Thập Niên 60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính P2

Chương 260 [TN60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính]


2 tháng

trướctiếp

Bùi Tịch An như ôm lấy nắm sữa, không dám dùng sức, sợ sức lực lớn ôm hỏng cô bé, đứa bé rầm rì khóc lóc, khiến trái tim anh cũng tan chảy.

Ánh mắt anh sắc bén quét về phía người đàn ông trong phòng, người đàn ông không dám đối diện với Bùi Tịch An, vợ người đàn ông thấy thế muốn giương oai lại bị chồng ấn xuống.

Bùi Tịch An giao đứa nhỏ cho mẹ Ngô, một tay ôm Lục Nùng nói: "Là vợ của tôi không phải, chúng ta đi ở phòng đơn."

Mẹ Ngô thấy cậu cũng bế Lục Nùng lên, biết chuyện này nhất định là thật, mừng rỡ, vội vàng dặn Bùi Tranh thu dọn đồ đạc: "Chăn ga trải giường còn có chậu rửa mặt ống nhổ ấm nước đều là do nhà chúng ta tự mang theo, Tiểu Tranh con cẩn thận thu dọn, ba đưa đứa bé qua trước, trở về sẽ thu dọn cùng con."

“Ba yên tâm đi, con cam đoan thu dọn không thừa một mảnh!” Bùi Tranh kéo dài giọng, còn nhấn mạnh thêm bốn chữ không thừa một mảnh, vừa nhìn đã biết là cố ý.

Lúc Lục Nùng ngủ, đôi vợ chồng giường thứ hai lấy danh nghĩa tán gẫu, đến giường thứ nhất chiếm tiện nghi, may mắn Bùi Tranh đúng lúc nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, không để cho đôi vợ chồng này thực hiện được.

Hai vợ chồng này không chiếm được tiện nghi gì, chờ Bùi Tịch An và Bùi Tranh ra ngoài ăn cơm, sau khi một người ôm đứa nhỏ đi vệ sinh, trong nháy mắt bọn họ không bày ra sắc mặt tốt với Lục Nùng và mẹ Ngô.

Lúc này thấy Bùi Tịch An ôm Lục Nùng đi ra ngoài nói muốn ở phòng đơn, người phụ nữ lập tức không vui: "Dựa vào cái gì bọn họ có thể ở phòng đơn?"

Cô ta đẩy người đàn ông bên cạnh một phen: "Anh nói đi, dựa vào cái gì bọn họ có thể ở phòng đơn, em cũng muốn ở một phòng đơn!”

Người đàn ông không kiên nhẫn: "Đừng làm ầm ĩ, em nghĩ rằng nào cũng có thể sống sao? Anh ta nói phòng đơn chính là phòng bệnh của cán bộ, có tiền cũng không ở được, hơn nữa nhà chúng ta có tiền sao? Em sẵn sàng chi nhiều tiền hơn cho phòng đơn không?"

Người phụ nữ vừa nghe phải tiêu tiền lập tức không vui: "Sao còn phải tiêu nhiều hơn? Em cứ tưởng cùng giá với phòng bệnh chúng ta ở."

Người đàn ông cười nhạo: "Em là nước mũi mùa thu mơ mộng lớn à?"

Người phụ nữ tức giận không thôi, lại không dám có hành động lớn, sợ Bùi Tranh thu dọn đồ đạc ở bên cạnh thấy mà chê cười.

Bên kia, Bùi Tịch An bế Lục Nùng đi vào một phòng bệnh trống, đặt cô lên giường rồi đỡ cô nằm xuống nói: "Thực xin lỗi, viện trưởng vốn muốn cho em ở phòng đơn, anh lại nghĩ ở bệnh viện không đến hai ngày nên từ chối ông ta, ai ngờ..."

Lục Nùng lắc đầu: "Anh cũng nói ở lại không đến hai ngày, không trách anh được."

Cô không khỏi chăm chú nhìn Bùi Tịch An, hai ngày không gặp, Bùi Tịch An tiều tụy hơn rất nhiều, trên cằm mọc ra râu ria, trong mắt có tơ máu.

Lục Nùng không kìm được nhớ tới lúc mình sinh Bùi Hạ, Bùi Tịch An nói câu “xin em” ở bên tai cô, trời mới biết hai chữ này làm Lục Nùng rung động đến nhường nào. Mạnh mẽ như Bùi Tịch An, kiêu ngạo như Bùi Tịch An, cuối cùng lại dịu dàng ở trước mặt cô.

"Em thích cái nhẫn này: " Cô đưa tay tháo nhẫn xuống, đưa cho Bùi Tịch An: "Đeo lại cho em một lần nữa đi, lúc sinh con em xấu xí, không hề đẹp chút nào."

Bùi Tịch An nhận lấy, lẳng lặng đeo nhẫn cho cô một lần nữa: "Không xấu, ở trong mắt anh khi đó em cũng đẹp."

Bùi Tịch An cũng không nói dối.

Lục Nùng hài lòng giơ tay lên lật lại nhìn, nhẫn là biểu tượng của việc kết hôn, có nhẫn mới chính thức hơn.

Về chuyện nhẫn cưới, vào một buổi tối rất lâu trước kia Lục Nùng chỉ kể chuyện cho Tiểu Hoài nghe, không nghĩ tới Bùi Tịch An lại để trong lòng.

"Còn anh thì sao? Nhẫn của anh đâu?"

Cô muốn nhìn Bùi Tịch An đeo nhẫn cưới.

Bùi Tịch An lấy từ trong túi áo ra cùng một chiếc nhẫn bạc đưa cho Lục Nùng.

Lục Nùng làm bộ khó hiểu: "Cho em làm gì? Đây không phải là nhẫn của anh sao?"

Bùi Tịch An mím môi, nhắc nhở nói: "Nùng Nùng."

"Được rồi." Lục Nùng lập tức rất vui vẻ, cầm lấy nhẫn đeo ở ngón áp út thay cho Bùi Tịch An.

Hay lắm, sau khi Bùi đại lão đeo nhẫn lên, khí tức cấm dục càng tuyệt hơn, Lục Nùng muốn kêu trời ơi.

Bùi Tịch An dùng tay đeo nhẫn nắm lấy tay Lục Nùng, trong mắt bất an như băng vụn, nhẹ nhàng nói: "Đừng đi."

Lục Nùng khó hiểu, cô đi lúc nào vậy?

Bùi Tịch An không giải thích, chỉ nắm chặt tay cô.

Mẹ Ngô ôm đứa nhỏ đi vào phòng bệnh, đặt nhãi con Tiểu Hạ vào lòng Lục Nùng, bé Tiểu Hạ ngửi thấy mùi của mẹ nên co lại.

Lục Nùng rút tay ra, nói với Bùi Tịch An: "Em muốn thử cho con bú, anh đi ra ngoài trước đi."

Mẹ Ngô không đồng ý: "Nghĩ cái gì vậy? Sao con có thể đảm bảo Hạ Hạ nhất định có thể ăn sữa? Lỡ như không có sữa, giữ cậu lại ở đây còn có tác dụng."

Lục Nùng: "..."?? Mẹ nuôi!? Mẹ là mẹ ruột của con!

Lỡ như khó có sữa không phải là bởi vì chưa ăn sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp