Tô Đào thấy Hoắc Bạch Khoa không nói lời nào, trắng mặt giải thích: "Lục Nùng, ID trò chơi là bởi vì tôi và anh Khoa từng vào một đội, trong đoàn đội mỗi người đều là tiền tố giống nhau. Còn có ngày hôm qua, mẹ tôi tạm thời đến kinh thành thăm tôi, bà gọi điện thoại cho anh Khoa, tôi đi mới biết anh Khoa cũng ở đây, cô hiểu lầm hai chúng tôi rồi."

Lục Nùng lười nói chuyện với cô ta, trà xanh cô gặp nhiều rồi, một ngày nào đó bản thân nhất thời hứng khởi còn giả trang thành một em gái trà xanh, cách xa đều có thể ngửi thấy mùi trà xanh, vì thế một kích trí mạng hỏi: "Vậy tôi hỏi cô, cô thích Hoắc Bạch Khoa không?"

Tô Đào nghẹn lời.

Lục Nùng nở nụ cười: "Bằng không cô thề đi, thề bây giờ cô không thích Hoắc Bạch Khoa, nếu thích anh ta, cô và Hoắc Bạch Khoa ra ngoài bị xe tông chết. Thề sau này tuyệt đối không ở cùng một chỗ với Hoắc Bạch Khoa, nếu hai người ở cùng một chỗ, sinh con không có lỗ đít, thế nào, cô dám không?"

Double kill.

Tô Đào: "..."

Lúc trước giúp Tô Đào trào phúng bạn học nữ Lục Nùng, mọi người đều choáng váng, đây vẫn là Lục Nùng yếu đuối dễ bắt nạt sao?

Hoắc Bạch Khoa hít sâu một hơi: "Lục Nùng..."

"Chia tay đi." Lục Nùng dứt khoát lưu loát cắt ngang lời anh ta chưa nói ra.

"Đừng đến quấy rầy tôi nữa, nếu như anh không muốn PPT và tác phẩm nhỏ của các người truyền khắp trường học, chọc giận tôi, tôi sẽ mua cho các cậu một hot search, đưa các cậu ra mắt."

"Đã hiểu chưa?" Lục Nùng vỗ vỗ mặt Hoắc Bạch Khoa, nâng cằm anh ta lên nói: "Trả lời tôi."

Sinh sống với Bùi Tịch An lâu, lúc Lục Nùng giận tím mặt thì trên người mang theo một loại khí chất lạnh lẽo giống như Bùi Tịch An, lúc cô nói lời này, xung quanh lặng ngắt như tờ.

"Hiểu rồi." Hoắc Bạch Khoa cụp mắt xuống, biết Lục Nùng đang nghiêm túc.

Anh ta thích Lục Nùng rất lâu, hiểu rõ biểu cảm của Lục Nùng lúc này đại diện cho sự không kiên nhẫn cực độ, cô thật sự sẽ không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào nữa.

Lúc trước sau khi theo đuổi Lục Nùng, Lục Nùng giống như trong một đêm đã biến thành một người khác, anh cho rằng Lục Nùng chính là kiểu người, mặt ngoài giả vờ kiên cường tiêu sái, thật ra trong nội tâm lại yếu đuối, nói không thất vọng là giả, nhưng anh ta rất thích cô, không nỡ chia tay.

Lần này lại nhìn thấy Lục Nùng trước kia... đó là sự phân chia nhân cách, phải không?

Hoắc Bạch Khoa cuối cùng lại nhìn thấy cô gái mình thích một lần nữa, đáng tiếc cũng mất đi cơ hội ở bên nhau, cuối cùng anh ta nhìn thoáng qua Lục Nùng rồi xoay người rời đi.

【 Lục Nùng 】 bay đến bên cạnh Lục Nùng, nhìn Hoắc Bạch Khoa đi xa nói: "Chúng tôi chưa bao giờ đối diện nhau, cô xem, trong ánh mắt anh ấy nhìn cô mang theo ánh sáng, hẳn là thích cô đó."

Lục Nùng nghe xong khinh thường: "Cho dù đổi lại thành tôi, anh ta cũng có thanh mai trúc mã, ID trò chơi và thanh mai trúc mã là tên tình nhân. Đàn ông cặn bã, tôi nghe nói anh ta chưa từng yêu đương mới đồng ý hẹn hò với anh ta, khá lắm, chẳng trách không thể không yêu đương, có bé thanh mai mập mờ còn yêu cái gì nữa? Chơi rất tốt."

"Tôi thật hâm mộ cô, so với tôi, cô hình như mới là người của thời đại này, cô muốn trở về không?" 【 Lục Nùng 】 nhẹ nhàng nói: "Nếu cô muốn, tôi có thể nhường cho cô, dù sao... tôi dường như dù sống ở đâu cũng không sống tốt."

Lục Nùng muốn vỗ vỗ bả vai cô, trạng thái bay trực tiếp vỗ vào khoảng không, ngại ngùng: "Tại sao phải nhẹ nhàng từ bỏ? Thật ra cô rất thông minh, cô nhìn xem cô đã thu thập được tất cả các bằng chứng, chỉ thiếu một cước đạp cửa, cộng thêm một chút can đảm dũng cảm nói không với người khác, dũng cảm nói ra lời trong lòng của cô."

"Hôm nay tôi xem như là làm mẫu cho cô, sau này cô phải tự mình đứng lên."

"Tôi, tôi có thể giống như cô sao?" 【 Lục Nùng 】 chần chừ hỏi.

Lục Nùng cười nói: "Sao không được? Ngay cả chết cô còn có dũng khí tại sao không có dũng khí để sống?"

"Nhìn tay tôi trừng phạt đàn ông cặn bã rất sảng khoái đúng không? Có muốn một mình tự thử không? Cô cũng chưa từng thử, không cảm thấy cứ thế dễ dàng kết thúc cuộc sống rất đáng tiếc à? Học đi, sau này đối với mỗi một người muốn bắt nạt cô, đều mắng lại như hôm nay tôi làm, sợ cái gì chứ, kém hơn nữa thì có thể kém đến đâu, cô nói có đúng hay không?"

Lục Nùng nhìn mây trên chân trời, loại cảm giác này thật sự là huyền diệu, cô có dự cảm chắc đây là lần cuối cùng, cô không đề cập đến Cố Hoài, Cố Vệ Quốc và những chuyện về thập niên 60, 【 Lục Nùng 】 cũng chưa từng hỏi, hai người vẫn sự duy trì ăn ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play