Anh ba luôn xa cách trong trí nhớ của cậu giờ đây lại đang ngồi xổm trước mặt cậu lại còn đang véo má bánh bao của cậu.
Bé con nhỏ xíu bị véo đến nỗi đứng không vững.
Thời Trình vừa lòng mà lẩm bẩm: "Coi như còn có chút lương tâm.”
Dù hơn một tuần không gặp nhưng vẫn không quên anh.
Thời Tiểu Li nắm lấy cái tay đang véo má cậu nói: "Ang đừng véo má em nữa, đau lắm.”
Thời Trình lúc này mới rút tay mình về, rồi lại ngứa tay đưa lên sờ sờ cái đầu đen nhỏ của Thời Tiểu Li, ánh mắt anh có chút chột dạ nhìn xuống cái má nhỏ bị mình véo đến đỏ một mảng.
Anh khụ một tiếng, đứng lên nhìn quanh nhà, trong nhà đúng là chỉ có hai người bọn họ.
Thời Li ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái kệ tủ nhà bếp ở trên cao, cho dù cậu có lấy ghế đứng lên nhảy nhảy một hồi cũng chưa chắc đã với tới cái tay cầm tủ có bình sữa và sữa bột của cậu.
Mà bây giờ còn chưa tới giờ dì Lưu tới nấu cơm tối, mà quanh nhà bếp lại không có gì để ăn cả, trống không chả có bánh kẹo gì.
Hình như cậu chỉ có thể tìm người lớn giúp thôi.
Thời Li đứng nghĩ nên đi tìm mẹ trước hay là tìm dì Lưu trước thì mặt nhỏ của cậu bỗng bị nhéo nhẹ thêm một cái.
Thời Trình: "Sao lại ngẩn người rồi?”
Thơi Li ngẩng đầu nhìn anh mình, có chút do dự không biết có nên nhờ anh hai giúp cậu hay không.
Thời Trình cầm theo cái lon coca, đứng dậy uống một ngụm, đột nhiên cảm thấy góc áo của mình bị nắm lấy kéo kéo, vừa nhìn xuống thì thấy, em trai nhỏ còn chưa cao đến đầu gối của anh đang cố ngẩng đầu nhìn anh, thanh âm nhỏ nhắn nói: "Li Li đói ạ.”
Sợ Thời Trình không tin, liền cúi đầu tay chỉ xuống bụng nói: "Ọt ọt ọt.”
Thấy Thời Trình mãi vẫn chưa phản ứng lại, tay nhỏ lại kéo: "Anh ơi, em đói.”
Còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên Thời Li được Thời Trình nâng lên cao, cậu ở giữa trên cao chân nhỏ nhẹ đung đưa, cậu còn đang ngơ ngác nhìn anh mình thì đã bị anh hôn cái ‘Bẹp’ lên mặt.
Cậu mở to mắt nhìn anh ba, hai mắt nhỏ chớp chớp.
Thời Trình thấp giọng nói: "Đáng yêu ghê.”
Anh hào phóng nói với cậu: "Nhóc muốn ăn gì? Anh lấy cho, nếu không có trong nhà thì anh chạy đi mua.”
Mới dứt lời thì ngoài cửa vang lên một giọng có vài phần tức giận: "Thời Trình!”
Thời Li quay đầu nhìn về phía cửa, ngoan ngoãn gọi: "Mẹ ơi.”
Hướng Hiểu Ảnh cau mày lại, thấy Thời Trình đang nâng Li bé con lên cao, tức giận nói: "Con bỏ thằng bé xuống ngay cho mẹ.”
Quá nguy hiểm, với độ cao như vậy, nếu thằng ba bế không vững làm rớt Li Li, thì đúng là sát thương chí mạng đối với thằng bé.
Thời Trình ‘Chậc’ một tiếng, lại để Li bé con xuống đất.
Hướng Hiểu Ảnh nhìn vết đỏ trên má của Thời Li, quay sang nói với Thời Trình: "Con vừa mới làm gì thằng bé? Không phải mẹ đã nói với con là Li Li nó…..”
Thời Trình cầm lon coca để mạnh lên bệ bếp, nói: "Được được được, về sau con không đụng chạm gì tới nó nữa, làm như búp bê sứ không bằng ấy, nhìn không được mà đụng cũng chả xong.”
Anh phiền não nói: "Con tránh xa nó là được chứ gì.”
Hướng Hiểu Ảnh hít sâu nói: "Con….”
Thời Trình ngắt lời bà: "Mẹ, con còn bài tập nên con lên phòng làm trước.”
Thời Trình đi ngang qua Hưởng Hiểu Ảnh, bỗng dừng lại: "À đúng rồi, Thời Li nó đang đói đấy.”
Nói xong anh lẩm bẩm một câu: "Phải vậy mới chịu cơ.”
Anh vừa đi vừa đưa tay lên đầu mình, xoa cho rối tung rối mù, từng bước lên cầu thang.
Lúc sau, tiếng đóng cửa ‘Rầm’ một cái đến, nỗi tầng 1 cũng nghe được.
Thời Li giật nảy cả mình, lông tơ trên người dựng đứng lên, cái đầu nhỏ bị xoa cho rối loạn có chút run run.
Hướng Hiểu Ảnh thờ dài một hơi, vẫy gọi Tiểu Li qua chỗ mình, bà ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt lại quả đầu rối của cậu: "Li Li à, mặt có đau không con?”
Thời Li ngẩng đầu nhìn bà, nói: "Không ạ.”
Cậu nghĩ nghĩ rồi cầm lấy bàn tay đang chỉnh lại tóc của mình, vì tay bà khá lớn nên Thời Li phải dùng cả hai tay mới cầm được.
Tay bà bị Thời Li đưa lên mặt nhỏ của cậu, bé con nghiêm túc bảo: "Mẹ ơi, véo má con một chút đi ạ.”
Hướng Hiểu Ảnh ngẩn người, theo bản năng véo một cái bên má cậu.
Mềm mềm, véo nhẹ một cái, tay bà chạm vào má bánh bao nhỏ của cậu, có lẽ vì hai ngày nay ăn cơm no nê nên có mọc ra chút thịt trên hai má.
“Mẹ ơi, má con sờ đã lắm đúng không ạ?” Thời Li hỏi, Hướng Hiểu Ảnh liền trả lời: "Đúng rồi, bé Li đã mập lên rồi đó nha.”
Thời Li mấp máy môi: "Mẹ thích véo má con ạ?”
Hướng Hiểu Ảnh gật đầu.
Thời Tiểu Li mới nói: "Anh ba cũng thích đấy ạ.”
Hướng Hiểu Ảnh nhất thời ngây ngẩn.
Thời Li như biết bà đang lo về điều gì: "Li Li không đau đâu ạ.”
Câu này cậu nói dối nhưng chỉ đau có tí tẹo thôi: "Mẹ không cần lo đâu ạ.”
Hướng Hiểu Ảnh nhịn không được nhẹ nhàng nói: "Được rồi.”
Khi mà cậu mới chào đời, Thời Trình lúc đó mới học cấp hai, đang ở tuổi dậy thì nên tính tình có chút ương bướng, chả có chút kiên nhẫn với cái gì cả. Anh trong thời điểm đó chỉ cần 4 chữ đã có thể nói lên hết tất cả – người chê chó ghét.
Mà lúc đó Thời Li cũng chẳng làm bà bớt lo tí nào, bởi vì căn bệnh bẩm sinh trong người nên cứ hễ ở nhà là cậu bắt đầu ném đồ lung tung, không chịu ăn cơm sau đó lại gào khóc lên, đây đều là chuyện thường ngày như cơm bữa rồi.
Lúc sau số lần cậu ầm ĩ càng lúc càng nhiều, Thời Trình lúc đấy còn đang trong độ tuổi nổi loạn, làm trò rống to trước mặt Hướng Hiểu Ảnh, khiến cho Li Li bị dọa một phen, gào khóc ầm ĩ mất tận 2-3 ngày mới ngừng.
Về sau Hướng Hiểu Ảnh rất ít khi để Thời Trình và Thời Li ở cùng một chỗ. Tới khi Thời Trình lên cấp 3 trọ ở trường tới cuối tuần mới được về nghỉ 2 ngày thứ 7 chủ nhật, nên thời gian ở cùng Li Li đã ít nay càng ít hơn.
Đối với anh ba nhà mình thì còn xa lạ hơn so với dì Lưu trong nhà.
Hướng Hiểu Ảnh xưa nay vẫn luôn cho rằng quan hệ anh em của họ không tốt lắm.
Quan tâm quá sẽ bị loạn.
Bà tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu, hỏi: "Li Li đói nên mới vào nhà bếp hả con?”
Thời Li nhỏ gật đầu: "Dạ, đói ạ.”
Hướng Hiểu Ảnh đứng lên: "Vậy bé Li của mẹ chờ một lát nữa rồi ăn nhé?”
Thời Li lại gật đầu: "Vâng ạ.”
Chờ dì Lưu làm xong cơm thì cũng phải mất 1-2 tiếng mới xong, Hướng Hiểu Ảnh nghĩ trước tiên cứ pha cho bé Li bình sữa đã, tạm thời cho bé con uống lót bụng một tí.
Bà lấy hộp sữa bột trên tủ xuống, chưa kịp mở thì một bé con nhào vào tới ôm chân bà.
Thời Li giơ hai tay lên cao: "Mẹ ơi, cho con được không ạ?”
Hướng Hiểu Ảnh không chút do dự, lắc đầu: "Không được, nặng lắm.”
Thời Li lắc lắc đầu nhỏ: "Hồi nãy anh ba có bảo giúp Li Li.”
Hướng Hiểu Ảnh mở hộp sữa bột lấy ra một lượng vừa bữa cho cậu.
Thời Trình ngồi dựa vào cái ghế stream mình tự bỏ tiền ra mua, cầm máy chơi game đánh quái, sau khi hồi sinh lại 2-3 lần rồi lại bị thao tác của mình làm cho chết tiếp, anh phiền não ném máy lên bàn.
Còn về phần bài tập, anh đã làm xong hết ở trường rồi, còn giao sớm cho thầy chấm.
Đúng hết.
Thời Trình ăn không ngồi rồi lấy điện thoại ra lướt, lướt được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, à không, không phải gõ mà là đập.
Có thể nghe được người ‘gõ' cửa dùng rất nhiều sức để đập cửa, nhưng nghe qua vẫn rất nhỏ.
Thời Trình đứng dậy đi mở cửa, vừa nhìn ra ngoài, trước mặt chả có bóng dáng ai, đến khi bên dưới vang lên một tiếng: "Em ở đây này.”
Anh rũ mắt xuống liền thấy một cái đầu đen nhỏ.
Bé con đang ngẩng đầu nhìn anh, nhưng Thời Trình vẫn không thấy mắt bé vì cậu đang ôm một đống đồ trong người, hai tay ôm hộp sữa bột còn to hơn cả mặt anh, bàn tay cầm một cái bình sữa nhỏ.
Trên hộp sữa bột còn có một lon coca còn đang uống dở.
Là cái lon coca uống dở mà Thời Trình để dưới bếp lúc anh ở đấy.
Mấy thứ đồ này cộng lại còn cao gấp đôi Thời Li, người khác nhìn qua cứ sợ cậu bị vấp khi lên cầu thang.
Thời Trình nhíu mi, cầm lấy lon coca trên cùng rồi lại cầm lấy hộp sữa bột ra, còn bình sữa vẫn để cho cậu cầm, anh nói: "Làm sao vậy?”
Ngữ điệu lạnh lùng, nghe qua còn có chút dữ.
Thời Tiểu Li mấp máy môi nói: "Anh ba đã đồng ý giúp Li Li rồi.”
Cậu tiến lên nắm góc áo anh: "Cô nói lừa người khác là hư.”
Thời Trình nghe vậy nhướng mày: "Ai nói anh lừa nhóc, không phải chỉ là pha sữa thôi hả.”
Anh khịt mũi khinh thường.
Hướng Hiểu Ảnh đứng ở chỗ ngoặt vài nhìn bé Li được Thời Trình dắt vào phòng, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bên cạnh là dì Lưu vừa mới đi mua đồ về tối nấu cơm.
Sắc mặt Hướng Hiểu Ảnh có vài phần đỡ mệt mỏi hơn: "Thời Trình với Li Li hai đứa đều y chang nhau, đều thích ăn sườn kho.”
Món sườn kho này không quá khó làm, không cần bỏ gia vị quá mặn, rắc thêm chút hành mè lên, một mình Thời Trình cũng có thể ăn hết một đĩa lớn sườn kho.
Dì Lưu cười nói: "Rồi rồi, dì đi làm ngay đây.”
Trong phòng Thời Trình.
Thời Trình ôm Li bé con đến chỗ bên cạnh ghế stream của mình, để lon coca lên bàn, mở hộp sữa bột ra, lấy đại mấy muỗng đầy cho vào bình sữa của cậu non nửa bình, sau đó lại tính toán lấy 1 muỗng bỏ về hộp.
Anh đi về phía máy lọc nước ở góc phòng, phân vân không biết chọn nước ấm, nước lạnh. Cuối cùng anh chọn nước nóng.
Cái bình sữa này của Thời Li rất dày, là dạng bình sữa cách nhiệt, Thời Trình không phát hiện ra điều gì bất ổn, nguấy đều bột với nước trong bình rồi đưa cho cậu, nói: "Uống đi nhóc.”
Mặc dù Thời Li xuyên về lúc bản thân khi nhỏ, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp hơn nhưng sinh hoạt cơ bản hàng ngày cậu vẫn biết.
Cậu không cầm bình sữa, nói: "Cái này không uống được ạ.”
Thời Trình không tin: "Sao lại không uống được?”
Anh nghi ngờ mở nắp bình ra, đổ vào miệng uống một ngụm. Sau đó anh xuýt xoa một tiếng vì nóng, cố nuốt sữa xuống sau đó chửi thầm một tiếng.
Thời Li nghe không rõ anh nói gì.
Thời Trình mang bình sữa đổ một nửa vào ly của mình sau đó anh lấy thêm một muỗng bột, cho thêm chút nước nóng, một chút nước lạnh vào ly. Lần này anh uống thử một ngụm trước.
Li bé con ngơ ngác nhìn anh hai đổ hết sữa trong bình đi, khó hiểu hỏi: "Anh ơi?”
Ngọt quá….
Lần này anh đổ nửa còn lại vào cái ly khác của mình, cho thêm tí nước nữa sau đó ngửa cổ uống một ngụm.
Lần này thì lại nhạt quá….
Thời Trình khuấy hai ly sữa một ngọt một nhạt, lần đầu tiên cảm thấy một người thông minh như mình lại bị cái việc pha sữa này làm khó nãy giờ.
Thời Li yên lặng cầm hộp sữa bột lên, hai tay giơ lên: "Anh ơi, hướng dẫn sử dụng.”
Thời Trình: “…..”
“Biết rồi.” Anh xụ mặt trả lời.
Lần thứ tư, Thời Trình làm đúng theo hướng dẫn sử dụng, từng bước một pha sữa cho bé con, làm xong anh nếm thử một miếng, thấy vị ổn hơn rồi thì mới đắc ý đưa cho Li Li, nhẹ nhàng nói: "Uống đi.”
Li bé nhỏ đói bụng tới tận nửa tiếng sau mới có sữa để uống.