“Là lỗi của em, do em quá mềm lòng với Li bé con, hai ngày nay em chưa cho thằng bé uống thuốc nữa.” Hướng Hiểu Ảnh vẻ mặt mệt mỏi ngồi ngoài ghế, hai tay ôm mặt: "Hai ngày nay thằng bé nói không muốn uống, em liền...”
Chưa nói xong bà liền hít một hơi thật sâu, không nói tiếp câu sau nữa.
Chị Phương cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, cô cứ tưởng rằng hôm nay Hiểu Ảnh cũng chỉ mang Li bé con tới khám bệnh như thường thôi dù lần này có chút đột ngột, lúc trước việc bé Li đột nhiên phát bệnh cũng không phải việc gì hiếm thấy, nào ngờ lại là vì nguyên nhân này.
"Em tự trách tới hồ đồ rồi hả.”
Chị Phương ném cái túi của mình lên ghế, sau đó ngồi bên cạnh Hướng Hiểu Ảnh, lúc sau mới giơ tay khoác lên vai bà: "Không sao đâu, không phải em đã mang Li bé con tới bác sĩ Trần rồi hả, thằng bé sẽ ổn thôi.”
"Bây giờ chúng ta ngồi đây chờ kết quả đã, không cần vội.”
Ánh mắt của Hướng Hiểu Ảnh dính chặt vào cửa phòng, tháo kính râm xuống, hai mắt lộ rõ dáng vẻ mệt mỏi của bà: "Hồi nãy cô Lương nhà trẻ mới gọi điện cho em, cô nói mấy ngày nay bé Li ở lớp không để ý tới các bạn khác.”
"Cô ấy có hỏi vì sao thằng bé không chơi với các bạn, thằng bé liền nói là nó thích chơi một mình hơn.”
Hướng Hiểu Ảnh quay đầu nhìn chị Phương: "Không biết có phải là do em nghĩ nhiều hay không nhưng mà mấy ngày nay bé Li ở nhà đều rất nghe lời, ngoan đến nỗi mà em muốn nói với thằng bé rằng….”
Bà dừng một chút rồi nói: "Con không cần phải ngoan như vậy.”
Không cần con phải nghe lời đến thế, cứ đến làm phiền bà một tí cũng được, không cần phải tự mình làm hết mọi việc mà không cần tới sự giúp đỡ của người mẹ là bà.
Bé Li của bà chỉ mới từng đó tuổi.
Hưởng Hiểu Ảnh cảm thấy có chút bất lực: "Em cảm thấy nếu cứ tiếp tục như này thì có khi thằng bé không muốn ở cùng em nữa.”
Chị Phương nắm hai vai của bà: "Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Lúc này cửa phòng khám mở ra, chị Phương nhìn qua thấy bác sĩ Trần đang tới thì đứng dậy nói với bà: "Chị không ở đây làm phiền em nữa, trước tiên em cứ nói chuyện với bác sĩ Trần đã, còn mấy chuyện khác thì để lúc khác tính.”
“Đừng nghĩ nhiều.”
Chị Phương đưa tay kéo bà lên, sau đó cô lùi về sau đứng, chừa chỗ cho 2 người nói chuyện.
Hướng Hiểu Ảnh theo lực tay của chị Phương mà đứng lên, giày cao gót dẫm lên sàn đá cẩm thạch dưới nền nhà, bước chân mang theo vài tiếng nặng nề: "Bác sĩ Trần, tình trạng của bé Li sao rồi?”
Bác sĩ Trần đứng qua một bên cho bà nhìn thấy khung cảnh trong phòng.
Hướng Hiểu Ảnh tiến tới nhìn vào bên trong.
Cục bột trắng nhỏ cao chưa đến đầu gối của bà đang ngồi trên cái ghế sofa mềm mại, tay cậu cầm một bé búp bê nhỏ, trước mặt cậu là một đống đồ cho búp bê, Thời Li bé nhỏ của bà đang nghiêm túc mà phối đồ cho bé búp bê trên tay.
Bé búp bê kia nhìn thì nhỏ nhưng thật ra nó còn lớn hơn một xíu so với mặt cậu, hai tay cậu cầm búp bê nhỏ, từ từ mặc bộ đồ mình mới chọn lựa cho bé con.
Bác sĩ Trần cho bà nhìn một lúc rồi sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngữ điệu dịu dàng nói: "Vừa nãy là búp bê bông, hiện nay đang nổi rầm rộ trong giới trẻ nên tôi cũng mua về chút ít để trong phòng.”
Anh mang Hướng Hiểu Ảnh đứng trước kính trên cửa cho bà nhìn vào: "Khi bé Li nhìn thấy búp bê này, trên mặt lộ rõ biểu cảm thích thú nên tôi mới đưa cho bé nó chơi.”
“Mẹ bé Li, bà nhìn đi, lúc mà bé Ly phối đồ cho búp bê nhỏ không hề phối đại phối bừa, mà màu sắc và phong cách cho búp bê đều cùng một kiểu, tất cả đều là ý tưởng của thằng bé.”
Hướng Hiểu Ảnh nghe xong có chút khó tin, trong giọng nói có vài phần run rẩy: "Ý của anh là sao ạ?”
Bác sĩ Trần cười một cái, giải thích rõ lý do vì sao mấy ngày nay cậu không chịu chơi với mấy bạn: "Thằng bé nói mấy trò chơi trong trường trẻ con quá, bé không thích, so với mấy bạn nhỏ ham chơi khác thì bé nó thích đọc sách hơn thế nên mới luôn ngồi một mình một chỗ im ru đọc sách.”
Tốc độ nói của bác sĩ lúc nhanh lúc chậm không đồng đều, lúc sau mới kết luận: "Thật ra bé Li là một đứa trẻ thông minh.”
Bởi vì xuyên vào một thân thể mới, nên mới dẫn tới ký ức và phản ứng của cậu trở nên chậm chạm và hỗn loạn, thậm chí có một số chữ cậu còn không nhớ rõ. Thế nhưng nếu so cậu với mấy đứa trẻ 3 tuổi khác thì cậu chắc chắn sẽ lọt vào hàng thông minh hơn so với lứa tuổi của mình.
Bác sĩ Trần tiếp tục nói: "Có lẽ tình trạng bây giờ của thằng bé không phải trở nên xấu đi mà là đang dần tốt hơn.”
Hướng Hiểu Ảnh nghe xong liền lùi vài bước, vẻ mặt khó tin với những gì mình vừa nghe thấy: "Anh nói sao cơ?”
Bác sĩ Trần: "Theo đúng quy trình thì bé Li còn phải đi làm một bài kiểm tra tổng quát, nhưng vì thằng bé vẫn luôn xuất hiện bài xích với các loại máy đó nên tôi kiến nghị bà vẫn nên quan sát thằng bé nhiều hơn trong vài ngày tới.”
Anh nghĩ một lát rồi nói: "Về liều thuốc đợt trước tôi kê cho bé, tạm thời đừng cho bé uống nữa, chờ tình trạng của bé tốt lên rồi đi xét nghiệm lại một lần nữa, tới lúc đó tôi sẽ kê thuốc mới cho bé.”
“Vâng, vâng, được ạ.” Hướng Hiểu Ảnh nói thêm vài chữ “vâng” sau đó mới nhớ tới một việc liền hỏi: ”Vậy còn vấn đề của thằng bé ở nhà trẻ thì sao ạ?”
Bác sĩ Trần: "Theo tôi thì nên cho thằng bé nhảy lớp, không thì cho thằng bé ở nhà cũng được.”
Anh thở dài nói: "Nhưng điều kiện bắt buộc là phải luôn nói chuyện với bé nhiều hơn, dẫn bé ra ngoài chơi nhiều hơn, bà là người bận rộn thì tôi không nói đến nhưng ít nhất thằng bé phải có người thân bên cạnh để chăm sóc nhiều.”
