Suỵt! Không Được Mở Cửa Cho Hắn

Chương 3: Là ai đang mơ?


2 tháng


"Nhẫn.. Thật đẹp." Giọng nói Phương Ấn có chút khẩn, làm bộ dường như không có việc gì nói.

"Ừm" thanh âm của bạn gái từ phía sau truyền đến, duỗi duỗi tay chỉ, có chút đắc ý nói: "Là cậu tặng cho mình mà, mình vẫn đều luôn mang theo."

Lừa người.

Phương Ấn yên lặng nghĩ ở trong lòng, tay lái xe đã ra đầy mồ hôi lạnh.

Chiếc nhẫn kia đúng là do Phương Ấn một tay làm ra, dùng để đưa cho một người quan trọng. Mặt trên của chiếc nhẫn được khắc những lời tốt đẹp cho những kỉ niệm xưa. Vì người quan trọng ấy không tiện đeo nhẫn nên chưa bao giờ quang minh chính đại đeo nó lên tay. Thay vì đeo chiếc nhẫn này họ lại chọn một dây xích treo cổ đến chết.

Cho nên người kia tuyệt đối không phải bạn gái Phương Ấn.

Hắn cũng không nên có bạn gái. Hắn rõ ràng thích con trai.

Tim Phương Ấn đập nhanh lên, hắn không dám quay đầu lại xem người ngồi phía sau xe hắn đang chở rốt cuộc là thứ gì.

"Mau đi nè, đèn xanh sáng rồi kìa, cậu ngẩn người làm gì."

Giọng nói người con gái cười khúc khích ở phía sau vang lên. Phương Ấn không dám làm rõ chuyện này, trước mắt là phải đưa cô ta về đến nhà.

Bạn gái từ ghế sau nhảy xuống, thoạt nhìn thấy được đang vui vẻ cực kì. Cô nhảy hai ba bước đứng một mình trước thềm nhà, xoay người hướng tới Phương Ấn vẫy tay: "Ngày mai gặp lại nha!"

Ánh chiều tà ở dưới chân trời đã dần tan, Phương Ấn đứng ở trong tối không rõ hình dáng ra sao, ngẫm nghĩ lại vừa nãy người mới bước vào nhà ai cũng có thể thấy được cảm xúc cô gái kia đều biểu hiện ngay trên mặt là hạnh phúc, là chờ mong, nhưng bên trong một nơi nào đó của Phương Ấn nói rằng cô ta không có ý gì gọi là tốt, tất cả đều là lừa gạt.

Phương Ấn cả người phát lạnh.

Chỉ sợ những chuyện đang xảy ra hôm nay là do hắn đang mơ.

Hắn cúi đầu nhìn áo khoác đồng phục đang khoát ở bên hông. Hắn đã tốt nghiệp rất nhiều năm, Nhưng mọi chi tiết dường như đã bị cố ý phá hủy, cuộc sống thường ngày của hắn đều bị coi là đương nhiên, như thể có ai đó.. đã bóp méo trí nhớ của hắn.

Khi trời đã sập tối, Phương Ấn đứng một mình ở dưới lầu.

Ngẩng đầu hướng lên trên nhìn.

Nhà hắn ở tằng lầu không cao, có thể thấy được ánh sáng ấm áp phát ra từ nhà của hắn.

Phương Ấn có thể tưởng tượng được trong gian bếp hắn thấy được hình dáng mơ hồ của mẹ mình đang bận rộn nấu cơm.

Mẹ?

Không đúng.. đây là căn hộ hắn thuê sau khi tốt nghiệp hắn có một chuyến công tác nên đã thuê nó.

Là một phòng một sảnh.

Hắn chỉ sống một mình.

Đột nhiên trong lòng Phương Ấn bắt đầu nảy sinh muốn chạy trốn, hắn nghĩ nếu như hiện tại hắn xoay người bỏ chạy thì liệu có phải hắn sẽ thoát khỏi nơi này hay không.

"Đứng ngốc ở đây làm gì?" Bất ngờ có một bàn tay chạm vào bả vai Phương Ấn, hắn sợ tới mức giật mình một cái, quay đầu lại xem, là ba hắn.

Người đàn ông ở trước mắt cười ôn hòa nói chuyện với đứa con trai đang đứng ngốc của mình: "Sao lại không đi vào nhà? Sao nào, đừng nói là con quên mất nhà mình ở đâu rồi nha?"

Phương Ấn lắc đầu, khóe miệng đều cứng đờ không thể nói được.

Nếu mình ra xé rách cái mặt nạ bọn chúng đang đeo, chúng sẽ đối xử khó dễ với mình hay không? Phương Ấn hít sâu một hơi, ép buộc chính mình bình tĩnh lại. Đầu tiên hắn đã xác định được, nơi hiện tại hắn đang ở không phải là thế giới thực. Tuy rằng hắn cũng không biết hắn sinh ra như thế nào trong thế giới này. Nhưng hiện tại có thể khẳng định, những người xung quanh hắn đều là những kẻ giả mạo.

Những người này giống hệt ba mẹ hắn như đúc, còn có người con gái kia lại tự xưng là bạn gái hắn.

Phương Ấn không chắc chắn những người này có được xem là con người hay không.

Trước đó hắn cho rằng những chuyện hắn trải qua trong sương mù đều là một giấc mơ, cho nên hắn muốn mở cửa lao ra sương mù để thoát khỏi nơi này, nhưng giờ đây những gì hắn nhìn thấy lại hoàn toàn trái ngược

Hiện giờ Phương Ấn cũng không biết nên định nghĩa tình huống trước mắt này là như thế nào, hắn chỉ có thể tạm thời miễn cưỡng sống ở trong mơ. Nếu như tất cả đều là giả vậy chắc chắn sẽ có cách thoát khỏi nơi đây. Chỉ là tình hình hiện tại Phương Ấn vẫn chưa rõ ràng, tốt nhất vẫn là không nên tùy tiện xé rách mặt nạ của bọn người kia.

Ít nhất hiện tại hắn vẫn an toàn.

"Vâng, đi thôi ạ" Phương Ấn tận dụng hết khả năng của mình giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng là lần đầu diễn kịch, nhiều ít có chút mất tự nhiên, trong giọng nói khó nén câu nệ.

Mấy phần câu nệ làm hắn hoảng loạn và bất an, chỉ trong một khoảnh khắc cũng bị đối phương nhìn ra.

Lực đạo trên vai rõ ràng nặng hơn rất nhiều, ba Phương Ấn cười ha hả, thoạt nhìn rất hiền từ, chỉ là cặp mắt kia chớp động không biết đang suy nghĩ cái gì: "Làm sao vậy? Con có tâm sự gì sao?"

"Không, không có." Phương Ấn cười cười, lúc này đây trên mặt tươi cười chân thành rất nhiều. Hắn chủ động bước về phía trước đi vào nhà, hắn chỉ qua loa vài câu trường học hôm nay cũng không có chuyện gì xảy ra. Để tránh bị phát hiện sớm hắn hành động như lúc trước hắn đang học cấp 3.

Phương Ấn sau khi ăn cơm tối lấy cớ làm bài tập để trở về phòng ngủ, sau đó trở tay khóa cửa phòng. Hắn lo sợ những hành động bất thường của hắn sẽ bị người khác nghi ngờ.

Nhưng tới thời điểm cơm chiều ngày hôm sau, Phương Ấn quan sát sắc mặt của hai người đối diện đã có chút thay đổi không giống như ngày hôm qua.

Ngày hôm qua bọn họ vẫn còn mang một bộ mặt hiền từ, hỏi han hắn ân cần, một gia đình ba người hòa hợp vô cùng. Giống như là cha mẹ thật của hắn. Làm cho hắn vẫn chưa phát hiện được sự dị thường.

Nhưng hôm nay ánh mắt của bọn họ dần trở nên càng khắc nghiệt, lộ ra sự trào phúng khinh bỉ như là đang nhìn hắn thành một kẻ xui xẻo. Người phụ nữ kia còn gắp cho hắn những đồ ăn hắn không thích: "Mau ăn đi con trai, là mẹ làm đồ ăn không hợp khẩu vị của con sao?"

Hừ.

Phương Ấn lắc đầu, đem đồ ăn nuốt xuống.

Trên mặt bọn họ tràn đầy ác ý cười ha hả một bên khích lệ hắn ăn những món đồ mỹ vị mà họ làm, một bên đặt câu hỏi ngầm thăm dò đối phương.

Bọn họ như là không muốn tiếp tục cải trang nữa, cố ý trêu cợt hắn.

Cẩn thận tính ra, Phương Ấn đã tới thế giới trong mơ này được hai ngày.

Ngày đầu tiên hắn trì độn không phát hiện được không đúng ở chỗ nào. Khi thời điểm hắn phát hiện đã là lúc chạng vạng ngày hôm sau, hắn không kịp làm cái gì lại còn thêm nhiều chỗ bí ẩn.

Nhìn cử chỉ nét mặt của bọn họ, Phương Ấn nghi ngờ nếu như hắn ở chỗ này càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm. Chỉ có hai ngày mà thái độ bọn họ đã thay đổi rất lớn, cho nên Phương Ấn phỏng đoán, hắn còn ở thế giới này thêm ba đến năm ngày nữa lập tức dẫn đến hậu quả khó lường không thể giải quyết. Bằng không đối phương sẽ không kiêu ngạo như vậy.

Suy đoán của Phương Ấn không sai.

Vào ngày thứ ba, tất cả thái độ của mọi người xung quanh đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, khi ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Ấn đều lộ ra vẻ mỉa mai sâu sắc, chói lọi viết một câu: Đồ ngu! Ngày mà ngươi chết sắp tới rồi.

Điều này làm cho Phương Ấn có chút lo âu. Hắn chỉ vừa mới đến nay thôi, cách để thoát khỏi tình cảnh hiện tại hắn vẫn chưa tìm ra được. Đêm hôm qua hắn trằn trọc không thể ngủ được, hắn đi thăm dò mọi ngóch ngách trong phòng, cố gắng nhớ lại sự khác biệt giữa trong mơ và ngoài đời.

Cấu trúc của căn phòng và cả bố cục của nó đề không có gì thay đổi. Thay đổi duy nhất là giáo trình học tập dành cho giáo viên trên bàn của hắn đã trở thành cuốn bài tập cấp ba, và những cuốn sách chuyên môn trên kệ đã được thay thế bằng các loại tiểu thuyết. Toàn bộ tài liệu trên máy tính đã bị xóa, chỉ còn lại trình duyệt cơ bản nhất cùng một game trò chơi.

Những đồ vật thay đổi đó đều là để cho Phương Ấn thích ứng được tình trạng hiện tại hắn là học sinh cấp 3, đồng thời làm cho hắn tưởng rằng hắn đang là học sinh. Khi đó sự tồn tại của những trò chơi trong máy tính kia liền trở nên cực kì đặc thù.

Đối với Phương Ấn sự tồn tại của trò chơi kia đắp nặn lên để mê hoặc hắn không có nửa điểm tác dụng, là sự tồn tại dư thừa.

Nhìn xung quanh đúng là tất cả đều thay đổi nhưng ánh mắt của hắn lại rơi vào trò chơi nhỏ kia.

Đó là một trò chơi bình thường, ngày đầu tiên đến nơi này Phương Ấn nhàn rỗi không có việc gì làm đã mở ra chơi trong một thời gian rất lâu. Tựa game đó là "Cùng bạn gái yêu đương" đều giống như các thể loại trò chơi khác, đều phải dành thời gian ra để tạo nhân vật và điều khiến các nhân vật làm những việc như hẹn hò, ăn uống, xem phim.. Còn có phân đoạn thay đổi trang phục ai cũng muốn.

Nếu như là vào ngày thường, Phương Ấn đối với loại trò chơi này sẽ không cảm thấy hứng thú, xem đều sẽ không xem một cái.

Giờ đây nó lại xuất hiện ở trong máy tính của hắn.

Phương Ấn hoài nghi nếu như hắn xóa bỏ trò chơi này liệu mọi thứ có kết thúc? Lúc sau hắn chơi trò chơi đó một lần nữa, kết cục của nó vẫn là HE, cũng không có việc gì xảy ra.

Sáng hôm sau, "mẹ" hắn như cũ gọi hắn dậy đi học.

Hai con mắt của hắn bị quầng thâm cực lớn bao phủ làm hắn nhìn như một con gấu trúc, đi xuống dưới nhà hắn lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh mình. Phương Ấn kinh ngạc phát hiện thời điểm ánh mắt của bọn họ khi dừng lại ở hắn đều ngày càng khác thường. Khi Phương Ấn nhìn vào họ, những người đó liền như không có chuyện gì chuyển dời ánh mắt sang chỗ khác. Nhưng khi hắn chuyển sang nhìn nơi khác, dư quang của hắn thấy được tất cả mọi người đền nhìn chầm chầm vào hắn.

"Phương Ấn! Sao cậu hôm nay lại không đến gặp mình?" Trong giờ học, "bạn gái" hắn đến lớp tìm hắn, có chút giận dỗi hỏi Phương Ấn.

Khuôn mặt của người trước mặt sáng sủa và sống động, nhìn thế nào cũng giống như một người sống.

"Học thêm vài thứ" Phương Ấn xin lỗi, tùy tiện tìm lấy một cái cớ. Che dấu dấu vết đánh giá cô.

Nếu nghiêm túc suy nghĩ lên, người bạn gái này không biết từ đâu mà xuất hiện, sự có mặt của người này là sự khác biệt xa rời thực tế nhất của hắn. Cô không giống như cha mẹ Phương Ấn ngoài đời, căn bản ở hiện thực cô chưa bao giờ góp mặt vào cuộc sống của hắn. Là một người hoàn toàn xa lạ.

Hơn nữa ở trên máy tính kia là trò chơi về một cô bạn gái tưởng tượng. Chuyện này có liên qua nhau sao?

Phương Ấn còn chưa suy nghĩ xong, "bạn gái" hắn đã giậm chân, không vui nói: "Cậu mà luôn như vậy thì quan hệ của chúng ta sẽ càng xấu hơn đó!"

Nhìn vẻ mặt buồn bã không vui của cô, chợt nảy ra gì, để lại một câu chờ hắn rồi quay trở về lớp học từ trong balô lấy ra đồ ăn vặt "mẹ" hắn vừa đưa sáng nay.

Thời điểm hắn chạy lại, bạn gái hắn vẫn còn đứng ở đó, cô không giống như những người khác, lúc Phương Ấn không ở đây, vẻ mặt của cô đều là bình tĩnh im lặng.

Vẻ mặt của cô vẫn như cũ sống động như lúc đầu, cô kiễng chân lên làm một bộ dáng như đang mong đợi thứ gì đó.

Cô ấy cùng với người khác không giống nhau, Phương Ấn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đem đồ ăn vặt trong tay đưa cho cô, ân cần nói: "Đừng tức giận, cái này tôi cố ý đưa cho cậu."

"Bạn gái" hắn liền trở nên vui mừng đến mức nhảy nhót lên nhận món đồ từ hắn, sau đó nhào vào lồng ngực hắn. Phương Ấn rất muốn đẩy cô ra nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nuốt xuống.

Vì sống sót.

Phương An nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ rồi vỗ về "bạn gái".

Sau đó cả ngày, hắn mang theo "bạn gái" trốn tiết, cùng nhau đi ra ngoài hẹn hò, bọn họ đi công viên giải trí, còn đi rạp chiếu phim. Bọn họ dành cả ngày bên nhau, "bạn gái" hắn dường như càng phấn khích hơn khi được nhìn thấy bầu trời quang đãng, nụ cười trên mặt khuôn mặt dù thế nào cũng không che giâu được.

Ngược lại, vẻ mặt Phương Ấn càng ngày càng ngưng trọng.

Ban đầu hắn tưởng rằng, "bạn gái" chính là nhân vật mấu chốt trong thế giới này. Trước đó cô đã nhấn mạnh mối quan hệ thân thiết giữa hai người, là ám chỉ Phương Ấn phải tiếp xúc chặt chẽ với cô thông qua một số hành động giống như trong game.

Phương Ấn cả ngày thiết kế lại hoàn toàn về hoạt động trong trò chơi, nhưng giấc mơ vẫn tồn tại một cách hoàn hảo. Chưa có chuyện gì xảy ra.

Mắt thấy bầu trời sắp lặn xuống ở đường chân trời, bạn gái nhìn về phía Phương Ấn càng ngày càng quỷ dị.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play