Rạng sáng 2: 34, ngày 28 tháng 7 năm 2025
Vào buổi khai giảng sắp tới, rốt cuộc Phương Ấn cũng làm xong bài báo cáo chỉ cần nộp vào ngày tổng kết là được.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, duỗi người tính toán đơn giản một chút rồi rữa mặt lên giường ngủ.
Phía bên ngoài cửa sổ là sương mù mênh mông, thứ sương đó không biết nổi lên khi nào đem cả thành phố đều nhấn chìm trong sương.
Di động Phương Ấn đột nhiên vang lên một tiếng, dọa hắn giật mình.
Rõ ràng hắn đã đặt chế độ không làm phiền dưới mọi hình thức, tại sao lại còn vang?
Phương Ấn lau khô trên cằm dính vài bọt kem đánh răng, có chút không kiên nhẫn đi xem di động.
"Dù như thế nào cũng không được mở cửa cho bọn chúng."
Thứ gì?
Phương Ấn cho rằng lại là những tin nhắn lừa đảo, đang muốn xóa bỏ thì phát hiện đây là tin nhắn từ phía chính phủ.
Là từ chính phủ gửi tới.
Hắn sửng sốt một chút rồi click mở tin nhắn.
Tin nhắn không đầu không đuôi, chỉ có duy nhất một câu. Phương Ấn đang không hiểu ra làm sao cùng lúc đó cánh cửa đột nhiên bị ai đó đập vang lên.
"Đùng đùng đùng, đùng đùng đùng".
Tiếng gõ đêm khuya này làm hắn bị dọa giật mình một cái, khiến trái tim bên trong hắn bắt đầu mãnh liệt nhảy lên, Phương Ấn lập tức che lại thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh tim, liền có chút tức giận.
Đang nữa đêm hôm ai lại đi gõ cửa nhà người ta lớn tiếng như vậy.
Sắc mặt hắn không vui đi tới cánh cửa, tay đều đã ấn then cửa trên tay, chỉ cần ấn xuống phía dưới một cái là có thể mở ra.
Dù như thế nào cũng không được mở cửa cho bọn chúng.
Tin nhắn vừa lúc nãy lại hiện lên trong đầu hắn.
Nắm then cửa trên tay, hắn do dự một lúc rồi lại rụt trở lại. Một linh cảm lạnh lẽo ập lên trong lòng.
Tiếng đập cửa lại vang lên.
"Đùng đùng đùng, đùng đùng đùng"
Tiếng đập cửa so với lần trước giống hệt nhau về tiết tấu, nó ổn định không giống như là loại thanh âm do con người làm. Hắn tiến tới một chút một chút, từ đây khoảng cách của Phương Ấn đến cửa rất gần, tiếng đập cửa giống như là đang đập vào trên mặt hắn.
Phương Ấn lập tức liền sinh ra cảnh giác, bất chợt lùi lại phía sau. Bên ngoài cửa đột nhiên có một tiếng thét chói tai. Nghe như là tiếng đối diện của nhà hàng xóm Phương Ấn phát ra.
Sau đó bên ngoài liền yên lặng từ từ.
Đừng nói đó là một kẻ sát nhân biến thái vừa mới tẩu thoát đang chạy trốn đó chứ, có lẽ chính vì thế mà phía chính phủ mới gửi tin nhắn cảnh báo mọi người không được mở cửa.
Nhưng tin nhắn lúc nãy là "bọn chúng".. Có thể khẳng định được rằng đối phương nhất định có rất nhiều người.
Phương Ấn lập tức lấy di động gọi điện cho cảnh sát, lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn đó chính là không liên lạc được.
Chuyện này làm cho hắn có chút ngờ nghệch.
Dựa theo lẽ thường, đây là điều tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Nhưng sự thật trước mắt chính là không thể liên lạc được với cảnh sát.
Phương Ấn không tin liền gọi lại thêm một lần nữa. Vẫn như cũ không người bắt máy.
Hắn tưởng điện thoại của mình bị cắt đứt tín hiệu, liền chuyển qua điện thoại bàn.
Không một ai bắt máy.
Giờ phút này, Phương Ấn mới bắt đầu có chút mất bình tĩnh, liền lục lại mọi dãy số khác nhau gọi từng số.
Bạn bè, cha mẹ, đồng nghiệp, các số cứu hộ khác để cứu trợ..
Không có một số nào có thể liên lạc được.
Phương Ấn giờ lúc này mới phát hiện, ngay cả Interner cũng không biết bị cắt đứt từ khi nào. Tín hiệu cũng không nhận được gì. Lần cuối cùng hắn nhận được tín hiệu chính là tin nhắn được gửi hơn mười phút trước từ chính phủ gửi tới.
Dù như thế nào cũng không được mở cửa cho bọn chúng.
"Đùng đùng đùng"
Tiếng đập cửa lại vang lên. Đồng thời vào lúc này lại có một tiếng hát bài đồng dao vang xa đâu đây, đặc biệt là mọi người đều thuộc bài đồng dao này.
"Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra nè.."
Giai điệu của nhạc thiếu nhi vốn vui vẻ, gần gũi nhưng thời khắc này lại có vẻ vô cùng quỷ quyệt.
Phương Ấn giật mình một cái, nháy mắt nổi da gà hết nguyên người.
ĐCMN
Hắn hít sâu một hơi, nín thở chăm chú nhìn những chuyện ở ngoài cửa thông qua mắt mèo. Hắn cũng đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý, sợ nhìn thấy hình ảnh khủng bố nào đó.
* * *
Cái gì cũng đều không có.
Phương Ấn chỉ thấy được một mảnh sương mù dày đặc. Bên ngoài cùng với dãy hành lang đã bị sương mù dày bao phủ, xem ra ở bên ngoài là một đám sương mù cực lớn.
Sương mù kia không giống như những sương mù bình thường, nó có màu tím xám cực kì quỷ dị.
Sương mù dày thực nông, nhìn qua mắt mèo nhỏ, một thứ gì đó như đang lao tới xé rách xuyên màn sương dày dán ở mắt mèo.
Phương Ấn cảm giác được sau lưng lạnh cả người, đột nhiên quay đầu lại.
Phía sau cái gì cũng đều không có.
Là chính hắn tự hù dọa chính mình thôi.
Tiếng ca cùng với tiếng đập cửa rốt cuộc cũng ngừng lại. Phương Ấn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nín thở lâu làm cho tiếng hít thở của hắn có chút thô nặng. Giơ tay lau mặt, hắn mới phát hiện chính mình không biết khi nào đã ra một đầu mồ hôi lạnh.
Trái tim lúc này vừa nhảy lên mạnh mẽ lại vừa bay nhanh. Một chút một chút, Phương Ấn bước vào phòng ngủ từ đầu giường lấy ra một cây côn, gắt gao nắm ở trong tay.
Cây côn này là do hắn trước kia đi du lịch thấy nó thú vị nên mua. Không nghĩ tới có một ngày lại thực sự có thể sử dụng được.
Một thời gian thật lâu trôi qua, tiếng đập cửa cũng chưa vang lên lại.
Phương Ấn không dám trở lại lên giường ngủ. Hôm nay buổi tối hết thảy đều không bình thường. Dù là người không thường hay để ý như hắn cũng phải chú ý đến sự bất thường đang xảy ra. Nhưng chuyện điện thoại di động hoàn toàn không có tín hiệu liên lạc được với bên ngoài, Phương Ấn cũng vẫn cho nó là bị chập nguồn điện.
Hắn đem bàn đá cẩm thạch trong nhà ra kéo dài tới cửa, ngăn chặn cửa chống trộm, phòng ngừa có người đột nhiên phá cửa mà xông vào. Hắn hướng ra mắt mèo để nhìn ra bên ngoài quan sát thêm vài lần nữa cũng không thu hoạch được gì, chỉ duy có nồng nặc màu tím xám trong sương khói.
Những cửa sổ trong nhà hắn đều đóng kín lại, rồi tìm một góc bí ẩn an toàn nắm chặt cây côn nếu có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ có thể đối phó được sau đó quyết định nghỉ ngơi một lát.
Hắn nghĩ có lẽ một giấc sau khi ngủ dậy, mọi chuyện sẽ có người đến giải quyết tốt thôi.
Bốn giờ chiều
Nếu là vào ngày thường, giờ này đã có thể nhìn thấy được ánh nắng nhẹ của buổi chiều yên ả.
Chỉ là hôm nay, bởi vì sương mù dày đặc mà không thể nhìn thấy được ánh nắng trước kia. Bên ngoài vẫn như cũ một mảnh trời đen nhánh tựa như sẽ không thể nhìn thấy được ánh sáng ban mai thêm một lần nào nữa.
Sâu bên trong thân thể cơn buồn ngủ đã chiếm trọn tâm trí. Phương Ấn nhịn không được liền đã ngủ. Nhưng tận đáy lòng hắn không ngừng nhắc nhở hoàn cảnh hiện tại hắn đang ở một chỗ quỷ dị như thế nào, khiến cho hắn càng thêm đề phòng không dám một phút lơ là cảnh giác. Chính vì thế khi vừa nhắm mắt liền ngủ có thể thấy được hắn đã mỏi mệt đến cực hạn.
Thời điểm mở mắt lại, ánh đèn tĩnh lặng trong phòng khách sáng lên, không có sự tình đáng sợ nào xảy ra.
Phương Ấn trong nháy mắt hoảng hốt. Hắn nghi ngờ chính mình có phải mỏi mệt quá mức rồi hay không mà đã làm chuyện hoang đường trong mơ.
Không phải.
Bên ngoài sương mù dày đặc vẫn không có dấu hiệu tan hết. Trong thời gian giữa trưa nhiều đồ điện tử đều biểu hiện chung một thời gian.
Trước tiên Phương Ấn thử liên lạc thêm lần nữa với thế giới bên ngoài.
Vẫn như cũ không tín hiệu, cũng chẳng thu hoạch được gì.
Bụng Phương Ấn bắt đầu ục ục, hắn cảm giác được hắn đang đói khát vô cùng. Hắn đành phải dẹp làm cách nào để liên lạc được bên ngoài sang một bên để ưu tiên lấp đầy cho cái bụng đói của hắn.
Bên trong tủ lạnh vẫn còn cơm thừa. Phương Ấn đơn giản hấp lại một chút rồi vội vàng ăn.
Thời điểm hắn đi lại cửa liền phát hiện ra được một việc nghiêm trọng.
Cái loại sương mù màu tím xám này đang lặng lẽ từ khe hở của cửa chui vào từng chút. Việc này làm cho cánh cửa tản ra ánh sáng màu tím xám tuy quỷ dị mà lại nhu hòa.
Phương Ấn bắt đầu ý thức được thứ kia không đơn giản chỉ là một sương mù. Giờ đây trên khuôn mặt hắn lộ ra một biểu cảm khó nói hết thành lời. Hắn tìm được một cái khẩu trang liền đeo lên hy vọng có một chút tác dụng tránh khỏi sương mù quỷ dị kia.
Năm giờ liền trôi qua.
Màn đêm lần nữa buông xuống.
Phương Ấn đã ở trong phòng cả ngày, nếu không phải do sương mù kia hắn sẽ trải qua một ngày cuối tuần bình thường như bao ngày cuối tuần khác.
Ngày mai chính là ngày khai giảng đầu tiên.
Dù bất cứ như thế nào hắn nhất định phải ra khỏi cửa, hắn không thể vì lý do sương mù vô cớ mà bỏ bê ngày khai giảng được.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại xé rách không gian yên lặng trong nhà. Phương Ấn đầu tiên là bị hoảng sợ, ngay sau đó trong lòng liền bất ngờ vui mừng. Di động của hắn vang lên vậy có nghĩa là hắn có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Nhìn qua điện thoại một chút là mẹ của hắn gọi tới.
Phương Ấn để sự vui mừng đó xuống ở trong bụng. Thở dài một hơi sau đó là bắt máy: "Alo, mẹ"
"Con yêu, mẹ đang ở bên ngoài, mau mở cửa cho mẹ."
Phương Ấn ngoài miệng đáp ứng, đưa điện thoại di động lấy đầu kẹp ở bả vai, đem bàn ăn kéo ra một chút để dễ cho hắn mở cửa. Bàn tay đã nằm ở then chốt cửa. Tin nhắn cũ lại đột nhiên hiện lên trong óc.
Dù như thế nào cũng không được mở cửa cho bọn chúng.
Bọn chúng rốt cuộc là ai?
Nhưng đối diện điện thoại bên ngoài cánh cửa này là mẹ của hắn cùng với đám sương mù quỷ dị dày đặc.
Phương Ấn có chút khẩn trương nuốt nước miếng một cái, một bên thông qua mắt mèo hướng nhìn ra bên ngoài, một bên dò hỏi: "Mẹ, mẹ ở bên ngoài sao?"
"Con yêu, mẹ đang ở bên ngoài, mau mở cửa cho mẹ."
Nhưng mà là bên ngoài.. cái gì đều không có.
Một cỗ lạnh lẽo thấu xương từ dưới chân chạy đi lên đỉnh đầu.
Vừa rồi bị tiếng chuông điện thoại làm cho bất ngờ vui mừng không để ý, giờ bình tĩnh lại Phương Ấn mới phát hiện chiếc điện thoại này vô cùng quỷ dị, đó là ở chỗ điện báo tín hiệu ô vuông là trống không.
Nhưng mẹ Phương Ấn chẳng phải rõ ràng là đã gọi được rồi sao. Việc không tồn tại tín hiệu không phải chỉ khi ở rất xa trong rừng núi mới không có sao. Ở bên ngoài "mẹ" Phương Ấn vẫn lẩm bẩm lặp lại một câu: "Con yêu, mẹ đang ở bên ngoài, mau mở cửa cho mẹ."
"Mẹ.." Phương Ấn nhỏ giọng kêu bà ấy một tiếng, gọi một cách khẩn thiết, đồng thời tay của hắn nắm chặt then cửa chậm rãi dùng sức.
Sương mù thông qua khe hở chui vào ngày càng nông, hắn cầm điện thoại hướng tới đầu bên kia nói: "Hơn nữa, nơi này một chút tín hiệu con đều không có."
Giọng điệu của hắn trông rất bình thường, nhìn sơ qua cũng không thấy được quá nhiều sự sợ hãi cùng với hoảng loạn, giống như là chỉ đang trần thuật lại một việc nào đó hết sức bình thường. Nếu không phải chính hắn tự cảm nhận được thì sẽ không ai biết bây giờ tim hắn đang đập có bao nhiêu kịch liệt.
Người phụ nữ ở đầu điện thoại kia lẩm bẩm một chút rồi dừng lại.
Căn phòng một lần nữa lâm vào sự im lặng đáng sợ.
Nhưng bản thân điện thoại vẫn chưa hề tắt đi.
Ước chừng qua hơn ba mươi giây, thanh âm của đối phương một lần nữa vang lên, ngữ điệu không tan biến mà lặp lại lời nói như cũ.
"Con yêu, mẹ đang ở bên ngoài, mau mở.."
Thanh âm đột nhiên im bật. Là Phương Ấn chủ động cắt đứt cuộc gọi.
Lúc này sương mù lại nổi lên bốn phía, sau hai mươi tiếng đồng hồ, tiếng hát cùng với tiếng đập cửa một lần nữa vang lên. Sự việc này làm cho hắn có một chút không thể bình tĩnh được.
Hắn còn không biết rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra.
"Mẹ" của hắn không còn gọi điện tới nữa. Phương Ấn nhịn không được mà nghĩ lỡ như mẹ thật sự đang ở ngoài cửa, đang đập cửa kêu mình cầu cứu, nếu như mình không mở cửa vậy không phải là đã hại chết mẹ rồi sao.
Nội tâm bên trong hắn vẫn luôn kiên trì giờ lúc này lại trở nên dao động.
Phương Ấn nhịn không được nghĩ lại. Thông tin từ phía chính phủ thật sự nhất định phải tin sao? Vì cái gì mà lại không thể mở cửa? Người ngoài kia.. là "mẹ"?
Bàn tay hắn một lần nữa cầm lấy then chốt cánh cửa, hít sâu một hơi, muốn dùng sức mở nó ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Thường thì tôi sẽ viết truyện vào lúc 8h tối nhưng giờ đó lại thấy hơi sợ sợ nên đã chuyển sang thành 3h chiều để đỡ sợ! Bởi vì lúc đầu viết tác phẩm này cũng không nghĩ nó đáng sợ đến như vậy, cảnh báo mọi người một chút, bộ truyện này theo cảm nhận của tui sẽ hơi đáng sợ thậm chí nếu nói nặng hơn là rất rất đáng sợ, haha. Nhưng mà mong là mọi người có thể xem nó là một bộ truyện yêu thích!