Đêm khuya, khó được một hôm thức đêm, Phương Ấn đột nhiên nhận được tin tức từ phía chính phủ: “Dù như thế nào cũng không được mở cửa cho bọn chúng.”
Cùng lúc đó, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng hát “Thỏ con ngoan ngoãn”
Tiếng đập cửa vang lên, cùng với tiếng hàng xóm kêu gọi
Rạng sáng 2: 34 ngày 18 tháng 7 năm XXXX
Thế giới bị sương mù bao phủ
Ảo cảnh mở ra
Trò chơi bắt đầu, gặp lại tình cũ
Nhà, trường học, bệnh viện, xe buýt… Những cảnh tượng ấy thường ngày rất đơn giản bình thường, nhưng giờ đây đều trở nên bất thường…
Vô hạn lưu hơi khủng.