Thời Li nghe xong mặt mũi ngờ nghệch, không biết mẹ đi tham gia show giải trí thì liên quan gì tới cậu nhưng giờ cậu không quan tâm điều đấy, tay nhỏ của cậu đặt lên cái bụng tròn tròn của mình.

Mình đói rồi.

Lượng cơm của trẻ con cũng không nhiều, lúc Thời Li mới xuyên qua đây là vào giữa trưa, cậu  chỉ mơ mơ màng màng ăn qua loa chút ít, sau đó thì bắt đầu dành cả ngày để tiếp thu những ký ức trong đầu. Nếu bây giờ còn không về nhà thì bụng nhỏ của cậu sẽ kêu 'Ọt ọt ọt ọt' lên biểu tình mất.

Cậu rướn người lên nhìn qua cửa sổ thầm nghĩ không biết khi nào mới về tới nhà để ăn cơm, chứ cậu đang đói lắm rồi. Bởi vì ngoài trời còn đang mưa, nên nhiệt độ trong xe sẽ khác so với nhiệt độ bên ngoài. 

Thời Li nắm vào bệ cửa sổ xe sau đó hà hơi lên cửa kính trong suốt, sau đó dùng ngón tay viết chữ “ọt ọt ọt” (咕lu). Ngồi nhìn chữ mình vừa viết ngẫm nghĩ một lúc sau đó lại đưa tay xóa “lu” đi rồi thêm bộ khẩu ở kế (咕噜) rồi mới ngừng lại.

Cậu sau khi xuyên vào cơ thể 3 tuổi này cứ như là biến ngốc theo vậy, tới cách viết chữ cũng quên nên viết như nào.

Lúc ấy đột nhiên bụng của cậu đột nhiên réo lên một tiếng như đang biểu tình với cậu.

Mọi người đang nói chuyện trong xe nghe thấy tiếng kêu đấy thì dừng lại một chút, Hướng Hiểu Ảnh lúc này mới để ý tới bé Li đang cúi thấp đầu, sau đó lại nhìn về nơi phát ra âm thanh hồi nãy – bụng của cậu.

Bà vươn tay xoa xoa bụng cậu, hỏi nhẹ: “Bé Li của mẹ đói rồi hả?”

Thời Li đưa tay chỉ lên dòng chữ cậu vừa viết trên cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu sau đó giọng nói nhỏ vang lên bắt chước theo âm thanh vừa nãy: "Ọt ọt ọt.”

Hướng Hiểu Ảnh bật cười, bác tài xế nghe vậy thì nhấn ga đi nhanh hơn chứ không khéo lại đói chết bé Li mất.

Chờ đến khi tới Thời gia thì mưa bên ngoài cũng đã tạnh, Thời Li cầm theo cây dù nhỏ trong suốt bước xuống xe, sau đó đi từng bước một tránh mấy vũng nước dưới đường để tránh làm bẩn đồ.

Ngay khi Hưởng Hiểu Ảnh đang muốn nhắc bé Li như thường rằng đừng nghịch nước, thấy cảnh đấy thì bà dừng lại, thu hết những lời sắp nói về. 

Ở nhà dì Lưu đã làm xong hết cơm tối, chỉ còn chờ người về ăn nữa là xong, Hướng Hiểu Ảnh đứng ở cửa nói với chị Phương: "Chị Phương ở lại ăn cơm rồi hẵng đi”.

Chị Phương xua tay cự tuyệt: "Không được không được, tí nữa bé Li còn phải….” 

Cô còn chưa dứt lời đã thờ dài bảo: "Em cứ chăm sóc bé Li đi, chị mà ở đây thì sẽ khiến em không tập trung được.”

“Chị đi đây, gặp lại sau nhé.”

Chiếc xe lăn bánh rời đi.

Lúc này Thời Li đã chạy đến bên cửa, nhón chân bấm lên cái chuông cửa, tiếng chuông vang lên "ding dong ding dong”, đây là một cái chuông cửa được thiết kế dành cho trẻ em vì nó khá là thấp, nhìn có vẻ đã cũ,  chỉ cần thường xuyên thay pin cho nó là nó có thể hoạt động bình thường như những cái chuông khác.

Nhìn nó cũ là bởi vì các anh chị của cậu đều đã từng dùng qua vài năm, còn bây giờ là tới lượt cậu dùng.

Hướng Hiểu Ảnh đi tới mở cửa, chào đón hai người chính là dì Lưu đang lau tay vào tạp dề đi tới: "Bé Li của dì về rồi hả?”