Vì trong tay Hướng Hiểu Ảnh có rất nhiều bộ phim nổi tiếng do bà đóng nên anh không thể không biết bà là ai, cũng biết rõ bây giờ là thời điểm mà bà trở nên nổi tiếng. Vậy nên có lẽ sẽ khá khó khăn cho bà để dành ra thời gian chăm sóc con trai của mình, anh cũng không chỉ trích bà vì sự nghiệp mà không quan tâm đến con cái mà chỉ đưa cho bà vài lời khuyên.
Hướng Hiểu Ảnh lấy một hơi thật sâu, rồi tỏ vẻ mình đã hiểu.
Bác sĩ Trần nâng tay nhìn thời gian trên đồng hồ: "Tí nữa bên tôi còn có thêm người bệnh tới, không làm phiền mọi người nữa, nếu được thì có thể để thằng bé ở lại chơi thêm một lát.”
Hướng Hiểu Ảnh vội nói: "Cảm ơn anh, lát nữa tôi sẽ đi trả tiền khám cho anh.”
Bác sĩ Trần xua tay cười nói: "Không cần trả tiền đâu, tôi không thu phí. Vì bé Li đáng yêu nhà bà đấy.”
Sau khi bác sĩ Trần rời đi, Hướng Hiểu Ảnh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, chị Phương bước tới đằng sau bà: "Hiểu Ảnh? Hiểu Ảnh!“
Hướng Hiểu Ảnh quay ra sau nắm lấy hai tay của chị Phương: "Chị Phương, chị nghe chưa? Bác sĩ Trần mới nói bệnh tình của thằng bé đang dần tốt lên.”
Cô ở ngay đằng sau hai người khi họ đang nói chuyện làm sao có thể không nghe rõ chứ? Cô cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Chị nghe thấy rồi, như này em đã yên tâm hơn chưa? Hôm nay bối cảnh ở trường quay đều đã chuẩn bị xong xuôi hết, may mà chị báo trước một tiếng với đạo diễn, để ông đổi thành cảnh quay buổi tối.”
Chị Phương nói tiếp: "Em đưa Li bé con về nhà trước rồi mới tới đoàn phim hả?”
Hưởng Hiểu Ảnh nghe vậy liền xua tay nói: "Bây giờ trong nhà không có người, bác sĩ Trần vừa nãy mới bảo phải chăm sóc bé Li nhiều hơn.”
Chị Phương nghĩ một lúc: "Hiểu Ảnh à, còn nhớ cái show lần trước chị đưa em không, bây giờ em có nghĩ tới việc tham gia không?”
Hướng Hiểu Ảnh nhớ lại: "Là cái show thiếu nhi kia hả?”
Chị Phương gật đầu tỏ ý đúng rồi, cô quay người lấy một tệp danh sách trong túi của mình ra đưa cho bà: "Em xem nè, đây là những khách quý được mời đi tham gia show.”
“Đầu tiên là bé gái này, hai ngày trước con bé mới giành chiến thắng trong cuộc thi làm thơ, hai đứa nhỏ sau thì lớn hơn bé Li nhưng lại rất hiểu chuyện. Cuối cùng là đứa bé nhà họ Cố, cũng khá tốt, mặc dù đôi khi có chút ầm ĩ nhưng bù lại về các khía cạnh khác cũng ổn.”
“Không phải thằng bé không muốn đi nhà trẻ hả? Cho thằng bé tham gia show này không những giúp bé nó có thêm nhiều bạn mà em còn có thể ở bên cạnh bé chăm sóc nhiều hơn.”
Chị Phương cũng tốn không ít tâm tư về chuyện này, bây giờ mấy show trẻ em trong giới đang trở nên nổi tiếng hơn rồi nghĩ tới tình trạng hiện giờ của bé Li, vẫn may là cô kịp thời đòi một cái danh sách khách quý từ chỗ đạo diễn.
Cô cũng không quan tâm Hướng Hiểu Ảnh có đồng ý đi hay không, dù sao thì cô chỉ giúp bà hiểu rõ tình huống trước mắt, còn lại cứ để Hiểu Ảnh tự mình quyết định vậy.
Hướng Hiểu Ảnh nắm chặt danh sách trong tay: "Em sẽ nghĩ về việc này sau.”
Không phải là bà không muốn đi, chỉ là nếu như bà vừa đi quay phim vừa đi chạy show thì bà sợ mình không kham nổi nhiều việc như vậy.
Chị Phương như biết bà đang nghĩ tới điều gì liền nói: "Nếu mà đến lúc nào đó em bận không ngớt thì có thể cho người nhà của em đi thay em mà, trong hợp đồng đã nói chỉ cần là người giám hộ thì ai cũng được.”
“Đúng rồi, không phải hôm nay là ngày thằng nhóc Thời Trình về nhà hả?”
Nhớ tới việc đấy, chị Phương cũng từ bỏ ý định thúc giục bà chạy lẹ về đoàn phim để quay bù mà chỉ muốn bà mau về nhà để dành thời gian cho gia đình, sau đó tự mình lái xe về.
Trong phòng khám.
Thời Li ngồi trong phòng phối vài bộ đồ đẹp cho búp bê, mãi lúc sau cậu mới chậm rãi nhận ra một điều, một mình cậu ngồi trong phòng này lâu như vậy mà vẫn không thấy ai đến tìm cậu.
Giống như cậu bị bỏ quên ở đây vậy.
Thời Li rũ mắt nhìn mấy bộ đồ búp bê trên ghế, đứng dậy xếp từng bộ gọn gàng để trên ghế rồi để bé búp bê lên những bộ đồ đó.
Sau đó cậu quay người lại, muốn nhảy từ trên ghế sofa xuống.
Vì bây giờ còn nhỏ, hai chân ngắn cũn của cậu không thể trực tiếp nhảy xuống được nên cậu từ từ trượt xuống, giống như quả bóng tròn nhỏ xíu rớt cái “bịch” xuống sàn nhà.
May mà sàn nhà được trải một lớp thảm lông nên khi rớt cậu không thấy đau lắm.
Thời Li vỗ tay phủi bụi, từ từ đứng dậy từ trên mặt đất sau đó chậm rãi bước từng bước một về phía cửa phòng, giơ tay cao cố gắng chạm vô cái tay cầm, cậu nhón chân lên mãi mới chạm tới tay cầm sau đó nhảy lên ấn xuống.
“Cành cạch”
Cửa mở.
Hướng Hiểu Ảnh nghe thấy tiếng, theo phản xạ quay người nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Li Li đứng ở cạnh cửa, lặng lẽ nhìn bà sau đó chủ động đi tới bên cạnh đưa tay nắm lấy tay bà, giọng sữa nhỏ non nớt kêu lên: "Mẹ ơi.”
Hướng Hiểu Ảnh ngồi xổm xuống hỏi cậu: "Sao con không chơi thêm một lát nữa?”
Thời Li lắc đầu bảo: "Coan không muốn chơi nữa ạ.”
Cậu mấp máy môi, đôi mắt đen sáng ngời nhìn bà: "Coan nhớ mẹ ạ.”
Vậy nên mới đi ra tìm bà, chủ động nắm tay bà.
Giọng Hướng Hiểu Ảnh nghe qua có chút khàn khàn, bà nói: "Mẹ xin lỗi con nhé bé Li, lần sau mẹ sẽ không bỏ con một mình lâu như vậy.”
Nghe vậy hai mắt cậu sáng bừng lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Trên đường về, Thời Li làm một giấc say sưa trên xe, tới khi tỉnh dậy thì đã được ôm vào nhà.
Cậu lật chăn nhỏ được đắp trên người mình xuống, ngồi dậy nhìn cảnh vật xung quanh.
Hình như cậu được ôm lên cái ghế sofa ở phòng khách, tầng một bây giờ chả thấy bóng dáng ai cả, chỉ có mình cậu, Thời Li ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường.
Còn chưa tới giờ ăn cơm tối.
Thời Li cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình, sờ sờ lên bụng nhỏ, nói nhỏ: "Cậu không cần kêu nữa đâu, bây giờ chả có gì cho cậu ăn cả.”
Li bé con tỉnh dậy vì đói.
Cậu ngồi trên sofa cố nhịn lại cơn đói của mình, nhưng bụng nhỏ vẫn không chịu nổi mà vang lên: "Ọt ọt ọt.”
Cậu chậm rãi bò xuống dưới ghế, sau đó ngã xuống cái thảm lông, có chút choáng váng đứng dậy, nhìn quanh nhà một lúc sau đó đi một mạch về phía nhà bếp.
Vừa tới cửa bếp, cậu liền nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong.
Có người dưới bếp!
Vì cửa không đóng nên cậu nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn rõ xung quanh nhà bếp. Người dưới bếp không phải là dì Lưu, mà là một thiếu niên tầm mười mấy tuổi, trên thân mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, tới cái khóa kéo áo khoác bên ngoài cũng chỉ kéo được một nửa rồi ngừng, mái tóc đen bù xù, đứng khom lưng mò mẫm tìm đồ trong tủ lạnh.
Thời Trình mò cả nửa ngày, khó chịu mà “chậc” một tiếng, điều khiến anh chán ghét nhất khi không thường về nhà đó là mỗi cuối tuần anh mang một đống đồ ăn vặt về nhà, bỏ vào tủ lạnh, tới cuối tuần sau về hầu như chả còn sót lại cái nào trong tủ, bị dọn dẹp sạch sẽ hết trơn.
Cuối cùng chỉ có thể cầm lon coca bên cạnh cửa tủ, tay thì mở lon nước tay còn lại thì đóng cửa tủ, vừa quay người liền phát hiện có một bé con nhỏ xíu đang đứng đối diện với mình.
Thời Ly đứng nhìn anh rồi trầm tư suy nghĩ, không biết nên chào kiểu gì.
Vì cậu không nhớ rõ đây là anh thứ mấy của cậu.
Cuối cùng, nhìn lên gương mặt lãnh đạm đang nhướng mày lên của anh thì cậu mới xác nhận, đây là biểu cảm mà anh ba cậu hay làm.
Thời Li trước kia chưa bao giờ gặp qua anh ba mình hồi còn trẻ thế này nên trong ấn tượng của cậu, anh ba là một người luôn ở trong viện nghiên cứu khoa học, hiếm thấy anh ở nhà.
Cậu là Omega, vì vậy cho dù là người thân thì cũng phải tránh xa với những người là Alpha, thêm khoảng cách tuổi tác giữa Thời Li và các anh chị của mình quá lớn nên thường ngày, việc giao tiếp với các anh chị trong nhà là một việc khó đối với cậu.
Ở bên ngoài quan hệ của bọn họ dù là anh chị em ruột nhưng thật ra trong nhà, mối quan hệ anh chị em này cũng chỉ có hai chữ – không thân – ở giữa.
Ngay lúc cậu đang nhớ lại ký ức trước kia thì đột nhiên hai bên má bị bàn tay nào đó nhéo một cái, vừa hồi thần thì đập vào mắt cậu là một thiếu niên tuấn tú đang ngồi xổm trước mặt mình.
Sau khi xác nhận trong nhà không có ai khác ngoài anh và Thời Li, thì Thời Trình mới đưa tay ra chọc vào má bánh bao của Li bé con, lập tức đổi câu cửa miệng từ ‘Chậc’ thành: "Bé con, gọi một tiếng anh ba thử xem nào?”
Hai má Thời Li bị bẹo đến choáng váng cả người, giơ tay nhỏ cầm lấy bàn tay to trên mặt mình, vì bị nhéo má nên giọng cậu nghe có chút không rõ lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi lên: "Ang ba ơi.”
Là anh ba, Thời Li sửa lại trong lòng.