Suỵt! Không Được Mở Cửa Cho Hắn

Chương 4: Là tôi


2 tháng


"Bạn gái" hắn nghiêng đầu đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhìn hắn mà cười. Rõ ràng là một động tác nghịch ngợm đáng yêu nhưng khi cô thực hiện lại làm ra vẻ quỷ dị.

Phương Ấn nhìn cô như vậy, có chút lo lắng. Hắn cảm giác được thế giới xung quanh hắn đang đảo lộn mọi thứ. Thời gian của hắn hiện giờ không còn nhiều, hắn phải tìm ra cách để thoát khỏi thế giới trong mơ này nhưng tới đây hắn lại không tìm được manh mối nào.

Phương pháp dựa vào độ thân mật để tìm chút gì đó, nhìn thì có thể rất logic nhưng trên thực tế một chút tác dụng đều không có. Thậm chí "bạn gái" hắn vui đến cực điểm, cả ngày vô cùng phối hợp với Phương Ấn mà nụ cười vẫn không hề biến mất.

"Cậu thật sự thích tôi sao?" Phương Ấn nhìn người trước mặt, trên gương mặt đó được trang điểm một cách cẩn thận, có thể thấy lớp kem nền ban đầu công dụng của nó dùng để điều chỉnh màu da nhưng trên gương mặt đó lại trắng xám như da của người chết, trên môi bôi một màu son đỏ rực. Ban ngày cũng không cảm thấy có gì lạ, dần dần càng xem càng cảm thấy thật sự quỷ dị.

"Bạn gái" như đang vui gì đó dạo qua một vòng, dang rộng vòng tay duỗi tới muốn ôm Phương Ấn: "Thích lắm! Mình thích chết đi được! Chỉ muốn cậu ở bên mình đến hết đời."

Nhìn thấy bộ dáng như nữ quỷ, Phương Ấn nội tâm co rúm lại, không còn dấu vết nghiêng người về phía trước, tránh né vòng ôm của cô. Cô bây giờ so với ban ngày rất khác nhau, càng thêm quỷ dị, Phương Ấn thật sự không thể chịu được được.

Ai mà muốn cùng mày ở cả đời.

Phương Ấn trong lòng thầm chửi thề, ban đầu hắn dùng cách thân thiết gần gũi để tìm manh mối cách thoát ra giờ thì hay rồi manh mối hay gì đều không có lại bị chính cách hắn nghĩ ra đánh bật ngược trở lại.

Hắn nhớ trong cái trò chơi bạn gái kia, nam chính nữ chính cùng thổ lộ tình cảm với nhau sau đó họ ở bên nhau rồi đi đến một kết thúc Happy Ending. Chẳng lẽ bởi vì chỉ có một người tỏ tình còn hắn không nói nên không có tác dụng?

Phương Ấn há miệng thở dốc, hắn thực sự không có đủ dũng khí để đem câu nói dối kia nói ra. Lỡ như đối phương chỉ là lừa gạt hắn để hắn cam tâm tình nguyện ở lại đây thì làm sao bây giờ? Nếu nói ra, hắn thực sự không muốn ở bên cái người này cả đời.

"Bạn gái" chớp mắt nhìn Phương Ấn đầy mong đợi, tựa hồ như biết được hắn đang suy nghĩ cái gì, cô dụ dỗ hắn đem lời nói đó ra.

Phương Ấn lập tức chuyển sang đề tài khác: "Đi ngồi bánh xe quay đi."

"Bạn gái" trong mắt thoạt nhìn có chút thất vọng, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của Phương Ấn yêu cầu.

Cư nhiên trên bánh xe quay không có người lái.

Phương Ấn đứng bên dưới quan sát một lúc lâu, trong lúc đó có một đôi đôi tình nhân lái một lần bánh xe quay, Phương Ấn nhìn nhân viên công tác giúp bọn hắn mở cửa đóng cửa, sau đó vận hành thiết bị cơ quan, làm bánh xe quay chậm rãi chuyển động.

Chờ đến một lúc khi cặp đôi kia đi xuống, Phương Ấn cuối cùng cũng đi tới.

Hai người bước vào ngồi vào buồng bánh xe quay, khi cửa sắp đóng lại, dây giày Phương Ấn bị lỏng ra hắn ngồi xổm xuống buộc lại dây. Sau đó kín đáo đặt một túi khăn giấy đặt ở giữa khung cánh cửa gần như đóng khép kín.

"Bạn gái" ngồi trên ghế, đeo một viên pha lê, nhìn khung cảnh bên ngoài vòng quay: "Đẹp không?"

Phương Ấn nhìn nàng, không nói chuyện.

Đầu óc hắn đang điên cuồng suy nghĩ, hắn cũng không có ý định phản ứng lại bất cứ điều gì cô nói. Nếu không phải là độ hảo cảm, thì còn là cái gì? Hắn một bên nhớ lại trò chơi mà chỉ có duy nhất một manh mối kia, một bên quan sát người phụ nữ đối diện đang hưng phấn dị thường.

Khi bánh xe quay đến điểm cao nhất, Phương Ấn phát hiện bầu trời đêm của thế giới này không có một ngôi sao nào, cũng không có ánh trăng. Đó là một khoảng trống lớn không có ánh sáng.

Phương Ấn một lần nữa chứng minh đây không phải là thế giới thực.

Mình muốn rời khỏi đây. Phương Ấn nghĩ.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải trở lại cuộc sống thực một lần nữa. Cách để thoát khỏi thế giới trong mơ này, Phương Ấn cũng đã nghĩ ra nhưng chỉ tìm thấy được một cách.

Đây là một sự mâu thuẫn kì lạ mà hắn đã tìm ra. Trong trò chơi đó có một cái kết vô cùng kì lạ, giả thuyết về cô bạn gái sở hữu kết cục HE và một câu chuyện cũ kết thúc bằng việc chim và cá bay cùng nhau.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới là giữa chim và cá. Đường chân trời và đáy đại dương không chồng lên nhau và không bao giờ nhìn thấy được.

Chim bay hạ trụy, chìm vào đáy biển.

Ở trong trò chơi có một lựa chọn theo cốt truyện là người chơi sẽ đẩy bạn gái từ trên cao xuống làm cho cô ta bị tai nạn. Điều lạ là cái kết cuối cùng vẫn HE.

Đây vẫn là một kết cục, một kết cục bất thường nhất.

Như là trong máy tính đột nhiên xuất hiện trò chơi rồi tới bạn gái. Cái kết bất thường này có lẽ cũng là manh mối, ám chỉ điều gì đó với Phương Ấn.

Phương Ấn buông tay xuống bên cạnh, hít một hơi thật sâu, đối với "bạn gái" đối diện nói: "Cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói."

Kế tiếp hắn phải làm gì đó. Giờ khắc này Phương Ấn không khỏi toàn thân run rẩy, nhưng hắn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, để đối phương không phát hiện ra điều gì bất thường.

Bánh xe từ từ quay đến điểm cao nhất và dừng lại ở đây khoảng hai phút. Có những người trong buồng xe đứng trên không quan sát cảnh tượng này.

Phương Ấn gượng gạo nở nụ cười, đối với "bạn gái" đối diện vẫy vẫy tay, ý bảo đã đứng tới.

"Đến gần một chút." Nhìn đối phương đứng dậy đi tới, Phương Ấn nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng kéo cô qua, "bạn gái" hơi ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt toát ra vài phần si mê, khóe miệng giơ lên độ cung có vài phần quỷ dị.

Phương Ấn bước đến phía đối diện cô, trong đôi mắt ẩm ướt của cô, hắn nhìn thấy một vệt sương mù màu tím, lơ lửng như không khí tĩnh lặng. Vẻ đẹp như vậy không cố định ở trên mặt, nó như đang chuyển động, lặng lẽ và nhẹ nhàng.

"Cậu muốn hôn mình không?" Ánh mắt đối phương triền miên, con ngươi mơ hồ chớp chớp, không kìm được hưng phấn.

Phương Ấn không nói lời nào, chỉ là áp lực trong lòng sợ hãi cùng ghét bỏ, đem người kéo gần lại chút, lừa gạt nói: "Nhắm mắt."

Sau đó hắn chậm rãi cúi người di chuyển.

"Bạn gái" hắn như đoán trước được sẽ không có nụ hôn nào từ hắn. Phương Ấn nhìn cô nhắm hai mắt lại, hắn cắn chặt răng nắm vai cô dùng sức về phía sau đánh tới.

Cửa buồng bánh xe mở tung ra.

Cửa hướng ra ngoài và được đóng mở bằng cửa hút. Phương Ấn mới vừa rồi nhét một miếng khăn giấy vào giữa cửa và khung cửa để cửa không thể đóng lại hoàn toàn, thoạt nhìn là đóng lại, kỳ thật căn bản cửa không được đóng lại, ngay cả ổ khóa từ cũng không khóa, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy liền sẽ bị mở ra. Huống chi là Phương Ấn này dùng hết toàn lực va chạm.

Phương Ấn kỳ thật cũng không chắc chắn cách này nhất định có thể thành công hay không, nhưng là việc đã đến nước này, hắn không có biện pháp khác.

Hiển nhiên, Phương Ấn nếm thử được đến một kết quả tốt. Hắn là may mắn.

Cửa mở ra trong nháy mắt, bánh xe quay dừng lại một lúc rồi bắt đầu từ từ di chuyển lên trên.

Thân thể "bạn gái" không tự chủ được ngã xuống, cô không thể tin tưởng mở to đôi mắt, trên gương mặt không còn duy trì nụ cười ban nãy, trong mắt cảm xúc phức tạp, không cam lòng, kinh ngạc, cùng với phẫn nộ.

Cô múa may hai tay ý đồ ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc muốn bắt lấy cánh tay Phương Ấn đem hắn cùng kéo xuống, nhưng vì Phương Ấn nhanh chóng thu tay lại nên không bắt được gì, chỉ có thể tiếng hét lên, như một con chin bị gãy cánh, mang theo hận thù không cam lòng rơi xuống phía dưới.

Tim Phương Ấn đập nhanh như một con thỏ nhỏ, muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.

Hắn nắm khung cửa buồng thang tay dị thường dùng sức, những đường gân trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng. Chân có chút nhũn ra, đầu óc trống rỗng, hắn trì độn sợ hãi nói ra một câu.

Hắn g. I. Ế. T người.

Hắn là, đang g. I. Ế. T người.

Phương Ấn dùng hết sức chống khung cửa, không cho chính mình bởi vì sợ hãi mà té ngã.

Bánh xe vẫn còn chậm rãi chuyển động. Phương Ấn hít mấy hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, cuối đầu xuống nhìn mới phát hiện phía dưới bánh xe quay đã thay đổi. Sương khói màu tím xám từ bốn phương tám hướng thỏi đến, trong chớp mắt bao trùm toàn bộ thành phố, xung quanh liền biến thành một mảnh sương mù dày đặc.

Mà vị trí buồng bánh xe quay Phương Ấn đang đứng làm hắn giống như có khả năng đặc biệt bay lơ lửng trên không, trên cái xác "bạn gái" hắn đang nằm ở dưới.

Xung quanh không có ánh sáng, nhưng Phương Ấn lại có thể thấy được rõ bản thân hắn cùng với cô vẫn luôn đứng yên. Thật giống như bản thân hai người bọn họ chính là vật phát sáng giống nhau.

