Thập Niên 60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính P2

Chương 251 [TN60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính]


2 tháng

trướctiếp

Sau khi làm xong, Bùi Tranh có sức lực hơn nữa thì cũng mệt muốn chết, thời điểm đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì bị Lục Nùng gọi lại, cậu không còn sức lực nói: "Còn phải làm gì nữa?"

"Cho con." Lục Nùng đưa cho Bùi Tranh một bảng chương trình giảng dạy tự làm.

“!”

Lại thấy chương trình giảng dạy của Lục Nùng, Bùi Tranh xoa xoa tay nhận lấy, lần đầu tiên cảm thấy thứ đồ chương trình giảng dạy này cực kỳ đáng yêu.

Đã có nó, cộng thêm năng lực học tập lớn mạnh của Bùi Tranh, việc học rút ngắn một năm rưỡi không phải là việc khó.

“Chị Nùng Nùng, dì là chị ruột của con!” Bùi Tranh cảm động đến thiếu chút nữa ôm lấy Lục Nùng, sớm quên chuyện mình hô to Lục Nùng "đáng ghét" lúc trước.

Lục Nùng bên này thầm lau mồ hôi ở trong lòng, tát một cái rồi lại cho một quả táo ngọt quả nhiên là phương pháp tốt nhất để giải quyết gai nhọn, lão tổ tông quả thật không ức hiếp mình nữa. Hơn nữa phần chương trình học kia đủ để Bùi Tranh yên tĩnh mấy tháng.

Mỹ phẩm, cốc cà phê của cô cũng không nhiều, không chịu nổi Bùi Tranh ba ngày hai hôm lại làm hỏng.

Thời gian thoáng cái đã qua, mấy tháng sau bởi vì sự ảnh hưởng của chuyện Triệu Hinh, khu tập thể từ đầu đến cuối có binh lính ra ra vào vào, người trang phục lãnh đạo thỉnh thoảng tìm quân tẩu và bọn nhỏ hỏi chuyện.

Lục Nùng cũng từng được hỏi nhưng người hỏi có lẽ biết Lục Nùng là nạn nhân của sự việc Triệu Hinh, thái độ đối xử với Lục Nùng rất ôn hòa, sau khi hỏi mấy câu đơn giản thì để Lục Nùng rời đi.

Mà mấy người thân thiết với Triệu Hinh kia, bị nhiều lần gọi đi hỏi, đều hối hận xanh ruột.

Trải qua thời gian dài đi thăm dò âm thầm điều tra, Triệu Hinh quả thật có vấn đề rất lớn.

Lúc này mọi người mới bội phục dự kiến của Lục Nùng, trong khu tập thể ai cũng biết Lục Nùng không muốn gặp Triệu Hinh, vẫn cự tuyệt sự lấy lòng của Triệu Hinh, vì thế còn có rất nhiều người nói Lục Nùng ngạo mạn không biết tốt xấu.

Nào biết không phải Lục Nùng người ta không biết tốt xấu gì, là bọn họ nhầm mắt cá làm trân châu, Lục Nùng mới là ánh mắt tinh tường nhìn người chuẩn, đỡ được bao nhiêu phiền toái.

Đương nhiên người xuất sắc đến đâu cũng có người không nhìn quen, có người không trách mình không biết nhìn người, ngược lại oán giận Lục Nùng rõ ràng nhìn ra Triệu Hinh có vấn đề nhưng không nhắc nhở bọn họ.

Đối với chuyện này Lục Nùng cũng không biết, mà biết cũng sẽ không để ý.

Lục Nùng hiện tại phiền não cơ thể thay đổi sau khi mang thai. Trong mấy tháng, chân của cô gần như mỗi ngày sưng phù, buổi tối không cách nào xoay người ngủ, thắt lưng đau nhức, chỉ đành để Bùi Tịch An xoa eo bóp chân cho cô mới có thể ngủ yên.

Bùi Tịch An đi vào phòng thẩm vấn, kéo ghế đối diện bàn ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nói với người phụ nữ đối diện: "Cô yêu cầu gặp tôi, tôi đến rồi nói đi."

Triệu Hinh không gặp chồng, không thấy đồng bọn Chung Đại Nhân, lại mấy lần yêu cầu gặp Lục Nùng, cũng tỏ vẻ chỉ có gặp được Lục Nùng mới có thể nói ra tất cả mọi chuyện, nhưng yêu cầu của cô ta lần lượt đều bị Bùi Tịch An từ chối, cuối cùng Triệu Hinh đành phải lui mà yêu cầu thứ hai, yêu cầu gặp Bùi Tịch An.

Triệu Hinh không thèm để ý thái độ lạnh lùng của Bùi Tịch An, nhẹ nhàng cười: "Có thuốc không? Tôi muốn hút một điếu.”

Ánh mắt Bùi Tịch An sắc bén, không nói một lời, nhân viên ghi chép đi cùng nói: "Không có, nhanh chóng khai báo chuyện của cô đi, thẳng thắn khoan dung kháng cự nghiêm khắc. nói thì cô vẫn còn có cơ hội cải tạo, không nói, cơ hội gì cô cũng không có."

"Cơ hội?" Triệu Hinh không ngừng phân biệt kỹ từ này, thê lương mỉm cười: "Tôi có cơ hội gì chứ? Việc đời từ trước cho tới bây giờ đều không để tôi lựa chọn, anh xem, ngay cả hút một điếu thuốc tôi cũng không chọn được."

Không thể không nói, Triệu Hinh am hiểu nhất chính là để cho người khác thương hại cô ta, chỉ thê lương mỉm cười, sắc mặt của nhân viên ghi chép đã tỏ vẻ xúc động, lấy điếu thuốc trong túi ra, nhìn Bùi Tịch An thấy anh vẫn không nói như cũ, thì vụng trộm đem thuốc lá cùng diêm nhét cho Triệu Hinh, bỗng dưng, vì che dấu xúc động của mình mà cố gắng lạnh giọng nói: "Sau khi hút xong thì thành thật khai báo!”

Triệu Hinh vừa cười vừa châm một điếu thuốc hút, cuối cùng cười đến phát run, nhân viên ghi chép khó hiểu: "Hút thuốc thì đã hút thuốc rồi, cô cười cái gì?"

"Anh không hiểu." Triệu Hinh hít một hơi thuốc: "Nhưng tham mưu Bùi nhất định hiểu."

Triệu Hinh nhìn về phía Bùi Tịch An: "Anh là người đàn ông đầu tiên tôi câu dẫn mà không chút cảm động."

"Đàn ông là thứ gì? Tôi giả bộ đáng thương với bọn họ, bọn họ liền choáng váng đầu óc, cho rằng bản thân là vị cứu thế tài ba gì đó, cho rằng bản thân có tư cách thương hại tôi, cuối cùng còn không phải bị tôi đùa bỡn giữa lòng bàn tay tựa như hộp thuốc lá này sao."

Triệu Hinh chơi hộp thuốc lá, khinh thường nói hết: "lạch cạch" một tiếng, tiện tay ném hộp thuốc lá lên bàn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp