Ngay cả điện thoại với thứ sương khói màu tím xám kia tựa như đang cỗ vũ Phương Ấn mau chạy nhanh đến cửa để mở nó ra.
Phương Ấn đột nhiên cười khẽ một tiếng, rồi hoàn toàn buông lỏng tay ở then cửa.
Một mảng yên lặng dừng lại có vẻ đột ngột.
Hắn lùi lại một bước, di chuyển cái bàn trở lại tiếp tục chặn cửa.
"Nếu mày muốn giả vờ làm mẹ tao thì tao khuyên mày nên biết đều một chút, chẳng có người mẹ nào biết rõ phía trước là nguy hiểm mà còn kêu con của mình nhảy vào. Ít nhất mẹ của tao không phải người như vậy.
Phương Ấn gõ gõ vào màn hình di động, cũng không biết là nói cho ai nghe. Có thể là người ở trong màn hình này, cũng có thể là chính hắn. Phương Ấn xoa xoa thái dương, đem theo cây côn bước vào phòng bếp để chuẩn bị cơm chiều.
Phương Ấn không thích ăn đồ ăn ngoài nên thường hắn sẽ dự trữ đồ ăn trong tủ lạnh. Kiểm tra một chút thì lượng đồ ăn còn lại trong nhà đủ để hắn sống trong ba ngày tiếp theo. Nhưng trước mắt phải là trong ba ngày này không có trường hợp ngoài ý muốn nào xảy ra.
Ba ngày sau, Phương Ấn đã đi đến con đường không còn một thứ gì để ăn được nữa. Dù vậy việc ra ngoài lại không phải là một cách làm hay.
Ban đêm đúng 0h, bài đồng dao" Thỏ con ngoan ngoãn "sẽ được vang lên. Lúc này Phương Ấn mặt không cảm xúc sẽ nhìn thằng đến cánh cửa, thời gian dài đã làm tinh thần của hắn bị căng chặt ra. Hắn hiện tại chỉ có thể cảm thấy bản thân mình rất mệt mỏi không có sức lực, nếu biết trước sẽ mệt mỏi như vậy ngay từ lúc đầu hắn cũng không nên quá mức hoảng sợ để mà tiêu hao sức lực,
Ngay vào lúc tiếng hát kết thúc, bóng đèn trong phòng không hề dự báo một tiếng tắt phụt lập tức.
Phương Ấn lập tức cảnh giác, ráo riết bám vào vách tường, cơ bắp cả người đều căng lại, ra sức nắm chặt cây côn bày ra tư thế phòng thủ. Hắn nhìn qua bao quát cảm thấy căn phòng đen tối trước mắt thật không đơn giản.
Đang trong lúc một mảng đen tối, Phương Ấn nghe thấy được tiếng" Cùm cụp "như tiếng khóa mở cửa nhà hắn. Đèn pin di động lập tức bật lên, ánh sáng chói mắt liền di chuyển tới cánh cửa. Nhắm thẳng vào cánh cửa chống trộm cùng với cái bàn đá cẩm thạch trước đó hắn ngăn ở cửa.
Không có người mở cửa.
Là hắn đã quá căng thẳng mà sinh ra ảo giác. Hắn cần phải lấy lại bình tĩnh, trước mắt cần phải đi kiểm tra mạch điện trong nhà rốt cuộc là có chuyện gì. Không đứt cầu dao, tiền điện trước đó mới đóng gần đây, cho nên cũng không phải là bị thiếu tiền điện dẫn tới bị cắt đột ngột như vậy.
Vậy là như thế nào?
Bóng tối đột nhiên xảy ra như đang muốn lôi kéo Phương Ấn đi tới mở cánh cửa kia ra. Nhưng mà lúc này, Phương Ấn đã tin tưởng không nghi ngờ tin nhắn mà chình phủ gửi tới. Hắn biết nếu mở cánh cửa kia ra thì sẽ dẫn đến những chuyện phát sinh không thể lường trước được.
Tình trạng cúp điện này đã kéo dài được hai ngày. Trong hai ngày này hắn mất dần đồ ăn dự trữ, cả điện thoại và cục sạc dự phòng cũng không còn pin để duy trì, ánh sáng duy nhất để chiếu sáng cũng không còn. Tệ nhất chính là, cái khói sương kia đang dần dần theo thời gian mà chui vào đến trong nhà ngày càng nhiều. Hắn bắt đầu cảm nhận được hô hấp ngày càng khó khăn, cái thứ sương mù kia như là một khối nước lớn tràn vào mũi miệng của Phương Ấn.
Mỗi ngày vừa đến 0h, tiếng hát" Thỏ con ngoan ngoãn "đều sẽ đúng giờ mà vang lên
Phương Ấn nghe đã có chút chết lặng. Sương mù vẫn không có dấu hiệu một chút tan đi, thái dương của hắn cũng không có chút nào giãn ra. Điện thoại di động không hoạt động được cũng tương đương với việc hắn đã mất đi nguồn sáng, mất đi thời gian. Hắn không biết từ lúc ngày 28 đến hôm nay đã trôi qua bao lâu. Chỉ khi hắn đói bụng tìm một chút đồ ăn vặt, thời gian còn lại hắn sẽ cuộn tròn người lại tuyệt đối không muốn nhúc nhích.
Bịch bánh quy cuối cùng trong nhà đã ăn hết.
Bây giờ, Phương Ấn chỉ có hai lựa chọn. Tiếp tục cuộn tròn ở trong nhà, kiên quyết không đi ra khỏi cánh cửa đó. Hoặc là mở cửa, đối mặt những chuyện không biết thứ gì sẽ xảy ra.
Nếu lựa chọn cái trước, hắn biết rõ kết cục của hắn sẽ là bị đói đến chết.
Nhìn bản thân giờ đây đang chìm trong bóng tối, Phương Ấn thở ra một tiếng thật dài, linh cảm của hắn và thứ trước mặt này giống nhau đều là xảy ra tai nạn bất ngờ. Hắn nắm trong tay gậy gộc, cố sức đứng lên, sờ soạng di chuyển bàn đá ra khỏi cánh cửa.
Trong không khí sương mù dày đặc đã ở hàm lượng rất cao, chỉ là một ít động tác đơn giản cũng đã khiến cho Phương Ấn hô hấp trở nên thô nặng, cảm giác rất mệt mỏi, đổ mồ hôi đầm đìa
Lúc này đây, hắn đã không còn được phép do dự nữa, nắm then cửa trong tay, tiếng trống tinh thần đã làm hắn có thêm dũng khí để mở cửa.
Đồng thời, hắn nắm chặt gậy gỗ trong tay, Phương Ấn dựng lỗ tai lên cảnh giác những khả năng nguy hiểm sẽ xuất hiện.
Ngay sau khi mở cửa, cảnh tượng trước mắt so với trí tưởng tượng của Phương Ấn không giống nhau.
Trong trí nhớ của Phương Ấn đáng lẽ thứ xuất hiện trước mặt hắn phải là một đường cầu thang lầu, nhưng giờ lại thành một con đường dài mở rộng không biết đến đâu. Quanh hành lang đó sương mù tím xám dày đặc không tan đi, cùng với sương mù bao vây là không có một nguồn sáng nào ở đây, nếu như vậy thì tầm nhìn của hắn phải trở nên hạn hẹp. Rõ ràng hắn đứng ở trong sương mù lại có thể thấy rõ được cảnh tượng trước mắt.
Tạm thời không có thứ gì dọa người.
Phương Ấn nâng mi lên, đánh giá hai con đường bất ngờ xuất hiện phía trước. Chỉ có thể nhìn thấy một phần của hai hướng khác nhau, còn lại đều bị bao vây trong sương khói dày đặc.
Đây là muốn hắn lựa chọn sao?
Phương Ấn thử tính toán môt chút rồi tiến về phía trước hai bước. Khi hắn bước tới những đồ vật xung quanh không lại gần hắn mà là đẩy xa hơn. Có thể thấy xem ra không phải hắn cứ đi về phía trước một chút thì có thể nhìn nhiều hơn một chút.
Có lẽ thứ đó muốn hắn phải bắt buộc lựa chọn một trong hai con đường để đi, và chỉ khi hắn bước vào mới có thể hiểu rõ thứ sương mù đó là gì. Phương Ấn quay đầu muốn tìm lại con đường đã đi qua mới phát hiện cửa đã không còn.
Không còn đường lui.
Sắc mặc Phương Ấn bây giờ không được tốt, tình huống này đột nhiên xuất hiện làm cho việc nhận thức của, hắn đối với thế giới trong này hoàn toàn khác với bên ngoài, điều này làm cho người ta có chút sợ hãi.
Hiện tại chỉ có thể căng da đầu mà đi.
Phương Ấn che lại miệng mũi, tận dụng hết khả năng để không phải hít quá nhiều sương mù, dù sao hắn cảm thấy đó không phải là thứ tốt lành gì để hít vào phổi. Hắn thử thăm dò một chút, bước lên từng chút từng chút làm hắn càng gần với lối rẽ hơn.
Đột nhiên sương mù bốn phương tám hướng như là đang nổi dậy, phía sau phía trước đều hướng tới Phương Ấn. Hắn chưa kịp phản ứng suy nghĩ thì trước mắt đã tối sầm.
Toang rồi!
Hắn dùng hết sức lực cơ thể để giãy dụa.
Ngay khi mở mắt, cả người hắn như là điện giật bắn lên.
Hắn có chút ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Là phòng ngủ quen thuộc của hắn, cách bài trí trong phòng giống như cách bài trí trước đó của hắn, kể cả tờ báo cáo trên bàn hắn vừa làm xong. Thời tiết bên ngoài rất đẹp, ánh mặt trời từ khe hở bức màn chiều vào phòng của hắn, sàn nhà hắn đang đứng cho hắn cảm giác chân thực, ánh sáng sự vật đan xen, càng có thể dưới ánh nắng mà nhìn ra được hình dạng tro bụi bay trong không khí.
Ánh mặt trời?
Phương Ấn dùng sức nắm chặt tay lại, trống không. Cây côn kia không phải từ đầu đến giờ hắn luôn cầm chặt hay sao, sao giờ lại không có.
Hắn đi tới đầu giường, kéo ngăn kéo ra, mới phát hiện nó vẫn luôn ngay từ đầu nằm an tĩnh ở đó.
Phương Ấn bước gần lại chỗ mặt trời đang chiều sáng, hắn cảm nhận được hơi ấm vô cùng thực, hơi ấm này như đang rót tràn vào sinh mệnh của hắn.
Hắn có chút sốt ruột đi kiếm điện thoại, phát hiện điện thoại của hắn bây giờ là 60% không giống như trước đó bị hết pin. Tin nhắn từ chính phủ cũng không còn, hắn càng nghĩ càng bắt đầu thấy ớn lạnh.
Màn hình di động biểu hiện là buổi sáng 10h35p ngày 28 tháng 7 năm 2025.
Như vậy khoảng cách từ lúc hắn chuẩn bị đi ngủ tới sáng là bảy tiếng đồng hồ.
Cho nên.. Hắn chỉ là đang nằm mơ?
Phương Ấn có chút nghi ngờ, rõ ràng là không đúng nhưng vẫn không thể nói được chỗ nào không đúng. Hắn cố gắng nhớ lại đêm qua bản thân bằng cách nào mà có thể lên được giường ngủ, nhưng lại không thể nhớ được gì cả, mọi thứ đều rất mơ hồ.
Hắn lòng còn sợ hãi xuống giường đi rửa mặt. Nhìn chính mình trong gương có chút nháy mắt hoảng hốt.
Giấc mơ đó chân thật đến vậy sao?
Hắn rõ ràng là đang ở trong mơ.. Phương Ấn sửng sốt có chút chậm nghĩ lại không nhớ bản thân hắn ở trong mơ đã làm gì?
Quả nhiên chỉ là mơ, tỉnh lại một lúc đều không nhớ gì hết.
Nghĩ như vậy, Phương Ấn cảm thấy càng thêm nhẹ nhàng.
" Con yêu! Buổi sáng mẹ đã làm để ở trên bàn rồi, giờ mẹ đi làm đó nha, con ở nhà một mình phải cẩn thận một chút! "Tiếng nói của mẹ từ bên ngoài truyền vào, Phương Ấn một bên xoa mặt, một bên đáp lại.
Trên bàn có cơm sáng cùng với bánh quẩy và sữa đậu nành, Phương Ấn ăn xong một lúc liền trở về phòng mình, theo thói quen ngồi xuống bàn máy tính trước mặt, nhưng mà chờ đến khi máy tính khởi động xong rồi hắn vẫn không biết chính mình mở máy tính ra để làm gì.
Trên mặt bàn có một tài khoản về trò chơi bạn gái nhỏ, Phương Ấn thuận tay click mở bắt đầu vào chơi.
Vào buổi cơm chiều, mẹ Phương Ấn đã làm đồ ăn Phương Ấn thích nhất. Ăn cơm xong, ba Phương Ấn phụ đạo cho hắn kiểm tra lại thành tích của hắn trước khi vào năm học.
Ngày hôm sau Phương Ấn cõng cặp sách bước vào trường học.
Không biết vì cái gì trong lòng hắn có một loại cảm giác mãnh liệt cực kì quen thuộc.
Bởi vì quá mức quen thuộc mà hắn nãy sinh bất an.
Vào thời gian nghỉ trưa, bạn gái tặng cho Phương Ẩn một hộp dâu tây kẹo đường, gương mặt đỏ bừng tươi cười nhìn Phương Ấn làm cho hắn tâm đều mềm đi, hắn xoa đầu người trong lòng ngực, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn tồn tịa bất an.
" Phương Ấn, cậu suy nghĩ cái gì vậy? "Người con gái xinh đẹp thanh âm mềm mại vang lên, có chút bất ản nhìn Phương Ẩn, chỉ hộp dâu tây kẹo đường đang nằm ở trong tay hắn:" Cậu ăn đi, sao cậu lại không ăn? Cậu ăn rồi, chúng ta sẽ càng trở nên thân thiết với nhau hơn. "
Phương Ấn không biết trong đầu người con gái này suy nghĩ cái gì, thân thiết là sao, chỉ là một hộp dâu tây kẹo đường thì có quan hệ gì. Nhưng hắn vẫn làm theo mở hộp kẹo đường đóng gói đó, mỗi một viên kẹo bên trong đều được bọc trong một bọc nhỏ, Phương Ấn bóc một viên kẹo bỏ vào trong miệng, một cảm giác ngọt nị khó nuốt.
Ngay lúc Phương Ấn cho vào miệng hắn lại không nếm được một thứ gì gọi là vị ngọt, nghe tên thì rất thơm ngọt, nhưng lại nhạt như nước ốc.
Phương Ấn bóc một viên đưa đến bên miệng bạn gái:" Cậu có muốn ăn một viên hay không? "
Cô gái lắc đầu, thoạt nhìn có chút hưng phấn nhìn Phương Ấn:" Mình không cần. Cho cậu hết đó, cậu ăn đi. "
Phương Ấn đành phải đem kẹo đường nhét vào miệng mình. Cùng như viên trước đó không có hương vị gì.
" Buổi tối, cậu đưa mình về nhà được không?"Bạn gái thấy hắn ăn kẹo đường lại dị thường cao hứng, kéo tay Phương Ấn làm nũng.
Phương Ấn căn bản từ chối không được.
Hoàng hôn giờ này đã lưng chừng xuống núi, cơn gió chiều xuyên qua từng cơn hẻm nhỏ. Phương Ấn đạp xe trên đường, áo khoác đồng phục khoác ở bên hông, trên ghế sau thì chở một cô gái.
Đạp xe dưới hoàng hôn vốn phải là chuyện ấm áp lãng mạn. Cho đến khi Phương Ấn đang đợi đèn xanh đèn đỏ, trên eo hắn có đôi tay đang choàng tới.
Cánh tay bạn gái hắn ôm chầm lấy éo, đôi tay cánh bướm đáp lên áo khoác đồng phục của hắn. (cậu này nguyên câu nó là: Bạn gái cánh tay hoàn hắn eo, đôi tay giao điệp đáp ở hắn giáo phục tay áo vãn ngật đáp thượng. (nhưng mình lại dịch quài mà không hiểu mấy bạn có hiểu thì giúp mình với nhaaaa)) .
Trên bàn tay có một chiếc nhẫn xanh nhạt, Phương Ấn nhìn chiếc nhẫn kia lại có chút quen thuộc.
Trong nháy mắt, ánh nắng chiều giống như mất đi độ ấm của nó. Phương Ấn chỉ cảm thấy tay chân lạnh cả người, phía sau lưng thấm ra chút mồ hôi lạnh, giống như người ngồi trên xe đạp không phải bạn gái hắn mà là một quái vật ăn thịt người.