Sau khi cha của Quan Minh rời đi, Thi Niệm nhanh chóng đỡ anh dậy, nói: “Vào phòng trước đã, để em xem sao.”
Cô dìu Quan Minh vào phòng khách tầng 1. Nhìn thấy cô rơi lệ, Quan Minh nói với cô: “Không có chuyện gì đâu.”
Thi Niệm không nghe lời anh, trực tiếp dùng tay cởi cúc áo sơ mi của anh. Khi cô nhìn thấy vùng da trên ngực anh bị bỏng đỏ một mảng lớn, đầu ngón tay cô không ngừng run lên, nước mắt chảy ròng ròng. Quan Minh nắm lấy tay cô, nói: “Không đau, đi lấy thuốc trị bỏng ra đây đi, anh nhớ dưới cái tủ gỗ trong phòng khách có một hộp, đi tìm thử xem.”
Thi Niệm quay người chạy ra ngoài, tìm thuốc mà toàn thân vẫn cứ run lên, tạo ra tiếng động rất lớn. Qua cánh cửa, Quan Minh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đang co rúm trên mặt đất, thầm thở dài cái thượt.
Cô tìm thấy hộp thuốc thì vội vàng chạy lên lầu lấy cho anh một chiếc áo sơ mi sạch. Sau khi giúp anh thay áo sơ mi, cô cúi đầu, âm thầm lục lọi trong đống thuốc để tìm thuốc bỏng. Càng vội thì lại càng tìm không ra. Sau cùng Quan Minh nói với cô: “Là cái ống màu xanh lá cây ấy.”
Lúc bôi thuốc cho anh, Quan Minh chống hay tay xuống giường mà không nằm hẳn người xuống, nhìn cô. Thi Niệm cứ cúi gằm mặt, nước mắt cứ lăn dài trên má, sợ nhỏ giọt vào thuốc mỡ nên thi thoảng lại lấy tay áo lau. Thấy vậy, lòng Quan Minh quặn lại.
Anh thở một cách nặng nhọc, nói với cô: “Đi theo anh… phải chịu uất ức rồi chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play