Bé Omega xuyên đến show thiếu nhi trở nên nổi tiếng

Chương 1: Che mưa


2 tháng

trướctiếp

Thời tiết đang trong quá trình chuyển mùa nên buổi chiều hơi có mưa lâm râm.

Tại trường mầm non Kinh Nhã.

Những đứa bé 3 tuổi đang bung chiếc dù nhỏ trong suốt của mình, hai chân đi đôi ủng lạch bạch lạch bạch bước trên mặt đất dính mưa, các bé đang xếp thành từng hàng để chuẩn bị ra về.

Khi đi ngang qua cổng trường còn vẫy tay tạm biệt với bác bảo vệ. Sau đó được giáo viên mầm non dắt từng đứa đưa tới tận tay phụ huynh rồi lên xe đi về. 

Đưa đón gần hết mấy bé trong trường, cô Lương ngồi trong phòng bảo vệ có chút lo lắng nhìn ra bên ngoài.

Bác bảo vệ đứng một bên cười nói: “Cô Lương lại đang chờ bố mẹ bé Thời hả?”

Cô Lương gật đầu một cái, lại không nói gì thêm với bác bảo vệ nữa, ngược lại cứ thở ngắn thờ dài.

Bác bảo vệ hiểu ý cô, cũng bắt đầu thở dài: “Thằng bé trắng trẻo, đáng yêu đến thế vậy mà lại mắc phải loại bệnh này, thật đúng là làm người ta đau lòng mà.”

Vừa dứt lời thì có một người phụ nữ mặc áo khoác kín người, trên mặt đeo kính râm dạng to che đi non nửa khuôn mặt, nửa còn lại bị giấu dưới chiếc khăn quàng cổ đang bước tới phòng bảo vệ,  bà gật đầu cất giọng thanh thanh: “Chào cô Lương.”

Cô Lương liền đứng lên đón người mới vào,hỏi: “Chị là mẹ của bé Thời Li đúng không ạ?”

Nếu không phải cô đã thấy bà vài lần thì giờ cũng khá khó để nhận ra đây là mẹ Thời.

Người phụ nữ ăn mặc kín mít trả lời: “Vâng, là tôi.”

Hướng Hiểu Ảnh nói với ngữ điệu bình tĩnh: “Phiền cô Lương dẫn tôi tới lớp của bé với ạ.”

Cô Lương nghe vậy liền vội dẫn đường cho bà rồi nói: “Hôm nay bé Li đã ngoan hơn chút so với mọi ngày, trưa nay ăn cơm xong cũng không khóc không nháo lên ầm ĩ gì hết.”

Hướng Hiểu Ảnh nhíu mi lại: “Còn buổi chiều thì sao ạ?”

Cô Lương: "Cả chiều nay bé Li chỉ ngồi im trên ghế nhỏ trong góc ấy, mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ, ai gọi đều im lặng không đáp, chả để ý gì tới ai cả. Hết cách rồi, tôi chỉ lo không biết thằng bé có bị sao không nữa.”

Dù sao thì tình huống của cậu đặc biệt hơn so với các bạn trẻ khác, nên có vài vấn đề khá khó giải quyết. 

Trường mầm non Kinh Nhã là trường được lắp đặt những thiết bị tốt nhất trong Kinh thị vì vậy dù bên ngoài có lạnh đến mấy thì bên trong vẫn luôn được mở đèn sưởi, sưởi ấm cả phòng học. Đến cửa sổ cũng được lau dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi nào.

Hai người đi qua hành lang, vào lớp học ở tầng một.

Hướng Hiểu Ảnh chỉ vừa liếc mắt qua đã thấy bé con của bà đang ngồi trên cái ghế khá gần với khu đồ chơi, hai tay ôm đầu gối, nâng má thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bà đứng cạnh cửa sững sờ nhìn cậu, bà không đi tiếp mà đứng yên lấy một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc của mình.

Cô Lương thấy vậy liền đưa cho bà một cái khăn.

Hướng Hiểu Ảnh đưa tay từ chối: “Tôi không sao.”

Cô Lương bước vài bước tới chỗ cậu đang ngồi, ngồi xuống nói với cậu: “Bé Li ơi, con nhìn xem ai tới đón con này.”

Bé con tóc đen cuối cùng cũng chịu chú ý đến, từ từ quay đầu nhìn về hướng cô Lương chỉ tới.

Mắt cậu có màu đen thuần khiết, trong suốt như viên ngọc Tahiti, mái tóc đen nằm trên sườn má hồng hào, tay cậu ôm chiếc ba lô màu vàng nhỏ của mình.

Nhìn người đang cong người xuống ở trước cửa lớp, giơ hai tay lên về phía cậu: “Bé Li à, mẹ đến đón con nè.”

Thời Li còn đang ngơ người tại chỗ, chớp chớp mắt nhỏ nhìn bà.

Lúc sau cậu mới phản ứng lại, đứng dậy từ trong góc nhỏ ấy chạy về phía bà, sau đó tốc độ chậm dần đi, cậu hơi do dự đứng trước đối phương, có lẽ là do bà đang mặc đồ kín mít không kẽ hở nên cậu không dám chắc chắn là mẹ, vì còn nhỏ nên khi nói có chút không rõ lắm, lí nhí hỏi một câu: “Mẹ ơi?”

Thấy đối phương gật đầu, bà tháo kính râm xuống để lộ đôi mắt dịu dàng, khiến cho tâm trạng hốt hoảng của cậu cảm thấy yên tâm hơn.

Cậu nhìn thân hình bé nhỏ đang ánh ngược trên cửa sổ, cúi đầu nhìn hai tay nhỏ xíu đang ôm chiếc ba lô nhỏ, hết duỗi rồi lại gãi.

Rõ ràng là mới giây trước cậu bị xe tải đâm cho một cái đau điếng cả người, giây sau đã xuất hiện tại một nơi khác, bởi vì giờ cậu còn quá nhỏ nên mạch suy nghĩ của cậu không khác mấy so với mấy đứa trẻ 3 tuổi. Ký ức cũng vì thế mà trở nên đứt quãng, khó nhớ.

Thời Li dành cả một ngày trong nhà trẻ mới chấp nhận được sự thật mình đã xuyên về lúc mình còn nhỏ ở thế giới khác. Ngồi nguyên buổi chiều mơ mơ hồ hồ tiếp nhận sự thật này.

Đời trước, cậu là một Omega gầy yếu.

Không chỉ vậy, cậu còn là một Omega bị khiếm khuyết tuyển thể, vì vậy cậu không cảm nhận được pheromone nên cậu chả khác gì một Beta bình thường là bao nhưng so với Beta thì cậu còn ốm yếu hơn cả họ.

Là người vô dụng nhất trong Thời gia, cũng là người hay bị lãng quên nhất trong nhà.

Bố cậu một tay xây dựng sự nghiệp của Thời gia ngày càng lớn mạnh, mẹ cậu là một ảnh hậu dù đã giải nghệ nhiều năm nhưng vẫn còn rất nhiều người hâm mộ theo đuổi bà, anh cả của cậu là người được bố đặt nhiều kỳ vọng nhất, nếu không có gì thay đổi thì chẳng bao lâu nữa anh sẽ kế nghiệp Thời gia.

Kể cả chị hai cũng là người có tiếng trong giới đạo diễn, có rất nhiều diễn viên nhỏ trở nên nổi tiếng khi đóng phim điện ảnh của cô, không chỉ vậy anh ba của cậu cũng là một người có thành tựu trong lĩnh vực khoa học nghiên cứu sinh.

Chỉ riêng Thời Li – người mắc bệnh khiếm khuyết tuyến thể, lại không làm được gì mang lại danh tiếng cho cả nhà.

Nhưng theo những ký ức mơ hồ không rõ trong thân thể bé con này của cậu, thế giới này không có phân thành ABO mà chỉ chia thành hai giới tính là nam và nữ.

Nhưng cậu lại xuyên thành một bé con mắc chứng tự kỉ khiến người ta buồn thúi ruột.

Hiện tại Thời Li chỉ mới 3 tuổi, cậu nhìn hai tay nhỏ xíu của mình, đôi chân ngắn cũn nhảy lên còn chưa tới đầu gối của người lớn, trừ bỏ an tĩnh hơn, ngoan ngoãn nghe lời hơn, khiến cho người nhà bớt lo hơn thì chả làm được gì nữa.

Tư duy của cậu cũng biến đổi theo độ tuổi của thân thể này, cậu gật đầu, nghĩ thầm trong lòng làm một người bình thường sống một đời ở đây cũng không có gì là không thể.

“Bé Li? Bé Li ơi?” thanh âm hòa nhã của Hướng Hiểu Ảnh vang lên, nhìn về phía bé Thời Li vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình lại còn giơ hai cái tay ngắn tũn, gật đầu vài cái, như là đang hạ quyết tâm với điều gì đó.

Khác với những đứa bé kia, Thời Li phản ứng khá chậm đối với sự thay đổi của thế giới bên ngoài, bé vẫn luôn thích đắm chìm vào thế giới riêng của mình mà không để ý tới điều gì cả.

Hướng Hiểu Ảnh gật đầu với cô Lương.

Cô Lương thấy thế mới bảo: “Bây giờ chị mang bé về nhà trước đi ạ.”

Nghe được tên mình, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mẹ Thời, chớp chớp mắt bỗng nhiên tầm nhìn của cậu trở nên cao hơn.

Li bé con được mẹ bế lên.

Hướng Hiểu Ảnh chuẩn bị bế con trai cưng đi về thì Thời Li đột ngột giãy giụa, vẫy chân muốn nhảy xuống.

Hướng Hiểu Ảnh dường như đã quen với Thời Li như thế này, bé Li nhà bà có lúc sẽ cực kì ngoan mà ngồi im một chỗ, có lúc lại gào thét ầm ĩ hết cả lên. Vì cứ đến giờ ăn thì cậu lại lèo nhèo, nhõng nhẽo không chịu ăn vậy nên khi cô Lương bảo hôm nay bé Li nhà bà ngoan ngoãn ăn cơm, không khóc, không gào gì hết bà mới ngạc nhiên như vậy.

Bà cho là cậu lại bắt đầu muốn làm ầm lên.

Cô Lương có chút lo lắng nhìn cậu đang nhảy xuống, rồi lại ôm chiếc ba lô màu vàng nhỏ của mình, nhìn thoáng qua xung quanh rồi lon ton chạy tới chỗ để dù gần cửa, gắng sức lấy một chiếc dù nhỏ trong suốt còn to hơn cả người của mình.

Sau đó lại lon ton chạy về phí Hướng Hiểu Ảnh, không nói lời nào cứ vậy mà im lặng nhìn bà.

Hướng Hiểu Ảnh lập tức phản ứng lại ngay, mở miệng hỏi: “Bé Li muốn mẹ bế con hả?” 

Giọng điệu của bà nghe có chút lo lắng cẩn thận vì bà không biết bé Li muốn làm gì, chỉ sợ cậu bắt đầu nháo hết cả lên.

Nghe vậy, Thời Li mới gật gật cái đầu nhỏ của mình.

Thẳng đến khi Thời Li bị bế lên một lần nữa, rồi đi một mạch tới cổng trường, Hướng Hiểu Ảnh đột nhiên cảm thấy cổ tay áo mình bị kéo một chút.

Bên ngoài trời còn đang mưa lâm râm.

Thời Li bắt đầu căng chiếc dù nhỏ của mình ra, cố hết sức dùng đôi tay nhỏ bé này giơ dù lên cao: “Mẹ ơi, che mưa.” 

Tốc độ nói có chút chậm rãi, vụng về nói với mẹ Thời: “Trời còn đang mưa, mẹ cẩn thận bị ướt ạ.”

Hướng Hiểu Ảnh mới chợt nhận ra, mình vậy mà lại quên mất ngoài trời còn đang mưa lất phất, hôm nay bà vội vàng tới, mang mỗi cái túi xách, không đem theo thêm gì nữa, lúc này bà mới cười bảo: “Vậy Li Li giúp mẹ che mưa nhé.”

Thời Li dùng sức gật đầu:"Vâng ạ."

Trường mầm non dù có phát cho các bé những chiếc dù nhỏ nhưng cũng không thể che được hết nước mưa như những cây dù khác. Sau khi lên xe, trên người của Hướng Hiểu Ảnh có bị dính chút nước mưa, dường như bà không để tâm việc mình bị ướt cho lắm, quay đầu nhìn bé Li xem trên người cậu có dính mưa không.

Khi bà nhìn đến thì thấy bé Li của bà đang cố vẫy hết nước mưa trên chiếc dù nhỏ kia, sau đó thu dù lại để trong xe, còn mình thì ngồi chỉnh lại quần áo cho tốt.

Nhìn như một đứa trẻ bình thường không hề mắc bệnh.

Hướng Hiểu Ảnh ngồi nhìn thật lâu vẫn chưa có động tĩnh gì.

Phía trước bác tài đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chị Ảnh, vẫn như trước hả, tới chỗ bác sĩ Trần ấy?”

Câu hỏi của tài xế làm bà giật mình hoàn hồn, nói: “Thôi, giờ về nhà trước đã.”

Bên ghế phụ còn có một người phụ nữ thoạt nhìn rất trẻ, quay đầu hỏi: “Sao lại không đi? Lần trước không phải em bảo là thuốc của thằng bé sắp hết rồi mà?”

Đó là người đại diện của bà khi bà còn chưa lui vòng, chị Phương.

Thời Li lặng lẽ dựng tai lên nghe lén, rồi tự hỏi không biết chị Phương - người đại diện của mẹ Thời đáng ra phải đang đi vòng quanh thế giới mới đúng, sao lại ở đây. Ngẫm nghĩ một hồi cậu mới nhận ra, đây là khi cậu còn nhỏ.

Mẹ của cậu lúc này còn chưa lui vòng.

Hướng Hiểu Ảnh thờ dài bảo: "Để lần sau đi."

Chị Phương nghe vậy liền bảo: “Không phải vừa nãy em vừa mới từ chối điện thoại từ bên phía đoàn phim để chạy tới đây hả? Để chị giúp em hủy lịch với bác sĩ Trần cho.” 

Cô lải nhải nói tiếp: “À còn có, hôm trước chị đưa cho em kịch bản về show giải trí cho trẻ em đấy, em xem chưa?”

“Chị biết là bây giờ em muốn về nhà để chăm sóc tốt cho con cái nhưng đây là thời điểm mà em trở nên nổi tiếng đó, dạo gần đây trong giới cũng đang nổi lên mấy show dành cho thiếu nhi lắm, em nghĩ kĩ lại đi.”

“Tham gia show vừa giúp em giữ độ nổi tiếng vừa giúp em chăm sóc bé Li, chuyện này chỉ có lợi không hại thôi.”

Hướng Hiểu Ảnh kiên quyết từ chối: “Không được, tình huống của bé Li nhà em không phải chị không biết, em tuyệt đối sẽ không cho bé Li xuất hiện trên màn ảnh đâu.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp