Mỗi đứa trẻ khi ngủ thường khó gọi dậy và luôn thích được ngủ nướng. Nhưng Thời Li thì khác, khi mẹ Thời gọi dậy, cậu không hề vì bị gọi nên chui vào trong chăn tiếp tục ngủ, mà ngồi dậy trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, gục đầu nhỏ xuống đưa tay dụi mắt.
Bộ đồ ngủ khủng long màu xanh lá của cậu có mũ, trên giường trẻ em như có một bé con khủng long nho nhỏ đang gục đầu xuống, dù buồn ngủ nhưng vẫn cố thức dậy, uể oải rũ cái đuôi to xuống đất.
Lúc sau được mẹ Thời bế xuống giường, chú khủng long nhỏ còn đang ngái ngủ đi từng bước vào nhà vệ sinh.
Hướng Hiểu Ảnh đang lấy kem đánh răng cho Thời Li thì bắt gặp được cảnh một bé khủng long nhỏ xíu đang kéo ghế từ trong ngăn tủ dưới bồn ra rồi tự mình đứng lên ghế.
Hai mắt cậu vẫn còn đang dính chặt với nhau chưa mở ra được nhưng tay vẫn cầm lấy cái bàn chải đã được mẹ Thời thêm kem đánh răng cùng với cái ly nước bắt đầu công cuộc đánh răng trong cơn mơ.
Hướng Hiểu Ảnh nhìn cậu tự đánh răng còn mình thì đi lấy khăn lau mặt của cậu cho qua nước ấm, chờ Thời Li đánh răng xong thì giúp cậu lau mặt.
Thời - khủng long bé nhỏ đã tỉnh ngủ sau khi đánh răng - Li thấy mẹ Thời cầm khăn lau mặt liền nói: "Mẹ ơi, coan tự lau được ạ.”
Vì khăn lau mặt khá mềm nên khi cậu được lau mặt, đầu đen nhỏ xíu theo lực tay mà lắc lư lên xuống.
Hướng Hiểu Ảnh cũng theo ý cậu nói: "Được.”
Bà đứng nhìn cậu lau gương mặt nhỏ của mình sau đó đem khăn lau mặt giặt qua nước một lần rồi mới treo lên xà ngang kế bên bồn.
Rõ ràng mới sáng hôm qua còn mè nheo đòi bà đánh răng giúp mình, nay lại có thể tự mình làm hết mọi việc.
Điều này làm bà khá nghi ngờ, không biết có phải do hôm qua không uống thuốc nên hôm nay bé Li mới ngoan như vậy, đang nghĩ thì bà đột nhiên nhớ tới lời bác sĩ Trần mới nói với bà hôm qua, những lời ấy cứ quanh quẩn bên tai của bà mãi chưa hết.
Rửa mặt xong Thời Li được mẹ ôm ra ngoài cởi bộ đồ ngủ khủng long ra, thay vào đó là một bộ quần yếm màu vàng, trước quần còn có một con thỏ bông màu trắng nhìn qua vô cùng hợp với cái cặp nhỏ của cậu.
Bữa sáng hôm nay hai mẹ con không kịp ăn vì bà còn phải vội đi tới đoàn phim, vì bà muốn tự mình mang Li bé con đi học nên cho vào cặp cậu mấy hộp sữa cùng với vài cái bánh kẹp nhỏ, chuẩn bị xong liền bế cậu vào xe ngồi.
Ghế mà Thời Li đang ngồi chính là ghế chuyên dụng cho trẻ em trong xe ô tô, cậu cài dây an toàn sau đó ngồi ôm cặp nhỏ của mình, một bên lấy bánh mì kẹp được mẹ Thời cho vào ra ăn trong xe một bên uống miếng sữa, rồi cậu hoang mang quay sang hỏi mẹ Thời:” Mẹ ơi, xách của con chưa bỏ vào.”
(*)Xách 苏 su, từ đúng là sách 书 shu
Cậu ngừng uống sữa, nghiêm túc sửa lại: "Là sách ạ.”
Trong cặp nhỏ của cậu ngoại trừ một số đồ ăn vặt với sữa ra thì đến một cuốn sách cũng không có. Vì bây giờ còn nhỏ nên ký ức của cậu có chút hỗn loạn, cậu không nhớ rõ được, chỉ nhớ mang máng là ở đời trước, mấy bé Omega còn nhỏ đã phải học cách tự bảo vệ tuyến thể của mình.
Hướng Hiểu Ảnh nghe xong có chút bất ngờ, bà hỏi chị Phương: "Chị Phương, nhà trẻ có phát sách nữa hả chị?”
Chị Phương ngồi ghế phụ nghe Thời Li nói xong cũng giật mình quay xuống nói: "Bây giờ Li bé con mới có 3 tuổi, răng sữa còn chưa mọc hết thì lấy đâu ra sách mà học?”
Thời Li ngây thơ nghe vậy liền nhớ kỹ.
Ở thế giới này, bình thường nhà trẻ sẽ không có phát sách giáo khoa cho các bé.
Ngay sau đó, Thời Li lập tức được trải nghiệm một ngày ở nhà trẻ là như thế nào.
Cầm trong tay cây bút màu sáp ngồi vẽ cả ngày trên giấy, bên tai toàn là tiếng trẻ con đang láo nháo chơi đùa xung quanh, lúc thì gào hét la to, lúc thì lại bắt đầu cất giọng ca thánh thót.
Thời Li bị những âm thanh chói tai này làm cho thất thần cả người, ánh mắt đờ đẫn nhìn mấy đứa trẻ năng động không ngớt vẫn đang tiếp tục chơi bời.
Giữa trưa sau khi rửa tay xong, cô Lương đã được dặn từ trước bước tới đưa cho Thời Li bình sữa bột được pha sẵn, cậu cầm lấy chậm rãi uống hết sau đó được mang vào phòng ngủ trưa.
Thời Li vừa chợp mắt một lát đã bị đánh thức vì có vài đứa trẻ trốn ngủ vào giữa trưa, lén chạy ra ngoài đi chơi rồi bị bắt về.
Buổi chiều, ở nhà trẻ có một số hoạt động theo chủ đề được diễn ra, Thời Li đứng một bên nhìn bọn trẻ đang túm tụm lại ở khu đồ chơi sau đó mỗi đứa cầm một thứ tản ra chạy khắp nơi, chân cậu không tự chủ chậm rãi lùi lại hai bước.
Nhìn cầu trượt trong sân chơi, không được, quá trẻ con.
Lại liếc sang những thanh xà ngang, không được, thô lỗ quá, nhìn thôi đã thấy mệt rồi.
Cậu còn nhớ khá rõ khi mình còn nhỏ trong nhà trẻ, những bé Omega nhỏ khác đều mang búp bê đồ chơi của mình chơi trò phối đồ nha.
Vậy nên, khi cô Lương mang theo mấy bé con đang loạn cào cào ra ngoài sân rộng, chuẩn bị chơi trò diều hâu bắt gà con với mấy bé thì mới phát hiện ra thiếu một đứa.
Tìm nửa ngày quanh sân mới thấy được bóng dáng nhỏ của Li bé con đang ngồi dưới gốc cây.
Mái tóc đen rũ rượi trên má trắng hồng xinh xinh, cậu còn lấy con thỏ bông ở trước quần yếm của mình mang ra ôm vào lòng, một mình thẫn thờ nhìn về phía trước không biết là đang nghĩ về điều gì.
Quá trầm lặng.
Trầm lặng đến nỗi cứ như bản thân cậu không phải ở nhà trẻ mà là ở trong thế giới nhỏ riêng của cậu.
“Cô ơi cô, lại đây bắt tụi con đi hehehe.”
Thấy cô Lương đứng im, nhóm bé con bắt đầu nhốn nháo lên gọi cô. Cô Lương lúc này mới không nhìn về phía cậu nữa, cố ép tâm trạng lo lắng bất an trong lòng, tiếp tục chơi với mấy nhóc con phá phách.
Cô chỉ biết nhìn bé Li ngồi im ru một góc như thế, trong lòng cũng hết cách đối với bé con này, chỉ sợ sẽ làm cho bé Li vất vả lắm mới yên tĩnh lại trở nên gắt gỏng như trước.
Nhưng sau ngày đầu tiên rồi đến ngày thứ hai, thứ ba….
Li bé con cũng vẫn như trước, tự ngồi một mình một chỗ, cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến ai cả, tới một câu cũng không nói. Ngoại trừ ngồi ngẩn ngơ nhìn về một phía thì hầu như cậu không hề tham gia vào những trò chơi cùng với các bạn đồng lứa.
Cô Lương cuối cùng nhịn không được nữa, lấy điện thoại gọi cho mẹ Thời, nói qua về tình trạng trong lớp mấy ngày nay của Thời Li: “Bé Li hình như không thích ở chỗ đông người cho lắm chị ạ.”
Cô ngừng một chút rồi nói: “Gần đây bé đúng là rất ngoan và nghe lời, cũng không thấy bé đột ngột nháo lên vào lúc ăn trưa hay đi ngủ.”
“Chỉ là Li bé con có chút yên tĩnh hơn mọi ngày nhiều.”
“Chị Ảnh? Chị Ảnh!”
