Ngày hôm qua sẽ không mãi ở lại, con người chung quy vẫn phải nhìn về phía trước.
"Còn tôi, vốn dĩ không thuộc về nơi này, tôi có cuộc sống của chính mình. Đã đến lúc rồi, tạm biệt, Lục Nùng."
Đón ánh nắng mặt trời, bóng dáng Lục Nùng dần dần nhạt nhòa, cô cười nháy mắt với 【 Lục Nùng 】: "Tôi gặp một người rất thú vị, anh ấy nói muốn cho tôi hạnh phúc, nhưng tôi cảm thấy, con người vẫn phải tự mình đem lại hạnh phúc cho mình mới tốt, cô nói phải không?"
【 Lục Nùng 】 ngẩn ra, sau đó cố gắng gật đầu, đợi cô ấy cuối cùng cũng có thể khống chế thân thể của mình, hô to về phía không trung: "Tôi biết rồi, con người không thể dựa vào người khác, tôi sẽ trở nên kiên cường!”
…
Lúc Lục Nùng tỉnh lại ánh mặt trời đã sáng ngời, cô không thoải mái híp mắt lại, hình như bản thân đã trải qua một giấc mơ thật dài, trong mơ trở về hiện đại, giúp đỡ 【 Lục Nùng 】 nện đàn ông tệ bạc, nện đàn ông tệ bạc xong còn dạy cho 【 Lục Nùng 】 một bài học tư tưởng... Cũng không biết 【 Lục Nùng 】 trong tương lai có thể tập kích ngược hay không?
Cô nghiêng người, lại phát hiện tã lót dưới cánh tay, trong tã lót bao bọc một đứa bé nhăn nhúm.
Trong nháy mắt nhìn thấy đứa bé, trái tim Lục Nùng chốc lát tan chảy.
"Bùi Hạ, xin chào, mẹ là mẹ, sau này xin chỉ dạy nhiều hơn." Lục Nùng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bùi Hạ lắc lắc.
Bùi Tiểu Hạ chép chép miệng, rầm rì khóc lên, Lục Nùng không biết làm sao, chuyện gì đã xảy ra? Cô không dùng sức, sao lại khóc?
Lục Nùng vội vàng cầu cứu nhìn xung quanh, mẹ Ngô vừa vặn cầm bình nước đi vào, nhìn thấy Lục Nùng tỉnh táo lại, thiếu chút nữa rơi lệ: "Tiểu thư của tôi, cuối cùng con cũng tỉnh lại, bác sĩ nói con mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc nghỉ ngơi là tốt rồi. Nhưng dù có mệt mỏi đến đâu cũng không thể ngủ một giấc là ngủ hai ngày chứ, con không biết cậu canh giữ con suốt hai ngày, trời vừa sáng đã đi nấu cơm cho con."
Lục Nùng sửng sốt, cô không chỉ là mơ mà đã ngủ hai ngày?
"Tiểu tổ tông đáng thương của tôi hai ngày nay chỉ ăn sữa bột, con mau cho con bé ăn đi."
"Cho ăn kiểu gì?" Lục Nùng ngây ngốc hỏi.
Mẹ Ngô che miệng cười: "Cho con bú đi."
Lục Nùng: "..." Cô đã ngủ hai ngày, có sữa không?
Cô nhìn xung quanh, phát hiện ngay cả một cái rèm cũng không có, sản phụ giường bên cạnh vén áo lên liền cho đứa nhỏ ăn, một người đàn ông khác ngồi trên ghế nhìn, giống như người trước mặt anh đã không còn là phụ nữ, chỉ là người cho con bú mà thôi, ngay cả tránh hiềm nghi cũng không hề tránh.
Lục Nùng có cảm giác xấu hổ, cô không muốn như vậy, nói với mẹ Ngô: "Mẹ nuôi, chúng ta mang theo rèm vải không? Con muốn có một cái rèm."
Mẹ Ngô nhìn ra suy nghĩ của Lục Nùng: "Có phải con thẹn thùng không?"
Lục Nùng gật đầu.
"Lúc tôi thu dọn đồ đạc không nghĩ tới chuyện này. Phải làm sao đây? "Mẹ Ngô biết Lục Nùng chú ý những thứ này, cũng không khuyên cô.
Lục Nùng suy nghĩ một chút: "Nếu không thì nói với anh kia, bảo anh ta ra ngoài trước một chút?"
"Được rồi! Tôi sẽ đi nói chuyện với anh ta."
Mẹ Ngô cắn răng, đứng dậy đi đến bên giường của sản phụ thứ hai, nói với người đàn ông cùng giường: "Người anh em, anh xem con nhà chúng tôi muốn cho con bú, anh ở đây cô ấy ngại không tiện, có thể thuận tiện ra ngoài đợi một lát không?"
Người đàn ông đó không nói gì, vợ của anh ta là người không hài lòng đầu tiên, ưỡn cái bụng to lên nói: "Đứa trẻ cũng sinh ra rồi còn xấu hổ cái gì? Cô nhìn em gái giường ba, người ta không phải vẫn cho bú như thường sao? Chỉ có con nhà các người quý, sinh được tấm nha đầu* giỏi lắm ha."
“Không đi, có bản lĩnh các người tìm một chỗ không có người tự mình cho con bú đi!”
Miệng người phụ nữ "xoen xoét" không ngừng, không hề cho mẹ Ngô có cơ hội xen vào, nói xong còn nhỏ giọng nói thầm: "Tấm nha đầu quý giá, uống sữa bột giống như chịu tội, không thích sữa bột thì đưa sữa bột lại cho chúng ta đi."
Mẹ Ngô tức giận lảo đảo.
Đang nói thì Bùi Tịch An và Bùi Tranh một người mang theo hộp cơm, một người bế Tiểu Hoài trở lại phòng bệnh.
Bùi Tịch An nhìn thấy Lục Nùng đã tỉnh, vội vàng buông hộp cơm trong tay xuống, cầm bả vai Lục Nùng gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Lục Nùng không hiểu sao: "Anh nhìn chằm chằm vào em làm gì?"
Bùi Tịch An dường như thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không có gì."
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?"
Mẹ Ngô ôm ngực trở về, nói với Bùi Tịch An: "Hạ Hạ đói bụng muốn cho con bú, Nùng Nùng cảm thấy đồng chí nam ở trong phòng cho con bú không tiện, tôi đi qua mời đồng chí nam giường hai đi ra ngoài trước một lát, ai ngờ người phụ nữ chanh chua nhà bọn họ không vui, trào phúng Hạ Hạ chúng ta là tấm nha đầu."
"Ai da, tức chết tôi rồi,."
Lục Nùng vội vàng đưa đứa bé cho Bùi Tịch An, xoa ngực giúp mẹ Ngô: "Mẹ đừng tức giận, cùng lắm thì con xoay người lại..."