Thời Li nhìn dì Lưu nhưng lại không nhớ rõ dì là ai, cậu đưa tay nắm vào góc áo của mẹ Thời, núp sau lưng bà chỉ hé cái đầu nhỏ với cặp mắt to tròn lén nhìn dì.

Mãi lúc sau cậu mới nhớ ra, khi cậu còn học cao trung, dì Lưu là người đã xin từ chức để về quê, bà lúc nào cũng trộm cho cậu ăn thêm mấy quả táo, mỗi lần thấy cậu đều cằn nhằn, trách cậu quá gầy, muốn cậu ăn chút thịt cho mau béo.

Nhìn cậu trốn ở phía sau Hướng Hiểu Ảnh, dì Lưu đã quen cũng không để ý mấy, dì cười nói: "Chị Ảnh, đồ ăn đã làm xong lâu rồi, còn có cả món canh bong bóng cá* đậu hũ yêu thích của chị nữa đó.”

Thời Li được mẹ Thời dắt tay đi vào, nhìn quanh đại sảnh không thấy bóng dáng ai, trên bàn ăn cũng thế. Thời Li kéo tay Hướng Hiểu Ảnh, ngẩng đầu nhìn bà, giọng nói mang theo một chút hoang mang: "Mẹ ơi, không có nhười ạ?”

Tốc độ nói của Thời Li chậm rì rì, âm cuối nghe rất giống như bị kéo dài, nghe xong mới phát hiện mình nói sai, nghiêm túc sửa lại cho đúng: ”….Người ạ”

Hướng Hiểu Ảnh bế cậu ngồi lên cái ghế trẻ em: "Bố của con đang đi công tác, còn các anh chị thì vẫn đang bận, phải tới cuối tuần mới được về.”

Thời Li đưa ba lô màu vàng nhỏ cùng cây dù của mình cho mẹ, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó mới hoang mang ‘Ò’ lên một tiếng.

Dì Lưu mang những món ăn chính đặt lên bàn.

Bé Li đang đói bụng nhìn đồ ăn trên bàn, trong đó có cả đĩa sườn kho và canh trứng mà cậu yêu thích, mắt cậu sáng lên như có hàng ngàn ngôi sao trong đấy.

Cậu đói đến nỗi nhìn các món trên bàn, hận không thể gõ bát đòi cơm ngay lập tức.

Thời Li chờ một lúc lâu, cho đến khi dì Lưu cầm một bình sữa bột đến cho cậu, sau khi nhỏ giọt sữa trên tay xác định không nóng chỉ ấm rồi đưa cho cậu.

Thời Li ngơ ngác nhìn bình sữa, lúc sau mới sốt ruột đứng dậy từ ghế trẻ em: "Dì ơi, chén…chén của coan*!”

(*)Về sau tất cả những lời của bé nói mà bị ghi như sai chính tả sẽ coi là bị ngọng, giọng sữa kiểu trẻ con. 

Cậu kéo góc áo dì Lưu rồi chỉ về phí bát sứ trắng trước mặt mẹ Thời nói: "Chén…chén của coan, coan chưa có.”

Dì Lưu một lúc mới nghe hiểu ý của bé Li, do dự nhìn về phía mẹ Thời không biết có nên đưa cho cậu một cái bát nhỏ hay không liền hỏi: "Chị Ảnh?”

Hướng Hiểu Ảnh khó hiểu nhìn bé Li nhà mình rồi nhẹ giọng nói: "Cứ lấy cho thằng bé đi, đừng lấy bát sứ cho bé không lỡ đổ vỡ lại làm thằng bé bị thương.”

Dì Lưu nghe vậy liền đi vào bếp lấy cho cậu một cái bát nhựa màu cam nhỏ, phía đáy bát còn có một miếng mút dính chặt vào cái bàn của cậu.

Trước kia Thời Li có nuôi một bé mèo nhỏ, mỗi lần cho ăn là cậu đều dùng loại bát nhựa dành cho thú cưng này.

Nói thật cậu thấy có chút lạ lạ, em bé mười tháng đã cai được sữa mẹ, đến một tuổi cũng đã ăn được cơm với thức ăn khác. Ấy vậy mà Thời Li 3 tuổi này vẫn tiếp tục uống sữa bình?

Thời Li đã đói đến mức phải uống tạm hai ngụm sữa trong bình. Thấy hai người đang ăn trên bàn không có ý định lấy cơm cho cậu, cậu huơ huơ tay nhỏ của mình: "Mẹ ơi, lấy cơm cho coan.”

Hướng Hiểu Ảnh: "Lấy một ít cơm vào bát thằng bé đi.”

Dì Lưu lấy muôi múc cho cậu nửa chén cơm rồi hỏi cậu muốn ăn gì, Thời Li nói muốn chút sườn kho, thêm canh bong bóng cá đậu hũ, dì Lưu nghe vậy thì múc cho cậu một muỗng canh lớn đổ lên bát cơm cho cậu. 

Cậu cầm cái thìa nhỏ chuyên dụng cho trẻ em, đem canh trứng, đậu hũ và cơm dằm dằm trộn đều vào với nhau sau đó từng muỗng từng muỗng cho cơm vào mồm ăn, hai bên má vì nhai cơm mà phồng cả lên y như chú chuột hamster đang ăn. 

Vì quá đói nên Thời Li chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn trong bát cơm của mình mà không chú ý tới hai người lớn lại đang sốt sắng nhìn cậu ăn. Thấy cậu ăn xong miếng sườn kho còn để lại xương trên bàn, hai người mang theo biểu cảm kinh ngạc nhìn cậu gặm từ miếng sườn này đến miếng sườn khác, ăn ngon lành như không có chuyện gì.

Khi Hướng Hiểu Ảnh nghe cô Lương nói bé Li nhà mình trưa nay lại ngoan ngoãn ăn cơm ở lớp thì bà cảm thấy có chút khó tin nhưng giờ thì bà tin rồi.

Vì đây là chuyện hiếm thấy ở bé Li nha.

Trước kia, cứ mỗi lần mang cơm ra cậu đều không chịu ăn, gào khóc lên, lật đổ bát cơm xuống nhà, bà cũng hết cách với cậu nếu không thì cũng sẽ không cho bé Li tiếp tục uống sữa bột như vậy. 

Hôm qua khi bé Li vẫn đang uống sữa bình thường thì đột nhiên lại “Oa” lên một tiếng phun sữa ra, rồi nhất quyết không uống nữa.

Bữa cơm tối hôm qua đúng là một bữa cơm hữu kinh vô hiểm*.

(*)Có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm

Cơm nước xong xuôi thì Hướng Hiểu Ảnh liền đi lấy thuốc cho Thời Li uống, vì Thời Li bây giờ còn nhỏ nên bác sĩ cũng chỉ kê cho Thời Li liều thuốc nhỏ, thường thì viên thuốc kia sẽ được chia làm một phần tư hoặc là nửa viên mới có thể cho Thời Li uống được.

Mỗi viên thuốc đều được chia thành những phần nó rồi được cho vào một cái hộp đựng thuốc, Hướng Hiểu Ảnh hướng về phía Thời Li gọi: "Bé Li ơi, tới giờ uống thuốc rồi con.”

Thuốc? Thuốc gì vậy?

Thời Li giật mình, vội vã nhón chân ghé mặt lên bàn nhìn lọ thuốc, bìa ngoài lọ toàn là chữ tiếng anh tiếng trung đan xen, rất khó hiểu, cậu còn biết chút ít về kỹ năng sống nên có thể nhận ra đó không phải là loại thuốc dùng để trị sốt, cảm cúm gì. 

Vậy nó là thuốc gì nhỉ?

Thời Li nghĩ thầm, là thuốc trị bệnh tâm lý bẩm sinh hả? Vậy là trước khi cậu tới đây, cậu còn bị bệnh nữa hả?

Hướng Hiểu Ảnh kiên nhẫn chờ Thời Li phản ứng lại, trước kia cứ hễ nghe bà nhắc đến từ “thuốc” là lại bắt đầu nháo loạn hết cả lên, không chịu uống thuốc. Còn bây giờ thì ngược lại, cậu chỉ im lặng đứng ghé mặt lên bàn nhìn về phía lọ thuốc, bệnh tình của cậu có vẻ như tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.

Qua một lúc sau Thời Li mới giật ống tay áo bà, ngẩng gương mặt trắng nõn nhỏ xíu nhìn về phía bà, giọng nói có vài phần trong trẻo non nớt cất lên lời: "Mẹ ơi, hôm nay con không uống thuốc được không ạ?”

Cậu nghĩ một chút, lát sau lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Ngày mai con cũng sẽ ngoan ngoãn ăn cơm như này ạ.”

Tay Hướng Hiểu Ảnh đang cầm thuốc có chút run lên, mất một lúc bà mới cười nhìn về phía cậu bảo: "Nhưng mà mẹ không muốn nhìn thấy bé Li khóc đâu nha.” 

Thời Li dường như ngay lập tức ôm lấy chân mẹ mình, cất giọng non nớt nói: "Con sẽ không khóc đâu, Li Li sẽ nghe lời mẹ mà.”

Ngoan quá.

Hướng Hiểu Ảnh cầm không chắc lọ thuốc, lỡ tay làm rơi “lạch cạch” một tiếng xuống sàn nhà, những viên thuốc đã được chia đều trong đấy đều rơi ra rải đầy dưới đất, bấy giờ bà mới chợt bừng tỉnh lại, miệng nở nụ cười miễn cưỡng nói với Thời Li: "Xin lỗi con, mẹ không cố ý làm rơi đâu.” 

Nói rồi bà bắt đầu khom người nhặt từng viên thuốc vương vãi dưới nền nhà lên. 

Đột nhiên, trước ngực bà xuất hiện một bé con thân toàn mùi sữa đến gần, Thời Li đưa tay nhỏ xíu của mình lên lau đi nước mắt trên mặt bà: "Mẹ ơi, đừng khóc.” 

Hướng Hiểu Ảnh ngẩn người thật lâu, lúc sau mới đem cậu ôm vào lòng, thanh âm có chút run rẩy nói: "Được, được, mẹ không khóc.” 

Bà vỗ vỗ nhẹ vài cái sau lưng Thời Li, vẻ mặt có vài phần rối rắm do dự, cuối cùng bà nhắm mắt, hạ quyết tâm nói:  ”Được, hôm nay bé Li không cần phải uống thuốc.” 

Dù nghe vậy nhưng Thời Li vẫn biết rõ, hôm nay không uống, chưa chắc ngày mai cũng không uống.

Dứt lời, Hướng Hiểu Ảnh nhặt những viên thuốc nhỏ rơi dưới nền nhà lên, vất hết vào thùng rác, sau đó lại mang Thời Li đi lên phòng tắm rửa cho cậu.

Là trẻ con nên thời gian ngủ sẽ sớm hơn và cũng nhiều hơn so với người trưởng thành nên cứ tới 8 giờ là bé Li đã thấy buồn ngủ đến nỗi hai mắt sắp díu vào nhau tới nơi, vì vậy sau khi tắm rửa, đánh răng rửa mặt thì lên giường ngoan ngoãn đi ngủ ngay.

Sau khi tắm rửa, Thời Li được mẹ Thời cho mặc một bộ đồ khủng long màu xanh lá để đi ngủ, sờ vào sẽ thấy mềm mại, đằng sau còn có một cái đuôi bông đi đến đâu kéo theo đến đấy, lắc lư lắc lư dễ thương không chịu được. 

Cậu ngủ trên cái giường nhỏ dành cho em bé, xung quanh có lan can để ngăn khi cậu ngủ lăn lộn mà ngã xuống, được bế lên giường nằm không bao lâu thì Thời Li đã ôm con gấu bông nhỏ của mình ngủ say sưa.

Thời Li lúc ngủ cực kì yên tĩnh, không hề ngáy tiếng nào.

Hướng Hiểu Ảnh ngồi bên mép giường nhìn cậu chìm vào giấc mộng đẹp, sau đó đứng lên tắt đèn ngủ ở đầu giường rồi ra khỏi phòng. Bà đứng bên ngoài hành lang một lát rồi mới lấy điện thoại gọi điện, sắc mặt bà có chút mệt mỏi: "Bác sĩ Trần, hôm nay….tôi không cho bé Li uống thuốc.”

Chưa nói xong, một giọng nói nghiệm nghị ở đầu dây bên kia điện thoại bà vang lên: "Chị có biết hậu quả của việc đột ngột dừng thuốc có tác hại như thế nào đối với Thời Li không?”

Hướng Hiểu Ảnh nghe vậy nhịn không được phản bác: "Nhưng mà hôm nay bé Li thật sự rất ngoan, có lẽ bác sĩ không biết tình hình của bé Li hôm nay trên lớp, cô giáo bảo hôm nay bé Li không khóc không nháo, còn ăn hết phần cơm của mình rồi một mình ngồi im cả buổi chiều ở lớp, ban đầu tôi nghe còn có chút không tin.” 

Nói xong bà mệt mỏi đưa tay che mặt: "Không biết có phải bệnh trạng của bé Li… đang trở nên tốt hơn không….?”

"Theo tôi nghĩ thì có lẽ bệnh tình đang dần chuyển hướng xấu hơn.” 

Bác sĩ Trần giọng đầy bất đắc dĩ nói: “Mẹ bé Li hãy dành thời gian để ý bé nhiều hơn.”

"Tuyệt đối không được mềm lòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play