Giấc mơ.. tựa như sự kết thúc. Phương Ấn rùng mình thở ra một hơi, biết mình phán đoán không sai, nhưng không khỏi nghĩ tới, lại cảm thấy sợ hãi.

Chẳng bao lâu, "bạn gái" hắn cũng bị nhấn chìm trong làn sương mù màu xám tím. Trước mắt Phương Ấn tối sầm lại, hắn cảm thấy có một chút ánh sáng trắng dịu nhẹ bao quanh mình. Bên tai vang lên "Đinh" một tiếng, Phương Ấn trong đầu tự dộng đưa ra một ít tin tức.

Khi mở mắt ra lần nữa, hắn vẫn đang đứng trước cửa nhà mình, tiếp tục đẩy cửa ra, ngơ ngác đứng ở trên hành lang. Xung quanh hắn vẫn còn một làn sương mù dày đặc màu tím, nhưng điều khác biệt so với trước đây là làn sương mù đó trở nên trong suốt trong mắt Phương Ấn, hắn có thể xuyên thấu qua làn sương này thấy rõ ràng một ít đồ vật.

Hơn nữa, sương khói ban đầu hút vào sinh ra dính nhớp khiến hít thở không thông cũng đã biến mất.

Phương Ấn suy đoán, cảnh trong mơ cùng với ánh sáng trắng lúc nãy kia có liên quan đến nhau.

Ngay khi hắn vừa định hít một hơi, lại nghe thấy ở cầu thang lầu dẫn đến tầng cầu thang tiếp theo truyền đến tiếng nói. Vừa mới thả lỏng một chút liền phải căng chặt lại lần nữa. Phương Ấn điền cuồng nắm chặt cây côn trong tay, tìm một tay cầm thuận, từng bước một tiến lại gần.

Tầng hắn đang đứng là tầng trống, không có một ai.

Cửa an ninh đối diện nhà hàng xóm mở rộng, nhưng khi anh nhìn xung quanh thì không thấy ai cả, hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Phương Ấn bước đi rất cẩn thận, luôn chú ý đến chuyển động xung quanh, hắn dựa vào tường, đi về phía cầu thang.

Không có thứ gì ở chỗ cầu thang.

Nhưng tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vẫn còn đang vang.

Hơn nữa.. Khoảng cách rất gần.

Phương Ấn dựa sát vào tường, thò người nhìn xem trên cầu thang xảy ra chuyện gì, lại cảm thấy một cỗ mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt. Hắn quay lại liền thấy đầu của một người bay rải rác khắp mọi hướng. Nó không còn có thể gọi là quái vật hình người nữa. Giờ phút này cùng hắn dán cực gần, cơ hồ là chóp mũi đối với chóp mũi.

"!"

Phương Ấn buộc miệng chửi thề một tiếng, nhảy lùi lại về phía sau, dùng cây côn chặn con quái vật đang lao tới.

Thứ đó vừa mới lúc nãy vẫn còn đang ở trên cầu thang, giờ đây cùng mặt đối mặt với Phương Ấn trên vách tường, một cái bên cạnh một cái bên ngoài, vừa lúc ở trong tầm nhìn của Phương Ấn, chỉ cách hắn một bức tường. Hắn tình cờ vào đúng vị trí, đi về phía trước một chút, suýt chút nữa muốn đưa đầu vào lưới đánh vào ngực đối phương.

Sức mạnh của con quái vật lớn đến mức gần như muốn mạng hắn. Trong miệng răng nanh lộ ra ngoài nước dãi nhỏ giọt xuống trên cổ hắn, nóng rát, rất đau.

"Chà! Ở đây còn có một người bình thường!" Giọng nam thanh niên tràn đầy hưng phấn, cùng với thanh âm đó là một mũi tên nỏ xuyên thẳng vào con quái vật đang đè lên Phương Ấn.

Vết máu và mùi hồi thôi ở khắp mọi nơi.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn Thẩm dục bảo bối sâu ba lá cùng ốc anh vũ! Pi mi ~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play