Hạ Tùng Khâu nhìn bé thiên sứ xinh đẹp trước mắt, một lần nữa thật cẩn thận mà vươn tay nói: “Lần này anh sẽ không làm đau em nữa.”
Mục Mộc rất tự nhiên mà đặt tay của mình vào lòng bàn tay hắn tay, hai người tay trong tay đi qua đám người ở đó, tự mình đến chỗ lấy cơm.
Đối với mấy cậu nhóc bốn năm tuổi mà nói, bàn bếp bày đồ ăn của khách sạn có hơi cao, Mục Mộc chỉ có thể miễn cưỡng thấy được trên bàn có những món ăn gì, nhưng rất khó để cậu dùng cánh tay ngắn nhỏ của mình tự lấy được đồ ăn.
Khi Mục Mộc còn đang đứng đối diện với khoai nướng thơm ngào ngạt nuốt nước miếng, Hạ Tùng Khâu quen cửa quen nẻo lấy ra từ tủ khử trùng một cái đĩa lớn, dùng lợi thế chiều cao của mình giúp cậu lấy được một củ khoai nướng to nhất ngon nhất, sau đó hỏi: “Em còn muốn ăn gì nữa không?”
Không biết có phải vì trước kia đã quá quen thuộc với hắn hay không, lúc Mục Mộc đối mặt với Hạ Tùng Khâu, cậu hoàn toàn không có ý thức mình đã là một người trưởng thành. Cậu cười tủm tỉm mà nhìn hắn nói: “Cảm ơn anh Tùng Khâu, em còn muốn ăn tiểu long bao kia nữa, còn cả trứng luộc nước trà và sữa đậu nành nữa.”
Hạ Tùng Khâu bình tĩnh gật gật đầu, đem đĩa đồ ăn đưa cho Mục Mộc nói: “Em cầm cái này trước đã nhé.”
Đôi tay Mục Mộc nhận lấy đĩa đồ ăn còn to hơn cái đầu của mình, nhắm mắt mà đi theo phía sau Hạ Tùng Khâu, giống như một cái đuôi nhỏ đang chờ được cho ăn.
Hạ Tùng Khâu đi đến cạnh nồi trứng luộc nước trà, nhón chân lấy cái muỗng múc ra một quả trứng trong nồi nước trà, cẩn thận để ráo hết nước sau đó mới để lên cái đĩa của Mục Mộc một cách chắc chắn.
Mục Mộc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn hắn cười: “Cảm ơn anh ạ, em còn muốn một quả trứng nữa, cho mẹ em ạ.”
Hạ Tùng Khâu không có chút mất kiên nhẫn nào, lại múc một quả trứng luộc nước trà ra, sau đó hỏi: “Đủ chưa?”
Mục Mộc vội vàng nói: “Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn anh ạ.”
Hạ Tùng Khâu lại đi lấy sữa đậu nành cho cậu, lần này còn rất tự giác hỏi: “Em cũng muốn lấy cho cô Mục một phần chứ?”
Mục Mộc gật đầu: “Dạ!”
Đến chỗ lồng hấp tiểu long bao, bởi vì quá cao nên ngay cả với chiều cao của Hạ Tùng Khâu cũng với không tới.
Hắn bưng theo hai ly sữa đậu nành đi qua, banh khuôn mặt nhỏ nói với nhân viên khách sạn: “Chú ơi, cháu muốn hai lồng tiểu long bao, cảm ơn.”
Nhân viên công tác cười nói: “Được, các cháu đi về trước đi, một lát nữa chú mang qua cho các cháu.”
Hai người đồng thanh nói cảm ơn, thoạt nhìn còn rất có lễ phép.
Nhân viên khách sạn bị hai nhóc con làm cho thấy cưng muốn chết, cười đến đôi mắt đều híp thành một đường: “Bạn nhỏ không cần khách sáo, sữa đậu nành có hơi nóng, chú ý an toàn, đừng làm đổ nhé.”
Hạ Tùng Khâu khẽ gật đầu, đang chuẩn bị mang theo Mục Mộc trở về, đột nhiên có một cậu bé dáng người cao hơn bọn họ đi tới hỏi: “Xin chào, các em có cần giúp đỡ không?”
Mục Mộc lúc đối mặt với người xa lạ lại khôi phục dáng vẻ của một người trưởng thành, chỉ cảm thấy cái cậu bạn này có vẻ thích giúp đỡ người khác, cậu cười hiền lành đáp: “Không cần, cảm ơn ạ.”
Hạ Tùng Khâu thấy Mục Mộc cười với bạn nam khác, lập tức thấy có chút không vui.
Chỉ là nghĩ đến việc Mục Mộc không gọi người khác là ‘anh’, cũng không có nhận sự giúp đỡ của người ta, hắn lại có chút đắc ý.
Nam hài bị Mục Mộc cự tuyệt lúc sau liền nhìn về phía Hạ Tùng Khâu, Hạ Tùng Khâu cũng nói: “Không cần, cảm ơn.”
Cậu bạn kia có chút không được tự nhiên mà gãi gãi đầu, tự giới thiệu: “Anh tên là Tiết Hoài Viễn, năm nay bảy tuổi, bố anh là Tiết Triều Đống. Các em tên là gì?”
Mục Mộc còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Hạ Tùng Khâu nói: “Em ấy tên Mục Mộc, em là Hạ Tùng Khâu.”
Tiết Hoài Viễn lặp lại một lần tên của bọn họ, sau đó nghiêm túc gật gật đầu: “Anh nhớ rồi, về sau có việc gì cần hỗ trợ, có thể tới tìm anh.”
Hạ Tùng Khâu không trả lời, lúc ánh mắt hắn nhìn về phía Tiết Hoài Viễn vẫn có chút cảnh giác.
Người này vóc dáng cao hơn so với hắn, thoạt nhìn sức lực cũng khoẻ hơn hắn.
Nếu Tiết Hoài Viễn tranh giành Mục Mộc cùng với hắn, hắn không chắc đánh thắng được. (Ủa, alo, ai làm gì đâu???)
Mục Mộc không nhận ra mùi thuốc súng Hạ Tùng Khâu đơn phương phát ra với Tiết Hoài Viễn, cười với Tiết Hoài Viễn nói: “Cảm ơn anh ạ.”
Hạ Tùng Khâu nhìn thấy Mục Mộc lại cười với Tiết Hoài Viễn, sắc mặt tức khắc trở nên xấu đi, nhịn không được thúc giục: “Mộc Mộc, chúng ta đi về ăn cơm trước đi.”
“Được ạ.” Mục Mộc nói xong, lại lễ phép muốn cùng Tiết Hoài Viễn chào hỏi: “Bọn em đi ăn cơm trước đây ạ.”
Tiết Hoài Viễn nhìn hai người bọn họ cùng nhau rời đi, ánh mắt lại có vài phần cô đơn.
【 Ha ha ha ha cái bạn nhỏ này nhất định cũng muốn chơi cùng Mộc Bảo của chúng ta. 】
【 Sếp nhỏ bá đạo không hổ là sếp nhỏ bá đạo, quá sủng Mộc Bảo của chúng ta luôn. 】
【 Chậc, sao cứ có cảm giác hơi giống Tu La tràng là sao ta. 】
【 Bạn nhỏ Hạ Tùng Khâu à, cái mùi dấm chỗ nhóc đều xuyên qua màn hình bay đến nhà tôi rồi đây này, chua ơi là chua. 】
【 Ha ha ha dục vọng chiếm hữu của sếp nhỏ rất mạnh đấy nhé. 】
【 Mấy bạn nhỏ khi kết bạn cũng sẽ tranh giành tình cảm, chắc chắn Khâu Khâu muốn làm người bạn thân tốt nhất của Mộc Bảo nha. 】
Mục Bội Chi cùng Hạ Vân trò chuyện một lát, thật vất vả mới làm cho vị fan điện ảnh này không kích động nữa.
Cô đến chào hỏi vài người quen cũ, còn chưa nói được mấy câu đã nhìn thấy bé con bưng một mâm lớn đựng đầy đồ ăn chạy lại đây nói với cô: “Mẹ ơi, mẹ ăn cơm đi ạ. Anh Tùng Khâu đã giúp con lấy thêm một phần bữa sáng cho mẹ nữa.”
Mục Bội Chi vội vàng đỡ lấy mâm từ tay con trai, lại đón sữa đậu nành từ tay Hạ Tùng Khâu đưa qua đặt lên bàn ăn, sau đó nói: “Cảm ơn Tùng Khâu, cũng cảm ơn Mộc Bảo nữa nhé.”
Nói xong, cô lại không nhịn được ôm lấy con trai hôn một cái lên khuôn mặt mềm mụp của bé. Mục Mộc bị thơm một cái thấy rất ngượng ngùng, cả khuôn mặt đều đỏ lên, nhỏ giọng dỗi: “Mẹ, đừng có hôn con trước mặt nhiều người như vậy mà, chúng ta còn đang phát sóng trực tiếp đó.”
Mục Bội Chi bị bé con chọc cười, xoa xoa đầu nhỏ của bé nói: “Mộc Bảo sao mà dễ ngượng ngùng vậy chứ? Được được, lần sau mẹ trộm hôn con thôi, không cho những người khác thấy là được chứ gì.”
Mục Mộc gật gật đầu, lại nói: “Mẹ làm rối hết tóc của con rồi.”
Mục Bội Chi phát hiện dạo này con trai cô có chút chú ý nhiều đến hình tượng của bé, gánh nặng hình tượng này so với một nhân vật công chúng như cô còn nặng hơn.
Hình như, luôn tại những lúc mà cô không để ý, mấy nhóc con này như là đột nhiên trưởng thành vậy.
Mục Bội Chi trong lòng có chút cảm thán, duỗi tay vuốt lại tóc cho con trai, nghiêm túc mà xin lỗi: “Thật sự xin lỗi cục cưng, là mẹ không biết kiềm chế, lần sau sẽ không như vậy nữa. Chúng ta ăn cơm trước nhé? Cơm nước xong mẹ sẽ làm một kiểu tóc xinh đẹp cho con.”
Mục Mộc rộng lượng mà nói: “Không sao đâu ạ. Nhưng mà con muốn có một kiểu tóc trông đẹp trai, không muốn trông xinh đẹp đâu.”
Mục Bội Chi buồn cười: “Được rồi, mẹ sẽ chải cho Mộc Bảo một kiểu tóc trông đẹp trai giống như anh trai Tùng Khâu nhé.”
Mục Mộc theo bản năng nhìn về phía Hạ Tùng Khâu, lại thấy hình như mặt Hạ Tùng Khâu cũng có chút hồng.
Cậu có chút mơ hồ, Hạ Tùng Khâu đây là làm sao thế?
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】
【 Chị em ơi, cô kiềm chế một chút, hoa hết mắt tui rồi. 】
【 Ha ha ha Mộc Bảo thật đáng yêu quá đi, bé con muốn làm cho cô mắc cười chết để kế thừa Hoa Bắc* của cô sao? 】
(*) Hoa Bắc này là một dịch vụ tín dụng tiêu dùng (chi tiêu trước, trả tiền sau). Người dùng sẽ nhận được từ 500 – 50.000 NDT (khoảng 1.750.000đ – 174.120.000đ / số tiền đã được làm tròn đến hàng chục nghìn và tỉ giá quy đổi tại thời điểm làm bản dịch này) sau khi kích hoạt tài khoản thành công.
【 Mới còn bé xíu như vậy đã biết xấu đẹp rồi nha, lại còn không muốn xinh đẹp chỉ muốn đẹp trai nữa. Không được rồi, tôi cười đến đau cả bụng luôn rồi. 】
【 Tuy vậy nhưng mà Khâu Khâu này, nhóc đỏ mặt cái giề vậy hả? 】
【 Dzô ~ 】
【 Ồ! 】
【 Hắc hắc 】
【 Hắc hắc hắc 】
【??? 】
Nhân viên khách sạn đã mang hai lồng tiểu long bao nóng hôi hổi đến đây, Mục Mộc ngửi được mùi thơm, tức khắc không còn muốn nghĩ đến chuyện khác nữa.
Cậu cảm ơn nam nhân viên khách sạn kia xong, lại đưa cho Mục Bội Chi một đôi đũa, thuận miệng nhắc nhở một câu: “Mẹ ơi, cẩn thận khỏi bị bỏng ạ.”
Lời muốn nói của Mục Bội Chi bị con trai nói ra trước, biểu tình trong phút chốc có chút đờ ra, sau đó cô lại nhịn không được cười nói: “Cảm ơn cục cưng, cục cưng cũng cẩn thận để khỏi bỏng nhé.”
Mục Mộc gật gật đầu, tuy rằng bây giờ cậu vừa thấy thèm ăn lại vừa đói, nhưng động tác cũng không có vẻ vội vàng, ổn định vững chắc gắp lên một chiếc bánh bao mỏng vỏ đặt vào đĩa, còn chấm chấm dấm, phồng lên quai hàm thổi một lát mới bắt đầu cẩn thận ăn.
Mới vừa ăn một miếng nhỏ, cậu lại bỗng nhiên nhớ tới hỏi: “Cô Hạ ơi, anh Tùng Khâu ơi, hai người có muốn ăn thêm một chút hay không ạ? Tiểu long bao này ăn rất ngon.”
Hạ Vân vẫn là có chút khẩn trương, vội vàng nói: “Không cần không cần, cảm ơn Mộc Mộc, cô đã ăn rồi, Mộc Mộc nhanh ăn đi.”
Mục Mộc nhìn về phía Hạ Tùng Khâu: “Còn anh Tùng Khâu thì sao ạ?”
Hạ Tùng Khâu mím môi, bày ra dáng vẻ muốn ăn lại ngại mở lời.
Mục Mộc trong lòng cảm thấy buồn cười, gắp một cái tiểu long bao đặt vào cái đĩa nhỏ khác, đưa cho Hạ Tùng Khâu nói: “Thật sự ăn ngon lắm, anh Tùng Khâu cũng nếm thử một chút đi.”
Hạ Tùng Khâu nói một cách kiềm chế: “Cảm ơn em.”
【 Ô ô ô Mộc Bảo đúng là thiên sứ nhỏ, rất ấm ấp rất tri kỷ. 】
【 Bé con ăn nhìn ngon quá đi a 】
【 Tướng ăn của Khâu Khâu cũng rất tốt nhé! Hai nhóc con bọn họ thật là, tôi khóc chết mất 】
【 Thanh lịch, thật sự là quá thanh lịch luôn! 】
【 Mộc Bảo thật sự chỉ có 4 tuổi rưỡi hả? Cũng giỏi quá đi! 】
【Cô con gái nhà tôi đây đã 16-17 cũng chỉ biết ăn một mình, mãi cũng không học được là phải biết chia sẻ đồ ăn với người khác. 】
【 Đây là gia giáo của nhà có tiền nhỉ? 】
【 Ô ô ô cục cưng đáng yêu quá, tôi thì cứ một miếng một cái nhé! 】
【 Tôi mua được bao tải trên mạng rồi nhé, màu gì cũng có, để hỏi xem Mộc Bảo thích cái nào. 】
【 Bắt cóc một đứa cũng là bắt, bắt cóc hai đứa cũng là bắt, không bằng chúng ta……】
【Bắt thêm Khâu Khâu nữa! Bắt cả hai đứa với nhau, hắc hắc 】
Mục Bội Chi và Mục Mộc là nhóm cuối cùng xuống dưới này. Trong khi hai mẹ con bọn họ ăn cơm, mấy vị phụ huynh và các bạn nhỏ ở những tổ khác đã ăn xong rồi, đang cùng ngồi tự giới thiệu với nhau.
Hạ Vân và Hạ Tùng Khâu không tham gia náo nhiệt ở bên kia. Hạ Vân ngồi ở đối diện Mục Bội Chi, ngắm thần tượng ăn cơm. Cô không dám quang minh chính đại mà ngắm, chỉ là thi thoảng liếc mắt nhìn một cái.
So với cô thì Hạ Tùng Khâu có vẻ có tiền đồ hơn nhiều, ăn xong tiểu long bao Mục Mộc gắp cho, lại được Mục Mộc chia cho một miếng khoai nướng, hắn vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Mục Mộc.
Chờ bọn họ ăn xong, người dẫn chính của chương trình mới gọi mọi người tụ lại với nhau, chính thức để cho mỗi nhóm khách quý đều giới thiệu đơn giản về mình một chút.
Nhóm đầu tiên là đạo diễn Đào Diệp Huy và con gái Đào Thi Nam. Đào Thi Nam mặc một bộ váy liền áo màu trắng, làn váy dài đến mắt cá chân, tóc dài mái bằng màu đen, thoạt nhìn có chút văn tĩnh (văn nhã và tĩnh lặng), khi được hỏi đến có yêu thích cái gì hay không, cô bé nhỏ giọng nói thích đọc sách.
Người dẫn chương trình ngạc nhiên hỏi: “Nam Nam thích đọc sách gì nè? Là truyện hả? Hay là sách truyện chữ?”
Đào Diệp Huy thay con gái trả lời: “Bé đã biết chữ rồi, gần đây thích đọc truyện cổ tích và thơ hiện đại.”
【 Nếu tôi nhớ không lầm thì cô bé mới chưa đến 6 tuổi nhỉ? 】
【 Đúng vậy, không phải tròn sáu tuổi mới bắt đầu học tiểu học sao? Hiện tại nhà trẻ đều khủng bố như vậy sao? 】
【 Giáo dục sớm hả? 】
【 Thật đáng sợ, đây là đốt cháy giai đoạn hả? 】
【 Trẻ con nên được trải qua thời thơ ấu một cách vui vẻ chứ? Cũng không cần bắt đầu gà con* sớm như vậy đâu! 】
(*) 鸡娃: Gà con, là một từ thông dụng trên Internet, ám chỉ hành vi cha mẹ truyền “máu gà” cho con mình để con đọc giỏi, đạt điểm cao trong các kỳ thi, họ không ngừng sắp xếp việc học, sinh hoạt cho con.
Trong khi phần bình luận nháo nhào bàn luận về vấn đề giáo dục trẻ em, Mục Mộc lại đang quan sát Đào Thi Nam.
Cậu và Đào Diệp Huy không tính là người xa lạ, cậu còn biết Đào Thi Nam sau này sẽ là tác giả kiêm biên kịch nổi tiếng khi vẫn còn trẻ, chuyên viết các tác phẩm huyền nghi về tội phạm gay cấn và tiểu thuyết trinh thám.
Tiểu thuyết của cô nàng không chỉ bán chạy trong ngoài nước, còn được cải biên thành tác phẩm điện ảnh, đạt được không ít giải thưởng danh tiếng, đặc biệt là bộ 《Rainforest Tracking》* cuối cùng kia, không chỉ đạt được giải biên kịch xuất sắc nhất, số vé bán ra cũng rất khả quan, ở nước ngoài cũng làm ra nhiệt độ rất cao.
(*) Không biết dịch sao cho ra cái tên bộ phim hành động mà thuần Việt nữa ạ
Nội dung của 《Rainforest Tracking》 kể về những người bảo vệ rừng mưa nhiệt đới đuổi bắt bọn tội phạm săn trộm, nhân vật chính là một cảnh sát có vũ trang trẻ tuổi, cuối cùng tuy rằng anh hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bất hạnh hy sinh.
Mục Mộc có ấn tượng sâu sắc với điều này bởi vì Mục Bội Chi đã đóng vai người mẹ của người cảnh sát kia. Khi ấy cậu còn cố ý dành thời gian đến rạp chiếu phim xem bộ phim này, hình như còn là đi xem cùng Hạ Tùng Khâu.
Lúc ấy giá trị con người của Hạ Tùng Khâu đã rất cao, công việc cũng rất bận rộn. Cũng không biết sao lúc đó hắn lại có thời gian đi xem phim với cậu như thế.
Xem xong cậu mới biết được, Đào Thi Nam viết xong câu chuyện này liền phong bút*. Khi đối diện với ống kính phỏng vấn, thoạt nhìn trạng thái tinh thần của cô rất không tốt, rõ ràng mới chỉ ngoài đôi mươi, lại giống như đã mất đi tất cả sức sống.
(*) Không tiếp tục làm tác giả nữa, không sáng tác nữa
Mục Mộc mơ hồ nhớ lại, nhân vật chính trong câu chuyện kia đúng là dựa trên nhân vật có thật, và xác thật là đã hy sinh vì nhiệm vụ.
Hơn nữa cậu có thể cảm nhận được, tác giả của câu chuyện này có chút tình cảm đặc biệt nào đó với nhân vật chính. Nỗi đau mất đi người quan trọng nhất được tiết lộ ở cuối câu chuyện cũng khiến cho cậu – một người ngoài cuộc chỉ đứng xem cũng thấy thật cảm động.
Cậu không biết được, cuối cùng Đào Thi Nam có đi ra được từ trong chuyện này hay không, vì đời trước cậu cũng chỉ sống đến 23 tuổi.
Cậu chỉ hy vọng, ở đời trước sau khi cậu mất rồi, người nhà của cậu không vì cái chết của cậu mà quá đau lòng.
“Mộc Mộc.”
Mục Mộc nghe được có người gọi, đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình. Cậu quay đầu nhìn Hạ Tùng Khâu bên cạnh, lại nghe đối phương thấp giọng hỏi: “Em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Mục Mộc lắc đầu nói: “Em không có việc gì.”
Hy vọng đời trước Hạ Tùng Khâu cũng không vì cậu chết mà thấy khổ sở.
Hạ Tùng Khâu bỗng nhiên duỗi tay sờ sờ trán cậu, không thấy nóng, mới tạm thời tin tưởng lời cậu nói, tiện đà lại trộm nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy trông em có vẻ không vui lắm.”
Mục Mộc kinh ngạc với sự nhạy bén của Hạ Tùng Khâu, nhưng những việc này cậu lại chẳng thể nói với người khác, càng không thể nói cho Hạ Tùng Khâu mới chỉ có năm tuổi.
Cậu mỉm cười với Hạ Tùng Khâu, cố ý dùng giọng điệu trẻ con nói: “Cảm ơn anh Tùng Khâu, em thật sự không có việc gì.”
Hạ Tùng Khâu lại nhìn cậu một cái, nhưng không nói gì nữa.
Người dẫn chương trình đã giới thiệu xong về cha con Đào Diệp Huy rồi. Khi Đào Thi Nam được Đào Diệp Huy dắt trở lại trong nhóm, còn nhịn không được hướng về chỗ Mục Mộc nhìn qua, giống như thấy thật tò mò với cậu em trai rất đỗi xinh đẹp này.
Nhóm được giới thiệu thứ hai chính là nhóm của Mục Bội Chi và Mục Mộc, ngay sau đó là La Nghị Thần cùng con gái La Chu Chu.
La Chu Chu mặc một chiếc váy bồng màu vàng nhạt, tết bím tóc hai bên, thoạt nhìn tính tình có vẻ hoạt bát, mới trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể làm thân được với những bạn nhỏ khác rồi.
Mục Mộc cảm giác cái tên La Chu Chu này có chút quen tai. Một lúc lâu sau cậu mới nhớ ra, đời trước hình như cũng có một vận động viên trượt băng cũng tên La Chu Chu, còn từng đạt được huy chương vàng tại Thế vận hội Olympic.
Chỉ là sau này trong một buổi thi đấu cô ấy gặp tai nạn ngoài ý muốn, bị bạn diễn nam làm ngã văng ra ngoài. Vết thương quá nặng khiến cô trở thành người thực vật.
Hơn nữa, vào thời điểm đó cô còn đang có quan hệ tình cảm với bạn diễn nam kia. Nghe nói trước lúc thi đấu hai người vừa mới náo loạn một trận vì đằng trai ngoại tình.
Mục Mộc nhìn bé gái mới 6 tuổi trước mắt, không xác định được có phải chính là cô ấy hay không.
Vừa đúng lúc người dẫn chương trình hỏi La Chu Chu có sở trường đặc biệt gì hay không, cô bé cười hì hì xách theo làn váy xoay một vòng, thanh thúy mà nói: “Cháu thích khiêu vũ, cũng thích trượt băng nữa ạ.”
Người dẫn chương trình lại hỏi: “Là trượt băng nghệ thuật sao?”
La Chu Chu hứng thú bừng bừng mà nói: “Đúng ạ.”
La Nghị Thần sờ sờ bím tóc nhỏ của con gái, giải thích cho mọi người: “Chu Chu từ 4 tuổi bắt đầu học trượt băng, một bé gái còn nhỏ như vậy cũng không sợ bị quăng ngã. Người ba là tôi đây lại nhìn mà thấy đau lòng, nhưng mỗi lần con bé ngã cũng không khóc, lại tự mình bò dậy tiếp tục luyện tập.”
Người dẫn chương trình khen ngợi: “Chu Chu thật dũng cảm.”
Mục Mộc lúc này đã xác định được, vận động viên trượt băng kia chính là La Chu Chu này đây.
Nhóm tiếp theo là Tiết Triều Đống và Tiết Hoài Viễn, Tiết Hoài Viễn là bạn nhỏ lớn tuổi nhất ở đây, vóc dáng cũng cao nhất.
Gia đình họ đã có nhiều thế hệ tập võ, Tiết Hoài Viễn cũng bắt đầu đặt nền móng từ nhỏ. Người dẫn chương trình giới thiệu xong còn nói giỡn, hỏi cậu nhóc có thể biểu diễn một chút cho mọi người xem hay không, Tiết Hoài Viễn trực tiếp làm một cái lộn ngược ra sau, nhận được một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Mục Mộc cũng vỗ tay theo, vỗ vỗ xong tay nhỏ liền phát hiện sắc mặt Hạ Tùng Khâu trông không tốt lắm.
Cậu thò lại gần nhỏ giọng hỏi: “Anh Tùng Khâu, anh làm sao vậy?”
Hạ Tùng Khâu rét căm căm hỏi: “Em cảm thấy hắn rất lợi hại hả?”
Mục Mộc không rõ nguyên do gật gật đầu, 7 tuổi có thể lộn ngược ra sau chẳng lẽ không phải rất lợi hại sao? Dù sao thì cậu cũng làm không được.
Không nghĩ tới Hạ Tùng Khâu nghe xong cậu trả lời, sắc mặt tức khắc càng xấu thêm.
Mục Mộc duỗi tay nhẹ nhàng túm túm lấy tay áo Hạ Tùng Khâu, cố ý chọc hắn: “Anh Tùng Khâu, vì sao anh lại tức giận nha?”
Hạ Tùng Khâu không nói chuyện, Mục Mộc lại gọi: “Anh Tùng Khâu ơi?”
Hạ Tùng Khâu bị kêu đến chịu không được nữa, nghĩ thầm ít nhất bây giờ Mục Mộc chỉ gọi mình hắn là anh (ca ca), Tiết Hoài Viễn biết lộn ngược ra sau thì sao nào!
Nhưng hắn vẫn là mạnh miệng nói: “Anh không tức giận.”
Mục Mộc không vạch trần hắn, chỉ là cảm thán ở trong lòng một chút, tâm tư của trẻ con cũng thật khó đoán mà.
Sau cha con Tiết Triều Đống là đến cặp mẹ kế con chồng gia đình hào môn kia, Lưu Tâm Mi và Từ Tử Kỳ.
Mục Mộc nhìn Từ Tử Kỳ đang cách xa Lưu Tâm Mi một mét có dư kia, nghĩ thầm thế giới này thật đúng là rất nhỏ mà.
Đời trước cậu và Từ Tử Kỳ là bạn học, ba cậu và ba Từ Tử Kỳ - Từ Thiêm cũng có quen biết, còn có một ít liên quan trong công việc, người trong nhà ăn sinh nhật gì đó cũng đều sẽ mời nhau đến dự.
Tính tính thời gian, mẹ ruột Từ Tử Kỳ mất đã một năm, nửa năm trước Từ Thiêm lại cùng Lưu Tâm Mi kết hôn, cho nên Từ Tử Kỳ vẫn luôn có chút ý kiến đối với người mẹ kế này. Thành ra cũng không thích người cha ruột kia của cậu ta, từ nhỏ đã rất nổi loạn.
Đời trước Từ Tử Kỳ không màng sự phản đối của gia đình, một lòng muốn chui đầu vào giới giải trí, 15 tuổi thì debut với vai trò thành viên của một nhóm nhạc nam, đến 19 tuổi đã trở thành nghệ sĩ hàng đầu. Vé vào cửa của mỗi buổi biểu diễn của cậu ta có tiền cũng khó mua được, thậm chí cậu ta cũng có không ít người hâm mộ ở nước ngoài.
Nhưng sau khi Từ gia phá sản, Từ Tử Kỳ bị bạn cúng nhóm hại cho nghiện ma túy, có thể nói trong một đêm thân bại danh liệt. Sau này lại vì cai nghiện mà cả người gầy đến thay đổi cả ngoại hình, lúc Mục Mộc đi thăm cậu ta gần như là nhận không ra.
Nhưng bây giờ Từ Tử Kỳ cùng cậu còn chưa quen biết, ba cậu và chú Từ cũng chưa có quan hệ tốt đến vậy.
Mục Mộc dời tầm mắt, trong lòng lại nghĩ chương trình này cũng biết tìm khách mời thật, ngoại trừ Hạ Tùng Khâu và Tiết Hoài Viễn, đời trước hầu như bọn họ đều đã từng gặp chuyện khó khăn.
Nhóm hai mẹ con Hạ Vân là nhóm được giới thiệu cuối cùng. Bên ekip chương trình cũng không trực tiếp đề cập tới chỉ số IQ cao ngất của Hạ Tùng Khâu, chỉ hỏi Hạ Tùng Khâu có phải đã từng đi qua rất nhiều quốc gia.
Hạ Tùng Khâu lạnh nhạt gật đầu, người MC lại hỏi: “Khâu Khâu, nghe nói cháu có thể nói được nhiều thứ tiếng, vậy cháu có thể dùng các ngôn ngữ khác nhau để chào hỏi cùng mọi người hay không?”
Hạ Tùng Khâu liếc nhìn mẹ mình, Hạ Vân vừa đến trước ống kính liền thấy căng thẳng, nói chuyện có chút lắp bắp: “Tiểu Khâu, con, con chào hỏi mọi người một chút đi.”
Hạ Tùng Khâu miễn cưỡng dùng vài loại ngoại ngữ khác nhau nói vài câu gì đó.
Phần bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức bị oanh tạc.
【 Tới rồi tới rồi! Thiên tài nhi đồng tuy đến muộn nhưng vẫn sẽ đến nhé. 】
【 Tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp, tiếng Nga, còn có tiếng nước nào nữa? 】
【 Thật hay giả vậy? Ngoài tiếng Anh ra thì tôi cái gì cũng nghe không hiểu. 】
【 Còn có tiếng Phạn nữa! 】
【 ??? 】
【 Ê mấy ngôn ngữ kia thì cũng thôi đi, cậu nhóc ấy vì sao còn biết cả tiếng Phạn vậy? 】
【 Hay là nhóm chương trình để cho cậu bé học thuộc lòng* vài câu đơn giản để doạ người vậy thôi, chứ hiện giờ vì gây độ chú ý cái gì mà chẳng dám làm? 】
(*) Gốc là囫囵吞枣, là một thành ngữ Trung Quốc, ban đầu có nghĩa là nuốt cả quả táo mà không nhai hoặc phân biệt mùi vị; nó là một ẩn dụ cho việc đọc, học, thuộc và chấp nhận cái gì một cách chung chung mà không cần phân tích; việc tiếp nhận kiến thức mà không cần suy nghĩ khi đọc hoặc học, không thực sự hiểu và lĩnh hội nó. Trong cuộc sống hàng ngày, thành ngữ này còn được dùng để miêu tả những người xử lý sự việc mà không phân tích và tìm hiểu kỹ càng, chỉ chấp nhận hời hợt, không tìm hiểu sâu.
【 Chắc là không phải đâu, phát âm của cậu nhóc rất chuẩn, bạn nói là tiếng Nhật có thể học bồi cấp tốc mấy câu thì tôi tin, nhưng phát âm của cậu nhóc đó khi nói vài loại ngôn ngữ kia đều là phải học rất lâu đấy. 】
【 Tôi vừa mới thoát ra nhìn lại một chút, chương trình này đúng là tên《Bé con thiên thần》mà, tôi còn tưởng rằng là《 Bé con thiên tài》chớ 】
【 Cuối cùng tui cũng biết vì sao một nhóm người bình thường như mẹ con Hạ Vân lại vẫn được chương trình mời đến, bởi vì con trai của cô ấy là thiên tài đó! 】
【 A a a a cục cưng Khâu Khâu à!! Mẹ yêu con!!! 】
Mục Mộc nhìn Hạ Tùng Khâu mới năm tuổi lại có thể nói những ngôn ngữ phức tạp đó một cách thuần thục, nội tâm không có chút gợn sóng, thậm chí cậu còn bày ra vẻ mặt chết lặng mà nghĩ, về sau khi đi du lịch nước ngoài không cần mang theo phiên dịch, mang theo một cái Hạ Tùng Khâu là đủ rồi.