã được không? Chờ khi kết thúc thi đấu rồi ba lại lột cho con ăn!”
Một bên khác, cũng không biết có phải lực tay Tiết Hoài Viễn quá mạnh hay không, mỗi một quả vải lột được đều tan nát tơi tả, nước quả chảy ra đầy tay cậu, Tiết Triều Đống chỉ có thể ăn được một lớp cùi vải khô kiệt. (máy ép rau củ chạy bằng cơm)
MC thấy thế đi đến nhắc nhở bọn họ: “Hoài Viễn đừng dùng nhiều sức như vậy, mấy quả lột ra như thế đều hỏng rồi, không tính được.”
Tiết Hoài Viễn cau mày đồng ý, kết quả đến quả tiếp theo vẫn là cái dáng vẻ như vậy.
Từ Tử Kỳ làm trọng tài, lần này lại không tỏ ra chống đối với nhóm ekip, rất nghiêm túc đi qua đi lại tuần tra, cuối cùng lại dừng ở trước mặt Mục Mộc không chịu đi nữa.
【 Hỡi cả nhà, mọi người có đếm rõ không? Mộc Bảo với Khâu Khâu thì rốt cuộc ai nhanh hơn vậy? 】
【 Khâu Khâu lột vỏ nhanh hơn, nhưng Hạ Vân ăn có hơi chậm hơn 】
【 Tui cược Mộc Bảo thắng! Chị gái với cục cưng phối hợp rất tốt! 】
【 Ô ô ô tui cũng muốn ăn vải do chính tay Mộc Bảo lột vỏ 】
【 Cậu nhóc cực bình tĩnh luôn, không chút vội vàng, hơn nữa mỗi một quả đều lột rất hoàn chỉnh! Thịt quả bên trong không hề bị nát! 】
【 Đúng vậy, Khâu Khâu thi thoảng sẽ không cẩn thận làm rách thịt quả bên trong, nhưng Mộc Bảo chưa hề bị vậy! 】
【 Mộc Bảo của chúng ta đúng là có năng lực nha! 】
【 Thiên thần nhỏ! Ô ô ô ô muốn có một thiên thần nhỏ như vậy! Vừa xinh đẹp vừa ngoan lại có năng lực nữa! 】
Khi chỉ còn dư lại ba phút cuối cùng, người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược. La Chu Chu nhìn thấy Hạ Tùng Khâu lột nhanh vèo vèo, lập tức vội đến phát khóc, nhưng càng sốt ruột lại càng làm cho rối lên, liên túc vài quả đều đang lột đến một nửa thì làm lăn xuống đất mất.
Đào Thi Nam có vẻ không còn muốn giãy giụa nữa, tiếp tục chậm rì rì mà lột vải.
Tiết Hoài Viễn vẫn không khống chế được sức lực, sơ hở chút là bóp nát vải luôn.
“Còn một phút cuối cùng!”
“30 giây!”
“Mười, chín, tám, bảy……”
“Hết giờ!”
Phần thi này đã kết thúc, lột nữa cũng không được tính điểm, nhưng Mục Mộc vẫn thong dong lột nốt vỏ quả vải đang lột dở trong tay, ngẩng đầu lên hỏi Mục Bội Chi: “Mẹ còn muốn ăn nữa không ạ?”
Mục Bội Chi lắc đầu, tuy rằng hương vị những quả vải này đúng là rất ngon, lại còn là do con trai nhỏ tự tay lột vỏ, nhưng ăn nhiều trong một lúc như vậy, trong năm nay cô cũng không muốn ăn thêm một quả vải nào nữa!
Mục Mộc nhìn Từ Tử Kỳ trước mặt, đem quả vải trong tay đưa qua nói: “Thất Thất*, cậu có muốn ăn không?”
(*) 期 và七, đều có phát âm là ‘qi’, một hiện tượng phổ biến trong cách gọi tên thân mật bên TQ bằng từ đồng âm khác nghĩa, giống như tên của mình cũng vậy
Từ Tử Kỳ hơi bất ngờ, lại bắt đầu muốn giận dỗi, Mục Mộc nói thẳng: “Nếu cậu mà nói không muốn thì tớ đem cho người khác.”
La Chu Chu và Đào Thi Nam ngay tức khắc nhìn sang bên này với ánh mắt chờ mong, lại có Hạ Tùng Khâu ở bên cạnh cũng như hổ rình mồi, Từ Tử Kỳ không do dự nữa, một ngụm cắn lấy quả vải trắng trắng mềm nộn trong tay Mục Mộc. Ăn được nửa đường mới nhớ ra hỏi lại: “Cậu vừa mới gọi tôi là gì?”
Mục Mộc lặp lại một lần nữa: “Thất Thất.”
Một bên má của Từ Tử Kỳ căng phồng lên, nói chuyện cũng có chút không rõ ràng lắm: “Tên tôi là Từ Tử Kỳ, không phải Thất Thất.”
Đời trước Mục Mộc vẫn luôn gọi cậu ta như vậy, cho nên hỏi lại rất tự nhiên: “Tớ biết tên cậu là Từ Tử Kỳ, nhưng không thể gọi là Thất Thất sao?”
Từ Tử Kỳ ăn xong quả vải trong miệng, đem hột nhổ ra, có chút ngắc ngứ mà nói: “Tôi cũng chưa nói không thể gọi như vậy.”
Một lát sau, cậu nhóc lại nhấn mạnh: “Tôi lớn hơn cậu, cậu nên gọi tôi là anh trai.”
Mục Mộc còn chưa kịp nói cái gì, Hạ Tùng Khâu liền nhịn không được chạy tới, đứng ở giữa hai người bọn họ nói: “Sắp công bố kết quả trận đấu rồi.”
Từ Tử Kỳ còn nhớ rõ mình là trọng tài, vội vàng chạy tới tập hợp với các vị trọng tài khác.
Hạ Tùng Khâu nhìn Mục Mộc, hống hách nói: “Em không được gọi cậu ta là anh trai.”
Mục Mộc chớp chớp mắt, cố ý hỏi hắn: “Vì sao nha?”
Hạ Tùng Khâu cũng không giải thích: “Dù sao cũng không được!”
【 Tiểu bá tổng* quả nhiên vẫn là tiểu bá tổng 】
(*) Cái từ này xin phép được để vậy luôn cho ngắn và dễ nghe chứ “tổng giám đốc độc đoán tí hon”….. hơ hơ
【 Ngang ngược vậy được luôn hả? Mộc Bảo muốn gọi sao thì gọi, không muốn gọi thì thôi, liên quan gì đến nhóc này đâu? 】
【 Dục vọng chiếm hữu của mấy bạn nhỏ rất lớn mà, không cần nghiêm túc đến vậy đâu 】
【 Tui thích cái dáng vẻ bá đạo này của Khâu Khâu! 】
Mục Mộc bỗng nhiên phát hiện việc trêu đùa Hạ Tùng Khâu năm tuổi rất là thú vị, tiếp tục giả ngu: “Nhưng mà họ đều lớn tuổi hơn em mà.”
Hạ Tùng Khâu: “Dù vậy cũng không cho gọi.”
Mục Mộc dùng cặp mắt xinh đẹp sạch sẽ nhìn hắn nói: “Ở nhà em còn có hai anh trai ruột nữa đó, anh Tùng Khâu, anh nói xem phải làm sao bây giờ.”
Hạ Tùng Khâu lần đầu tiên bị làm cho nói không nên lời, một hồi lâu sau mới nói: “Anh trai ruột thì được, nhưng em không được gọi những người khác là anh.”
Ngay lúc này, người dẫn chương trình tuyên bố: “Kết quả trận thi đấu vừa rồi đã có! Chúng ta cùng chúc mừng bạn nhỏ Hạ Tùng Khâu đã chiến thắng thi đấu lần này!”
Mọi người bắt đầu sôi nổi vỗ tay, Hạ Tùng Khâu được gọi đi lên phía trước nhận lấy món quà bí mật kia.
Người dẫn chương trình đưa cho hắn một cái túi gấm thêu hình rất đẹp, sau đó hỏi: “Khâu Khâu có muốn mở ra nhìn thử không?”
Hạ Tùng Khâu lạnh lùng: “Không ạ.”
Ánh mắt La Chu Chu đầy mong chờ nhìn phần thưởng hắn thắng được, trốn vào trong lòng La Nghị Thần khóc lên.
Nhưng Hạ Tùng Khâu đến nhìn cũng không thèm nhìn cô bé một cái, trực tiếp đem phần thưởng nhét vào trong tay Mục Mộc.
La Chu Chu tức khắc lại không khóc nữa, cô bé cảm thấy cái túi kia thật xinh đẹp, nên đưa cho người xinh đẹp nhất!
Mục Mộc chần chờ hỏi: “Anh Tùng Khâu, anh không nhìn xem bên trong là cái gì đã đưa cho em rồi sao?”
Hạ Tùng Khâu: “Trước đó anh đã hứa là cho em rồi mà.”
Mục Mộc lại hỏi: “Vậy giờ em có thể mở ra không?”
Hạ Tùng Khâu gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Mục Mộc đem túi gấm mở ra, thấy bên trong là một chuỗi vòng tay gỗ đàn hương màu đỏ sậm, hạt châu rất nhỏ, mượt mà bóng loáng, còn tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Người dẫn chương trình giới thiệu: “Đây là gỗ đàn hương được đưa tới từ Ấn Độ, nó đã 60 năm tuổi. Trải qua hơn hai mươi năm cất giữ, mùi hương trở nên rất dịu nhẹ, trẻ em cũng có thể đeo được.”
“Nhiệm vụ kế tiếp cũng có liên quan tới việc này. Tòa cổ trấn này đã có lịch sử rất lâu đời, là nơi sinh sống của rất nhiều nghệ nhân thủ công có tay nghề kế thừa từ thời cổ đại. Vòng tay vừa nãy chính là do một nghệ nhân lớn tuổi trong thị trấn làm ra.”
“Hiện tại trong tay tôi có sáu thẻ nhiệm vụ, tương ứng với sáu loại kỹ nghệ cổ xưa, các bạn nhỏ sẽ dựa theo kết quả thi đấu lúc nãy lần lượt lên đây rút thăm, sau đó đi tìm đến vị trí ghi trên thẻ nhiệm vụ để bái sư học nghệ.”
“Khâu Khâu, cháu là người đầu tiên, lại đây nhận lấy thẻ nhiệm vụ của cháu đi.”
Hạ Tùng Khâu đi đến quan sát một chút, thấy bề ngoài của các thẻ nhiệm vụ đều giống nhau như đúc, liền tiện tay lấy một cái, mở ra liền thấy bên trên chỉ viết một dòng địa chỉ.
Các bạn nhỏ khác cũng lần lượt đi lên nhận lấy thẻ nhiệm vụ, sau đó cùng với ba mẹ của mình đi tìm địa chỉ được ghi trên thẻ.
Hạ Tùng Khâu cố ý nhìn vào thẻ nhiệm vụ của Mục Mộc, trước lúc rời đi còn nhỏ giọng nói với Mục Mộc: “Lát nữa anh sẽ đến đó tìm em.”
Mục Mộc gật gật đầu với hắn rồi theo Mục Bội Chi đi ra khỏi cổng tìm nơi bái sư.
Mọi người đều không quen thuộc với nơi này, hỏi đường hết một vòng mới tự tìm được nơi cần đến.
【 Tiết Hoài Viễn đi đến quán trà, Từ Tử Kỳ là thợ mộc, La Chu Chu là làm gốm, Hạ Tùng Khâu biểu diễn múa rối bóng, Đào Thi Nam là cái gì vậy? 】
【 Làm đồ giấy*】
【 Ớ, có hơi đáng sợ nha! 】
【 Chứ lại không? Cô bé cũng bị doạ cho khóc rồi kìa! 】
【 Làm đồ giấy á! Có nhầm không đấy? Chương trình thật cho trẻ em học cái này hả? 】
【 Tui thấy cái tạo hình bây giờ của Đào Thi Nam, tóc đen dài thẳng thêm váy liền áo màu trắng, trông còn đáng sợ hơn cả người giấy ở trong tiệm kìa. 】
【 Khâu Khâu phải học múa rối bóng luôn hả? Thật đáng mong chờ! 】
【 Tui cũng muốn nhìn thấy tiểu bá tổng biểu diễn múa rối bóng, hắc hắc 】
【 Mộc Bảo đâu? Còn chưa tìm được nơi chỉ định nữa hả? 】
【 Tìm được rồi tìm được rồi! Cái này dùng để làm gì vậy? 】
【 Ha ha ha ha Mộc Bảo phải học xiếc ảo thuật sao? 】
【 Mấy đứa nhỏ khác thì đều làm nghề thủ công, sao đến lượt Mộc Bảo thì lại khó khăn một đường thẳng tắp up (đi lên) thế này! 】
【 Mộc bé cưng mới 4 tuổi rưỡi thôi đó! Trẻ con có thể học mấy loại xiếc ảo thuật này thật hả? 】
【 Tuy là xiếc ảo thuật cần phải được bắt đầu luyện tập từ nhỏ, nhưng tui vẫn muốn nói là nhóm ekip nên làm người đi! 】
Lúc này, đoàn xiếc đang biểu diễn, có rất nhiều cư dân đang vây xem, nhìn quá rất là nhộn nhịp.
Đến lúc Mục Bội Chi ôm Mục Mộc chen vào, người biểu diễn xiếc ảo thuật bỗng nhiên bắt đầu phun lửa, làm cho Mục Mộc hoảng sợ.
Còn có người liên tục làm mấy cái lộn ngược ra sau, ngay sau đó lại là động tác xoạc chân giữa không trung. Có một cô bé khác thì đang tung hứng bóng, lúc đầu chỉ có hai quả bóng, sau đó càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh làm người xem hoa cả mắt.
Mục Mộc nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người như bị sét đánh.
Cậu thật sự chỉ là muốn đến trộm làm biếng chút thôi đó!
(*) Nghề làm đồ giấy: Nghề này là một trong những nghề lâu đời nhất ở TQ, thường gắn liền với ma chay tế lễ do quan niệm về thế giới sau khi người ta chết đi. Ngày nay có hai loại hình chính của nghề này, một vẫn dùng trong các dịp tế lễ tôn giáo, người Việt mình gọi là nghề làm vàng mã đó; một loại hình khác có thể hiểu như origami – nghệ thuật gấp, xếp giấy thành những tác phẩm để trang trí hoặc trưng bày. Origami của Nhật Bản nổi tiếng nên thường bị hiểu lầm là có nguồn gốc từ Nhật Bản, nhưng thực ra nó có nguồn gốc và xuất xứ từ Trung Quốc cổ đại (Thế Kỷ 1-2). Nhưng khi lưu truyền sang Nhật Bản (Thế Kỷ 6), nó thường được dùng để trang trí làm đẹp và ít khi được dùng cho việc thời cúng lễ nghi (triều Muromachi 1392 –1573), sau này khi lan rộng ra cả các nước Châu Âu nó được đặt tên là origami cho bộ môn gấp giấy đó. Ở hầu hết các nước đã từng là chư hầu của Trung Hoa cổ đại, như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản thì đều có nghề làm đồ giấy này và được coi như là nghề hay nghệ thuật truyền thống của mỗi nước. Tất cả thông tin trên này mình tự tìm hiểu và dịch tóm tắt lại từ cả các nguồn Tiếng Anh, Hàn và Trung do nó từng là một bài nghiên cứu thuộc bộ môn chuyên ngành của mình. Có thể sẽ có sai sót đâu đó nên mọi người cứ góp ý ạ. Mình chỉ giải thích rõ vì trên Baidu có ghi và nhắc đến cả hai loại hình làm đồ giấy này, loại hình được nhắc đến trong chương là làm đồ vàng mã, hình nhân,…
Ngoài ra, theo tài liệu mình tìm được, người ta còn tổ chức rất nhiều cuộc thi gấp giấy này trên toàn Thế giới, ở Hàn Quốc còn có cả một Hiệp hội về ngành này nữa…