Chưa tới một lát sau, Thời Li đã uống hết sữa trong bình.

Cùng lúc đó, Thời Trình uống hết hai ly sữa một ngọt một nhạt nãy mình đổ vào, rồi lại nốc một ly nước lọc để súc miệng sau khi uống sữa.

Khi dì Lưu gọi hai anh em xuống ăn cơm thì, cả hai người đều đã uống sữa no căng bụng rồi, nhìn đĩa sườn kho trên bàn dù ngon cũng ăn không vô.

Li Li thì chỉ ăn hai miếng đã no tới tận cổ, Thời Trình cũng chả ăn nhiều, cuối cùng vẫn là Hướng Hiểu Ảnh xử hết tất cả.

Lúc dì Lưu dọn dẹp chén bát, Thời Trình thuận miệng nói: "Mẹ, hai ngày sau con sẽ về nhà ở, mẹ đừng có vứt đồ ăn vặt con để trong tủ lạnh đi nhé.”

Hướng Hiểu Ảnh theo bản năng hỏi một câu: "Sao lại nghỉ thế?”

Thời Trình mắt nhìn Li Li ngoan ngoãn lấy khăn lau miệng nói một câu: "Lau chưa sạch kìa.” 

Anh lại nói: "Con thi cuối kỳ 1 xong rồi, giờ nghỉ thôi.”

Hướng Hiểu Ảnh: "Thi xong nhanh vậy?”

Thời Trình: "…….Mẹ, cuối tuần trước con có nói một lần rồi.”

Hướng Hiểu Ảnh tuần này một bên vội đi đóng phim một bên vội chăm sóc cho Thời Li, bà không có thời gian lo cho những chuyện không quan trọng, nên những gì Thời Trình nói từ tuần trước bà sớm đã quên hết.

Bà đang chuẩn bị lên tiếng thì đã bị Thời Trình cắt ngang: "Thôi kệ đi, lúc nào mẹ chả vậy.”

Li Li nhỏ bị kẹp giữa hai người, cậu vừa mới ăn xong trên cổ còn có vài hột cơm khi  nãy húp canh bị dính lên, không rơi xuống bát.

Thấy bầu không khí giữa hai người có chút bất ổn, Li Li vội vươn tay nhỏ cầm khăn giấy nói: "Anh ba giúp em lau miệng với.”

Thời Trình mới nãy còn hơi tức giận liền dừng lại, cau mày nhìn về phía nhóc con đang ngồi trên ghế trẻ em, tay cầm khăn giấy lau đi canh bên mép và vài hạt cơm dưới cổ của bé.

Anh thầm nói: "Dơ chết đi được.” 

Nhìn cặp mắt tròn đen láy nhỏ của Li Li, tay nhẹ nhàng lau lại lần nữa cho sạch.

Nhóc con giọng sữa nói: "Cảm ơn anh ba.”

Thời Trình nhướng mày, đứng dậy vứt khăn vào thùng rác.

Hướng Hiểu Ảnh ngồi một bên, đem một màn vừa nãy thu hết vào trong mắt, bà như đang suy nghĩ, lúc trước nhà trẻ cho nghỉ, bà hay mời dì bảo mẫu về để chăm sóc cho Li Li, như thế thỉnh thoảng bà có thể trở về từ đoàn phim để thăm bé con.

Nhưng bà lo về việc bảo mẫu chăm sóc không an toàn mà bệnh của Li Li lại khiến thằng bé cảm thấy xa lạ với người ngoài.

Bác sĩ Trần có nói là bệnh của bé Li đang dần chuyển biến tốt, Thời Trình cũng nghỉ hè vào đúng lúc này. Nếu Thời Trình giúp bà chăm sóc cho Li bé con một chút thì với quan hệ anh em của hai đứa nhỏ thì sẽ không có vấn đề gì.

Còn về chuyện đi học của bé Li.

Nhắc đến việc này không khỏi khiến cho Hướng Hiểu Ảnh có chút đau đầu.

Ăn cơm tối xong, Thời Li được mang lên phòng tắm rửa thơm tho, Hướng Hiểu Ảnh đã chuẩn bị rất nhiều bộ đồ ngủ động vật trong tủ quần áo của cậu, hôm nay Li bé con được hoá trang thành một chú gấu nâu, đằng sau áo còn có một cục bông nhỏ xíu, đi đường cứ lắc lư lắc lư hai bên.

Li bé con được mẹ mình dắt về phòng, vừa được bà bế lên giường nhỏ thì sửng sốt.

Trên giường cậu là một bé búp bê bằng bông.

Hình dạng so với búp bê ở chỗ bác sĩ Trần không khác gì mấy, hình như là mới mua, mấy bé mới được lấy ra nên trên thân chưa có bộ đồ nào hết.

Thời Li đưa tay chọc chọc, bé búp bê dựa bên gối đầu của cậu ngã xuống: "Là mẹ mua cho Li Li ạ?”

Hướng Hiểu Ảnh: "Đúng rồi đó, Li Li thích không nè.”

Thời Li đội cái mũ áo tai gấu lên, gật gật đầu: "Thích ạ.”

Kiếp trước, vì mối quan hệ xa cách giữa cậu và người nhà nên cậu chỉ nhận được quà của mọi người khi tới sinh nhật mình thôi.

Thật ra đây là lần đầu tiên Hướng Hiểu Ảnh biết bé Li của bà thích cái gì, trừ mỗi lần khóc to náo loạn thì Thời Li rất ít khi thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài, thái độ thờ ơ với thế giới bên ngoài của cậu là chuyện thường thấy mỗi ngày.

Nhưng hai ngày trước, Thời Li ở trường mầm non lúc nào cũng yên tĩnh ngồi im một chỗ, chả làm gì cả, điều này khá hiếm thấy ở cậu.

Li nhóc con không biết rằng lúc Hướng Hiểu Ảnh về nhà, bà đã gọi cho bác sĩ Trần để hỏi về mấy bé búp bê bông, sau đó liền đặt mua cả đống về nhà.

Cậu ôm bé lên, tay xoa xoa đầu hơi rối của búp bê nhỏ, sờ tới sờ lui khắp thân bé búp bê.

Li bé con đang ngồi trên giường nhỏ của mình, chăm chú đưa tay giúp bé búp bê mặc đồ vào, Hướng Hiểu Ảnh xoa đầu đội nón tai gấu nhỏ của cậu.

Thời Li bị xoa đầu đến nỗi thân nhỏ cũng muốn đi theo tay của bà, cậu cầm lấy mũ nhỏ, khỏ hiểu ngẩng đầu nhìn bà: "Mẹ ơi?”

Hướng Hiểu Ảnh hỏi: "Bé Li của mẹ thích đến trường hơn hay là thích ở nhà hơn?”

Thời Li nghiêm túc suy nghĩ : “Ở nhà có dì Lưu làm sườn kho cho con, có mẹ mua búp bê nhỏ cho con.” Bé con có lẽ chơi cả ngày nên giờ mệt rồi, lúc nói ngữ điệu có chút chậm đi, thanh âm cũng trở nên nhỏ dần nhưng cậu vẫn cố chống cơn buồn ngủ nói: ”Con thích có mẹ, dì với anh ba ở nhà hơn.”

Cô Lương cũng tốt nhưng mà bé Li vẫn thích ở nhà hơn…..

Chú gấu nhỏ ngồi trên giường không dự báo trước mà ngã xuống, Hướng Hiểu Ảnh giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện Li bé con ngủ rồi.

Trẻ con là như vậy, cơn buồn ngủ ập tới là không chịu được, sức chống cự cũng yếu, những lúc như này thì các bé con chẳng quan tâm gì đến thời gian địa điểm mà chỉ muốn nằm xuống ngủ mà thôi.

Hướng Hiểu Ảnh đem Thời Li ngủ đến cuộn tròn cả tay chân nhỏ của mình nằm về chỗ, lúc ngủ tay còn ôm bé búp bê vừa nãy, má chúm chím nhỏ kề bên má bé búp bê.

Như vậy có thể so sánh rõ, Li bé con còn đẹp hơn so với búp bê nhiều.

Hướng Hiểu Ảnh đắp chăn cho cậu, lại im lặng nhìn một lúc, thầm quyết định trong lòng.

Thứ 7 qua đi chủ nhật lại đến, Thời Li phát hiện anh ba của mình không ở nhà, hỏi ra mới biết anh đã sang nhà bạn chơi rồi.

Sáng ngày thứ 2, Thời Li mơ mơ màng màng thức dậy theo giờ sinh học, hai mắt mờ mịt mở ra, tay còn đưa lên dụi dụi.

Hôm nay mẹ không tới gọi cậu dậy, Thời Li nghĩ, nếu cậu có thể tự dậy như này thì về sau không cần mẹ phải qua đây gọi cậu nữa.

Chú gấu nâu nhỏ trên giường ngồi dậy, cái mũ liền bộ rớt xuống để lộ đầu nhỏ màu đen rối tung của Li bé con sau khi ngủ dậy, cậu chậm rãi bò dậy, hai tay nắm thanh chắn bên giường không biết nên làm gì tiếp theo.

Giường của cậu là giường cho trẻ nhỏ, có thanh chắn giường xung quanh để bé không bị lăn xuống đất khi ngủ.

Cái thanh chắn này làm tăng thêm độ cao từ giường so với mặt đất, Thời Li nhỏ xíu khi xuống ghế còn mất thăng bằng mà ngã xuống, nói chi đến cái thành giường cao như này.

Hình như cái thanh này có thể gỡ xuống.

Thời Li bắt đầu nghiêm túc mò hai bên mép thanh chắn, tìm được nút bấm màu đỏ, cậu vươn tay của mình lần lượt ấn vào 2 cái nút bên đầu giường và cuối giường.

“Cạch cạch”, thế là cái thanh chắn xụp xuống.

Li bé con nhìn quanh phòng sau đó bắt đầu chiến thuật “vượt ngục” của mình. Cậu lật người, cẩn thận đưa chân nhỏ vươn xuống trước để tiếp đất, trườn xuống và ‘Phịch’ một tiếng, mông nhỏ tiếp đất an toàn!

Đuôi gấu nhỏ ở đằng sau bị cậu ngồi lên bẹp dí.

Thời Li vỗ vỗ mông, bò dậy đi tới cửa nhà vệ sinh, lần trước cái ghế nhỏ mà cậu lấy ra đứng để rửa mặt vẫn ở dưới bồn rửa.

Cậu đứng lên ghế, nhìn mặt nhỏ của mình trong gương, duỗi tay nhỏ xíu với lấy cái ly đựng bàn chải nhỏ, lấy nước vào ly và nặn kem đánh răng, tự mình đánh răng, súc miệng ‘òng ọc òng ọc’ rồi nhả nước xuống bồn.

Khăn lau mặt để quá cao nên cậu với không tới, đành phải vặn vòi lấy nước lạnh sau đó chà chà lên mặt.

Chóp mũi bị cậu chà đỏ một mảng.

Lúc sau, chú gấu nâu nhỏ mang theo khuôn mặt vẫn còn ướt xông ra từ khe cửa phòng, từ từ đã, còn cặp của cậu nữa.

Li bé con lại quay về phòng lấy cặp sau đó chạy vội ra ngoài, lúc đi còn ngó đồng hồ trên tường trong phòng, chân nhỏ cất bước chạy.

Nhanh lên nhanh lên, Li Li trễ học rồi!

Thời Li nhỏ chân trước chân sau chạy xuống, bước chân của cậu làm cái cầu thang rung nhẹ. Vừa quay đầu thì thấy mẹ với dì Lưu còn đang thong thả dùng bữa sáng của mình.

Cậu chạy chậm tới nhà bếp, kéo góc áo Hướng Hiểu Ảnh.

Lúc này Hướng Hiểu Ảnh mới phát hiện Li Li đang đứng bên ghế, bà kinh ngạc: "Bé Li?”

Tiểu Thời Li nhắc nhở bà: "Mẹ ơi, coan muộn học rồi.”

Hướng Hiểu Ảnh lấy giấy ăn trên bàn, lau gương mặt còn ướt của Thời Li: "Sao mặt lại ướt thế này?”

Thời Li ôm cặp nhỏ của mình, ngẩng đầu lên, cái khăn giấy kia còn to hơn mặt của cậu, tầm mặt bị che đi một nửa, lúc thấy lúc không, câu bị lau tới choáng váng: "Con rửa mặt cho thơm thơm ạ.”

Hướng Hiểu Ảnh đang lau mặt cho bé con cũng phải bật cười trước cách gọi của cậu, bà cười nói: "Răng cũng đánh thơm tho rồi hả?”

Nhóc con gật gật đầu: "Vâng ạ.”

Nếu như mấy ngày trước có người nói với Hướng Hiểu Ảnh là Li Li nhỏ của bà sáng tự bò dậy đi đánh răng rửa mặt, tay ôm cặp chủ động nói với bà muốn đi học thì chưa chắc bà đã tin.

Nhưng bây giờ bà có một điều thắc mắc hơn: "Bé Li à, sao con xuống giường được vậy?”

Li bé con nói: "Con gập cái thanh chắn xuống ạ.”

Cái thanh chắn giường á?

Hướng Hiểu Ảnh bừng tỉnh.

Thấy mẹ mình không tức giân, Li bé con giương mắt nhìn đồng hồ gần tới giờ học, nhóc con gấp tới độ nhảy cẫng lên: "Mẹ ơi, tới trễ mất, Li Li muộn học mất.”

Hướng Hiểu Ảnh nhìn đồng hồ, bế Li bé con lên, ngồi vào ghế cho em bé: "Hôm nay bé Li không cần phải đi học.”

Li Li nhỏ hoang mang chớp mắt nhìn bà.

Bà đã nghiêm túc mà nghĩ, Li Li không hoà nhập được với các bạn ở trường, nếu thằng bé vẫn cứ ở một mình một chỗ yên lặng đọc sách thì chẳng lâu sau sẽ cảm thấy mình không giống với các bạn cùng lứa.

Bác sĩ Trần nói đúng, bé Li là một đứa trẻ thông minh, mới nãy thằng bé còn biết gập cái thanh chắn trên giường mình xuống nữa kìa.

Nếu cứ cho thằng bé đi học như vậy thì khả năng cao bệnh của thằng bé sẽ ngày càng khó tốt lên, không bằng cứ để bé con ở nhà chơi cho vui.

Một bé con 3 tuổi không đến trường mầm non cũng chả sao cả, đối với Thời gia thì trường mầm non chỉ đơn thuần là nơi họ tin tưởng giao con của mình để người ta chăm sóc hộ thôi.

Khi mọi người bận việc quá không tiện thì sẽ mang Li Li đến trường mầm non để nhờ giáo viên ở đấy chăm sóc giúp, chờ ban ngày bận rộn xong, chiều tối về nhà đến trường đón Li Li về.

Nghe qua thì có chút vô trách nhiệm, nhưng cũng hết cách.

Vậy nên lúc Hướng Hiểu Ảnh mới suy nghĩ xong, bà liền gọi cho cô Lương để xin nghỉ ở trường cho bé Li.

Hướng Hiểu Ảnh còn đang thất thần nhớ đến chuyện hôm qua, điện thoại trong tay bà đột nhiên reo lên, màn hình hiển thị hai chữ "Chị Phương’, bà bắt máy.

Vì điện thoại của bà đang bật loa ngoài nên Li bé con có thể nghe được giọng của chị Phương đại diện ở đầu dây bên kia: "Hiểu Ảnh, không phải em muốn mang Li Li gặp đạo diễn của show thiếu nhi đó hả?”

"Đạo diễn bên đấy đồng ý gặp mặt rồi đấy, cô ấy muốn hỏi em không biết khi nào gặp mặt.”

"Hôm nay đi chị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play