Hướng Hiểu Ảnh giật mình hoàn hồn, nhìn về phía cô trợ lý nhỏ, tay bà run run bấm mãi mới kết thúc được cuộc gọi với cô Lương, bà đứng lên nhìn quanh phòng trang điểm: “Chị Phương đâu? Chị Phương đâu rồi?”
Trợ lý nhỏ nói: “Để em đi gọi chị ấy cho.”
Hướng Hiểu Ảnh đứng lên, trên mặt bà chỉ mới trang điểm được một nửa, còn chưa kịp tô son môi, trông sắc mặt bà có chút tái đi: “Không cần gọi chị ấy, chỉ cần nói với chị ấy là chị đi đón bé Li về là được.”
Trợ lý nhìn thoáng qua giờ, liền nói: “Chị Ảnh, hình như chị nhớ lộn giờ rồi, bây giờ chỉ mới quá trưa một chút, tí nữa chị còn phải đi quay nữa đó, bối cảnh đều đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.”
Chưa kịp nói xong, Hướng Hiểu Ảnh đã lên tiếng cắt lời cô: “Chị không quay nữa, em giúp chị nói với đạo diễn một tiếng là hôm nay chị có việc đột xuất.”
Lời nói của bà dứt khoát, trôi chảy không vấp tí nào.
Cô trợ lý nhỏ còn đang muốn nói thêm vài lời thì Hướng Hiểu Ảnh đã quay người vội bước ra ngoài, lên xe bảo mẫu chuẩn bị đi đón bé Li.
Trên đường đi, ngón tay bà đang run rẩy lướt nhanh trong phần danh bạ, vài phút sau mới thấy số điện thoại của bác sĩ Trần, bà liền bấm gọi: “Alo, bác sĩ Trần phải không ạ? Không biết chiều nay bác có rảnh không ạ? Tôi muốn mang bé Li tới vào chiều nay.”
May là hôm nay bà đi quay ở Kinh thị chứ không phải ở Hải thị, nhà trẻ Kinh Nhã cũng gần với trung tâm thành phố nên chưa tới một tiếng sau bà đã đứng ở trước cổng nhà trẻ.
Lúc này, Thời Li đang chậm rãi mở cuốn sách mình vừa mới lấy được ở khu đồ chơi.
Trong này còn có cả sách học ghép vần, đối với Thời Li đã quên cách viết một số chữ thì cuốn sách này đúng là vị cứu tinh của cậu, đa số những ký ức của cậu hầu như đều mơ hồ không rõ, cứ như bị sương mù bao phủ lại. Chỉ khi nhìn đến những chữ trong sách cậu mới biết thì ra cách viết là như này.
Hai ngày trước, bé thỏ bông ở trên quần yếm của cậu bị cậu lấy xuống, mỗi ngày đi học cậu đều ôm theo bé thỏ đi cùng, đọc đến vui vẻ, cậu nhìn về bé thỏ bông hỏi một câu: “Thỏ con à, em thấy dễ hiểu không?”
Hướng Hiểu Ảnh bước vào lớp, vừa lúc thấy cảnh bé Li đang ngồi đọc sách một mình cùng với bé thỏ, bên cạnh lại là các bé con khác đang tranh nhau giành chơi cầu trượt.
Bà nhịn không được lùi về sau vài bước.
Cô Lương thấy thế lập tức hỏi: “Mẹ bé Li, chị không sao chứ ạ?”
Hướng Hiểu Ảnh lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ nói: “Chị không sao, ngoài trời nóng quá nên có chút bị cảm nắng thôi.”
Bà chỉnh lại kính râm trên mặt mình rồi bảo: “Chị tới đây là để đón bé Li về.”
Cô Lương nghe vậy liền quay vào trong lớp gọi cậu: "Bé Li ơi, mẹ con tới này.”
Thời Li chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh cô Lương đang có người đứng ở đấy, hai mắt cậu sáng lên nhưng lại không dám chắc chắn mà chớp chớp mắt của mình.
Lát sau cậu mới phản ứng lại, chạy chậm đến kế bên cô Lương, ôm chân bà, ngẩng gương mặt nhỏ lên: “Là mẹ ạ?”
Hướng Hiểu Ảnh bế cậu lên rồi gật đầu với cô Lương coi như lời chào sau đó liền xoay người rời đi. Bà vừa đi vừa bảo: “Bé Li à, bây giờ mẹ mang con tới một nơi, con không được chạy lung tung giống mấy lần trước đâu nhé.”
“Nếu không thấy con mẹ sẽ lo lắng lắm đó.”
Thời Li ngoan ngoãn gật đầu:"Con sẽ ngoan ạ.”
Được mẹ bế lên xe không bao lâu thì thấy điện thoại của mẹ Thời reo lên, nghe bà nhận máy: “Chị Phương?”
“Ừ, là chị.”
“Được ạ, chị qua đó luôn đi.”
Không biết hai người họ nói gì, cuộc nói chuyện giữa hai người cứ vậy mà kết thúc.
Khi xe chạy đến nơi, thấy chị Phương đang đứng chờ ờ cầu thang, Thời Li mới nhận ra mình được mẹ dẫn tới một tòa nhà cao tầng.
Ngửi được mùi nước sát trùng trong tòa nhà, mặt Thời Li hoang mang quay sang hỏi mẹ Thời: "Mẹ ơi, Li Li bị bệnh ạ?”
Cậu không hỏi đây có phải bệnh viện không cũng không hỏi là mình đi gặp bác sĩ phải không, không hỏi là mình có đi tiêm hay không mà chỉ hỏi có phải mình bị bệnh không?
Bé Li của bà đôi khi phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại sự việc xung quanh nhưng trong lòng bà hiểu rõ, con trai nhỏ của bà chỉ phản ứng chậm chứ bé không ngốc.
Dù phòng khám bệnh khoa tâm lý tư nhân của bác sĩ Trần không có logo của bệnh viện nhưng nhìn sơ qua cũng đủ biết rõ đây là đâu.
Hướng Hiểu Ảnh đang đi thì bước chân chậm lại sau đó ngừng hẳn, nhìn sang bé Li đang nắm tay mình nói: "Bé Li của mẹ không bị bệnh, mà là lỗi của mẹ.”
Chị Phương đi kế bên nghe vậy liền nói: "Đừng chịu hết tất cả trách nhiệm về mình.”
Hướng Hiểu Ảnh nghe vậy cũng không nói gì, chỉ bảo: "Tới nơi rồi.”
Thời Li được mẹ dắt tay đi vào.
Khác với mùi thuốc sát trùng ở bên ngoài, trong phòng hình như được đốt một loại nến thơm được một thời gian, khiến cả căn phòng tràn ngập hương thơm mang theo cảm giác ấm áp.
Trong phòng được trang trí khá gọn gàng, ở giữa là một cái ghế sofa mềm mại, trên ghế có vài cái gối nhỏ còn có thêm những bé thú nhồi bông, thậm chí còn có những chiếc xe đồ chơi.
Ánh mắt Thời Li lướt qua mấy con thú bông trên ghế sau đó để ý tới một bé gấu bông màu trắng ở giữa, giây tiếp theo bé gấu bông trắng đó được cầm lên rồi được đưa ra trước mặt cậu.
Một chàng trai trẻ tuấn tú ngồi xổm xuống, tay cầm bé gấu bông trắng ban nãy cậu để ý đưa cho cậu: "Bé Li muốn chơi với bé gấu trắng này hả?”
Thời Li nhẹ nhàng gật đầu: "Con có thể chơi với nó ạ?”
Bác sĩ Trần nhìn cậu rồi cười một cái: "Được chứ sao không?”
Nụ cười của bác sĩ Trần rất có sức hút, khuôn mặt khi cười lên cũng trở nên sinh động hơn, tay cầm bé gấu trắng nhỏ, Thời Li vì nụ cười đấy mà cũng mở lòng hơn đối với vị bác sĩ xa lạ đang đứng trước mặt này.
Hướng Hiểu Ảnh còn đang muốn ở lại thì đã bị chị Phương dắt tay kéo ra ngoài phòng.
Thời Li nhìn qua cửa phòng vừa mới đóng lại, lòng có chút bất an mà ôm chặt bé gấu bông nhưng vì cậu có cái gối nhỏ được kê ở sau lưng, còn ngồi trên cái ghế sofa mềm mại cũng khiến cậu cảm thấy bớt lo đi chút ít.
Bác sĩ Trần nhìn cậu nói: "Chú nghe mẹ của Li Li nói, dạo gần đây bé Li không nghe lời mẹ? Có phải vậy không?”
Thời Li cẩn thận suy nghĩ một lúc, lát sau mới trả lời: "Không có đâu ạ, mẹ với dì đều nói Li Li rất ngoan mà.”
Bác sĩ Trần nói tiếp: "Thật không? Chú nghe cô Lương ở nhà trẻ nói mấy ngày nay con không chơi cùng các bạn trong lớp.”
Thời Li có chút bối rối mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn chịu nói thật: "Tại vì mấy trò đó quá trẻ con, con không muốn chơi, mấy bạn khác cũng thế.”
Lời nói hệt như một ông cụ non, nói có sách mách có chứng.
Nếu có thể thì Thời Li chỉ muốn ở nhà chơi cho khỏe, chả muốn tới lớp nhưng làm vậy sẽ khiến cho mẹ không vui.