Cố Đình Hoài vừa đi là nét mặt Cố Nguyệt Hoài thả lỏng ngay.
Kiếp trước, ba tháng sau khi cha của cô bị bắt vào tù vì tội đầu cơ tích trữ, vì gia đình trả không nổi khoản nợ xây nhà, cô lại dẫn Nhậm Thiên Tường về nhà mẹ đẻ ăn ké cơm, mà còn ăn đồ ngon hằng ngày nữa chứ.
Khoảng thời gian ấy trên thị trấn điều tra nghiêm ngặt, cha lại bí quá hóa liều vì cô, ông đã xuống sông hái thật nhiều lá sậy bỏ vào bao đem đi bán, sợ gây chú ý nên còn cố tình ra khỏi nhà lúc trời còn chưa sáng.
Nhưng sau ngày hôm ấy, ông không còn quay lại nữa.
Cha bị người ta báo cáo đầu cơ tích trữ, diễu phố xong thì ngồi tù, lãnh án năm năm.
Ông cực nhọc vì gia đình nhiều năm nên sức khỏe không tốt, với lại tuổi tác đã cao, nơi ngục tù khó sống, cuối cùng cũng không sống nổi để ra ngoài.
Cô nhớ mãi ngày biết được tin cha mất, cô đã khóc khổ sở đến cỡ nào.
Cha nhân lúc trời còn tối để lên thị trấn, cô thì vẫn ngủ say sưa, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể.
Kiếp này, chắc chắn cô sẽ không thể bi kịch tái diễn!
Trần Nguyệt Thăng bị Cố Nguyệt Hoài chọc tức đến mức lông mày dựng ngược, một phát chộp lấy cây cuốc đang gác trên vai, mắng to: “Cô còn nói bậy nữa, ông đây xẻo miệng cô!”
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nhìn anh ta, chẳng hề sợ hãi: “Xẻo miệng tôi ấy hả? Tôi chỉ nói chuyện tôi nhìn thấy ra mà thôi, chẳng lẽ anh giống Trần Nhân, ra tay với đồng chí cấp thấp?”
“Cũng phải thôi, tuổi còn trẻ đã làm đội trưởng của tiểu đội sáu đại đội sản xuất Đại Lao Tử rồi, cậy nhờ thân phận bắt nạt người dân bình thường như chúng tôi cũng là chuyện thường tình, nếu anh thấy tôi nói gì không đúng, vậy anh xẻo miệng tôi đi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Trần Nguyệt Thăng nghe Cố Nguyệt Hoài nói xằng nói bậy, sắc mặt càng tệ hơn.
Anh ta siết chặt cây cuốc, nếu không phải mọi người đang nhìn chằm chằm thì chắc chắn anh ta đã đập một cuốc nát đầu cô rồi!
Tiếng bàn tán xung quanh lớn hơn rất nhiều, ánh mắt mọi người nhìn Trần Nguyệt Thăng cũng hơi kỳ dị, chuyện của Trần Nhân hôm qua còn chưa xong, giờ Trần Nguyệt Thăng lại chuẩn bị rùm beng nữa rồi, lẽ nào nhà họ Trần ỷ thế ép người như Cố Nguyệt Hoài nói thật ư?
Nhậm Thiên Tường rụt cổ, nhìn chăm chú vào Cố Nguyệt Hoài với ánh nhìn hết sức run sợ, đến mức con ngươi sắp lòi ra khỏi mắt.
Cái miệng của con heo béo chết tiệt này có thể ép chết người khác, rồi Điền Tĩnh là ai nữa? Chắc không phải lại là thứ quái vật xấu xí đâu nhỉ?
Nhậm Thiên Tường càng nghĩ càng thấy có thể lắm, người đánh ngất anh ta vào đêm qua chắc chắn là Cố Nguyệt Hoài, nói không chừng cô muốn anh ta cưới một người phụ nữ xấu hơn cả cô để trả thù anh ta!
Vừa nghĩ vậy, Nhậm Thiên Tường nhịn không nổi mà rùng mình một cái.
Anh ta vừa định lặng lẽ rời đi thì đột nhiên cửa nhà sau lưng thình lình mở ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhậm Thiên Tường vô thức quay đầu lại nhìn.
Đó là một cô gái khoảng mười tám tuổi, mặc quần áo bị giặt đến bạc màu, ống quần còn có miếng vá, vừa nhìn đã biết điều kiện không tốt, nhưng được cái áo quần sạch sẽ cũng làm tôn lên vẻ thuần khiết không tì vết, xinh đẹp chói mắt của cô ta.
Nhậm Thiên Tường nghẹt thở, nhìn gương mặt của cô gái ấy.
Cô ta thắt hai bím tóc rũ bên vai, làn da cũng không phải là trắng nõn nhưng ngũ quan rất đẹp, mắt to má đỏ hây hây, vóc dáng mảnh mai nữ tính, không so sánh với người khác, chỉ cô ta và Cố Nguyệt Hoài thôi, hai người đứng chung đã như người đẹp và quái vật rồi.
Cố Nguyệt Hoài cũng nhìn sang cô gái bước ra khỏi nhà, biểu cảm của cô cứng đờ trong phút chốc rồi lập tức lạnh lùng cong khóe môi lên, nở một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa vô tình.
Điền Tĩnh.
Những khổ sở cô phải chịu ở kiếp trước, nếu nói một phần ba đến từ Nhậm Thiên Tường thì hai phần ba còn lại là đến từ cô gái trông có vẻ xinh đẹp không có tính công kích trước mắt này đây.
Kiếp trước, chính là Điền Tĩnh đã tố cáo cha của cô.
Cô không hiểu, rõ ràng lúc ấy tình cảm đôi bên vẫn tạm ổn, Điền Tĩnh còn hay hẹn bốn anh em họ lên núi hái rau dại nữa, tại sao bỗng dưng cô ta lại như biến thành một người khác, nhắm vào cô đủ thứ.
Cô ta quyến rũ Trần Nguyệt Thăng, để anh ta nảy sinh ý định cưới cô ta cũng được, chỉ có thể nói là tra nam tiện nữ thì nên về bên nhau.
Nhưng tại sao cô ta lại muốn báo cáo cha của cô, đụng chết anh hai cô, đánh chết anh ba cô?
Rốt cuộc giữa họ có huyết hải thâm thù gì chứ?
Kiếp trước cô vẫn chưa điều tra rõ, chỉ là lòng ôm đầy thù hận, hy vọng có ngày có thể trả thù thành công, cho nên kiếp này, không những cô muốn cho Điền Tĩnh muốn sống không được muốn chết cũng không xong, mà cô còn muốn làm rõ nguyên do bên trong nữa, nếu không thì khó mà nguôi giận!
“Nguyệt Hoài, sao cô có thể nói năng như vậy với đội trưởng Trần?” Điền Tĩnh vừa bước ra đã nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt không tán thành.
Cô ta e thẹn nhìn Trần Nguyệt Thăng, nhìn đến khi đối phương thấy bối rối mới lặng lẽ thôi nhìn, quay đi liếc Nhậm Thiên Tường, thấy ánh mắt si dại của anh ta thì thầm cười khẩy trong lòng.
Người này trông cũng anh tuấn lắm, đáng tiếc lại là năm phần tử xấu, giàu có lạm quyền ai cũng khinh miệt trong thời buổi này.
Đương nhiên, cho dù anh ta không phải con của nhà địa chủ thì cô ta cũng không thể nhìn trúng.
Một tên đàn ông cặn bã ngầm trước thì tình cảm sâu nặng sau thì bạo lực gia đình, nam phụ ác độc hết sức đáng sợ, Điền Tĩnh chân chính sẽ bị mê hoặc, còn người hiện đại đọc tạp chí trai đẹp miết như cô ta đây thì không ưa thứ này.
Anh ta và nữ chính trong sách Cố Nguyệt Hoài này hợp lắm, Điền Tĩnh nghĩ vậy đấy.
Cố Nguyệt Hoài lười lý giải lời cô ta nói, thấy cô ta đánh giá Nhậm Thiên Tường lặng lẽ không ai hay biết thì vô thức cười gằn: “Điền Tĩnh, cô ra hiệu bằng mắt cho Nhậm Thiên Tường à? Lẽ nào bị tôi nói trúng rồi, hai người có mối quan hệ mập mờ thật?”
Mày liễu của Điền Tĩnh dựng ngược, nhưng giọng nói vẫn ngọt như pha mật: “Cô nói linh tinh gì đấy?”
Cô ta vừa nói xong thì phát thanh hữu tuyến ở đầu thôn phát loa:
“Đào hố sâu! Trữ thêm lương thực!”
Trong đám đông, có người gọi Trần Nguyệt Thăng: “Ôi trời! Nên gõ chuông rồi, đội tưởng, anh mau đi đi!”
Trần Nguyệt Thăng luyến lưu nhìn Điền Tĩnh, lại trừng Cố Nguyệt Hoài một cái mới vội vàng vác cuốc chạy ra đầu thôn.
Mỗi buổi sáng đi làm, các xã viên đội sản xuất đều phải gõ chuông, mà người phụ trách gõ chính là các đội trưởng đội sản xuất, cùng với tiếng chuông vang lên, các đội trưởng cũng bắt đầu đi men theo bờ mẫu mà hô: “Xuống đồng làm việc thôi!”
Những người xúm lại hóng chuyện cũng vác cuốc lên theo tiếng chuông, xuống đồng làm việc kiếm công điểm.
Thù lao lao động hằng ngày của xã viên đều tính theo công điểm, có tính công theo ngày và cả theo gói thầu, công điểm sẽ được tính theo số lượng công việc, mức độ nặng nhẹ và có gấp hay không, ví dụ như tưới tiêu là hai công điểm, khai quật là hai công điểm, nhặt phân ba công điểm vân vân.
Nhưng ngày nay đại đội tập trung chủ yếu vào tuyên truyền nên bỏ qua tầm quan trọng của sản xuất nông nghiệp.
Cứ cuối năm chia lương thực thì đều là tổng công điểm nhiều, tổng lương thực ít, nếu tính theo công điểm hết thật thì sẽ chết đói.
Mọi người kéo nhau đi hết phân nửa, mấy người còn lại thì lề mề muốn hóng đến kết cục.
Cố Nguyệt Hoài liếc người ùa đi như ong vỡ tổ một cái, mím môi, cô nhớ cuối năm nay chia lương thực thì lương thực thu hoạch ít hơn mấy năm trước khoảng 60%, đại đội khác cũng cỡ đó, chẳng ai no bụng, hứng lấy một năm đói kém.
Thời buổi này, thức ăn là nhu yếu phẩm yên thân gửi phận của từng gia đình.
Cô phải suy nghĩ kỹ xem phải làm sao để xoay sở chút ít lương thực, để cả nhà bình yên vượt qua được một năm đói kém.
“Nguyệt Hoài, tôi biết cô thích đội trưởng Trần, nhưng tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, giờ là thời đại dân chủ tự do, sao cô có thể cả ngày có suy nghĩ lấy oán báo ơn chứ? Vậy thì có khác gì đại địa chủ ngày xưa đâu?”
Điền Tĩnh mắt long lanh nhìn nữ chính trong truyện xấu xí béo ú trước mặt, thầm chế nhạo.
Cô ta là người hiện đại đứng ở góc nhìn thượng đế, có thể thua một cô gái lạc hậu ư?