Sao lặn trăng tà, cô nằm lười ở trên giường, bên tai là giọng nói dịu dàng của anh Sênh, trong chốc lát tất cả khiến cho Thi Niệm cảm thấy có chút hoang mang.
Nhiều năm trước cũng là ở đây, lần đầu tiên cô tới thành phố Thương, anh Sênh đón cô đi thăm nhà máy, lúc đó anh nói với cô: “Dù sao cũng phải làm việc nghiêm túc, không thể để sau này con cái cho rằng cha chúng nó chỉ làm mấy chuyện không đàng hoàng.”
Lúc đó cô còn đang nghĩ, sau này cô gái nào sẽ sinh con cho anh? Lúc đó cô làm sao có thể nghĩ đến mấy năm sau, cùng ở một nơi, anh sẽ cẩn thận hôn cô, dỗ dành cô sinh cho anh một đứa con chứ.
Cô từng thấy anh ở cùng với trẻ con rất hòa hợp, anh rất thích trẻ con, khi còn ở nhà cũ thành Tây, trẻ em lớn nhỏ đều thích vây quanh anh, khi cháu gái nhỏ tức giận, anh sẽ ôm cháu gái vào lòng, anh có thể ngồi như vậy rất lâu chọc cho đến khi nó vui lên, khi cháu trai gặp phải vấn đề tình cảm ở tuổi vị thành niên, anh có thể kiên nhẫn hướng dẫn nó từ từ.
Rất nhiều lần, Thi Niệm nghĩ nếu như anh có con của chính mình thì sẽ như thế nào? Nhất định sẽ yêu thương nó đến tận xương tủy.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, cho dù gia đình hối thúc gắt gao, cho dù anh thời trẻ liên tục có những tin đồn phong lưu trăng hoa, nhưng anh cuối cùng cũng chưa có đứa con nào.
Mặc dù Quan Minh vẫn đang trong độ tuổi khỏe mạnh, nhưng cũng không còn trẻ nữa, thậm chí Thi Niệm cũng đã không còn là một đứa trẻ, không còn là cô bé con, cô muốn sinh cho anh một đứa con, một đứa con thuộc về hai người, nhưng mà chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, nếu như bây giờ bọn họ còn có thể không cần kiêng dè gì để ở cạnh nhau, nhưng một khi có con, thì sự việc sẽ biến chuyển càng phức tạp hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT