Cố Nguyệt Hoài nheo mắt nhìn khóe môi cong cong vẻ hơi tự mãn của Điền Tĩnh.

Cô ta vẫn luôn tự cho mình là đúng như vậy, như thể trên đời này chỉ có một mình cô ta là người thông minh, rành rành cô ta là đứa trẻ không được yêu thương nhất trong nhà nhưng lại cứ phô ra phong thái của cô chiêu danh giá, ai đã cho cô ta bản lĩnh này?

“Nhậm Thiên Tường trần truồng xuất hiện trước cổng nhà cô, không tìm cô, chẳng lẽ tìm Điền Điềm?” Cố Nguyệt Hoài cười như không cười, thấy Điền Tĩnh phồng má tức tối, kiên quyết không để cho cô ta lên mặt.

Điền Điềm là em gái của Điền Tĩnh, năm nay mới tám tuổi, do cha mẹ sinh con muộn, mong muốn có một đứa con trai, tiếc rằng họ không được như ý nguyện.

Có lẽ vì chịu ảnh hưởng từ Điền Tĩnh nên khi lớn lên Điền Điềm cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Nghe Cố Nguyệt Hoài nói, Điền Tĩnh rơm rớm nước mắt, định làm nũng Trần Nguyệt Thăng để anh ta ra mặt giúp mình, nhưng vừa quay lưng đi thì mới nhớ ra Trần Nguyệt Thăng đã đi rồi, bấy giờ lửa giận của cô ta bùng lên, thầm mắng trong lòng: Đồ chó vô dụng.

Cô ta không muốn tiếp tục đôi co với Cố Nguyệt Hoài, bèn lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ cô cũng đã nghe nói rồi, đội trưởng Trần đang chuẩn bị sính lễ để hỏi cưới tôi, chẳng lẽ tôi không thích đội trưởng Trần, lại đi thích cái người thuộc năm thành phần bị loại trừ* đó?”

(*) Năm thành phần bị loại trừ (黑五类): địa chủ (), phú nông (), phản cách mạng (), tội phạm (), phần tử cánh hữu (右分子) trong cuộc Đại cách mạng văn hóa vô sản Trung Quốc (1966 - 1976).

Nhậm Thiên Tường vốn muốn phủ nhận để gây ấn tượng tốt cho Điền Tĩnh, nào ngờ lại nghe thấy lời nói tuyệt tình của cô ta.

Mặt anh ta xụ xuống, hừ một tiếng, quả nhiên đàn bà đều không có mắt nhìn người, chẳng lẽ anh ta không tốt hơn, không có văn hóa hơn Trần Nguyệt Thăng sao?

Trần Nguyệt Thăng là một thằng chân lấm tay bùn trong thôn, nếu là mấy chục năm trước, một câu tùy tiện thốt ra cũng có thể giết chết chính mình!

Nghĩ vậy, trong lòng Nhậm Thiên Tường liền nảy ra hàng loạt ý đồ xấu.

Chỉ là do bản thân sinh vào sai thời, nếu không thì hẳn những hạng đàn bà khiến anh ta gai mắt có quỳ xuống nịnh nọt anh ta cũng không kịp đâu.

Ơ kìa, anh ta thuộc năm thành phần bị loại trừ, sao có thể sánh ngang Trần Nguyệt Thăng được?

Vậy thì cả đời này, anh ta càng muốn cưới cô ta về, để cô ta làm vợ của năm thành phần bị loại trừ! Bị người đời giẫm đạp xuống bùn cùng với mình!

Nhậm Thiên Tường tưởng tượng đến viễn cảnh đó, trong lòng không ngừng cảm thấy hả hê, lòng căm hận Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài nhất thời nguôi ngoai đi rất nhiều, hơn nữa còn thấy vui mừng khi hai người họ đẩy anh ta vào sân nhà họ Điền.

Nói không chừng, lần này anh ta thật sự có thể chinh phục được mỹ nhân?

Huống hồ, nhà họ Điền và nhà họ Cố sống cạnh nhau, anh ta sẽ có nhiều cơ hội tìm được bảo vật của nhà họ Cố hơn!

Cố Nguyệt Hoài để ý thấy vẻ mặt mờ ám của Nhậm Thiên Tường, thầm cười nhạt, đúng với dự đoán, Điền Tĩnh thảo mai căn bản không hề quan tâm Nhậm Thiên Tường thấp hèn nghĩ thế nào về bản thân, cô ta đã đắc tội thằng cha này ngay trong lời nói của mình. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nhậm Thiên Tường dai như đỉa đói, sẽ nhân cơ hội này bám lấy Điền Tĩnh không buông.

“Tiểu Tĩnh, anh biết em giận anh, nhưng đêm qua chúng ta…” Nhậm Thiên Tường muốn nói rồi lại thôi, nhưng mọi người xung quanh đã nhìn ra sự mập mờ trong lời nói của anh ta.

Họ mở to hai mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Điền Tĩnh từ nét thân thiện ban đầu đã chuyển sang nét khinh bỉ thấy rõ.

Lúc trước, cô gái này trông rất ra gì, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, thanh niên trai tráng trong đại đội khắp làng trên xóm dưới ai nấy cũng đều thương mến cô ta. Nào ngờ, cô ta còn chưa lấy chồng đã làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, còn làm cùng một kẻ thuộc năm thành phần bị xã hội đào thải!!

Mọi người thầm nghĩ, rồi quay sang nhìn Nhậm Thiên Tường chằm chằm.

Thân hình anh ta cao lớn, khi anh ta mặc đồ vào trông cũng ra dáng. Hơn nữa, anh ta còn có khuôn mặt trắng trẻo khác hẳn với những thanh niên khác trong đại đội, trông chẳng khác nào tầng lớp văn hóa trong thành phố, giá mà anh ta không xuất thân từ một gia đình địa chủ…

Điền Tĩnh lùi lại một bước, chỉ vào Nhậm Thiên Tường nói: “Sao tôi có thể thích anh chứ? Nằm mơ đi! Tôi vẫn đang thời con gái, nếu anh còn ăn nói bậy bạ, bôi nhọ danh dự của tôi, cán bộ của đại đội của chúng tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”

Cô ta không phải là một gái không có chính kiến, sao có thể để mặc cho người ta tự tiện thao túng mình?

Nhưng với tình cảnh bây giờ, trong lòng Điền Tĩnh cũng thấy hơi nghi ngại.

Trong truyện, lúc Nhậm Thiên Tường chuốc thuốc Cố Nguyệt Hoài và phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với cô, đến nỗi buộc cô phải lấy anh ta. Không lâu sau khi kết hôn, Nhậm Thiên Tường đã bộc lộ bản chất thật của mình, không chỉ bạo hành cô mà còn đánh cô sảy thai ba lần!

Loại phản diện tàn ác và cặn bã này nên bị mọi người giết chết.

Tuy nhiên, câu chuyện trong phần đầu của cuốn tiểu thuyết bắt đầu với nam chính là một thanh niên trí thức, đến thôn Đại Lao Tử để tham gia sản xuất. Theo lý thì vào khoảng thời gian này, nhân vật nữ phụ được xuyên vào vẫn chưa dính dáng gì đến Nhậm Thiên Tường, cớ sao lần này họ đã gặp nhau từ trước một cách khó hiểu?

Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?

Điền Tĩnh bỗng nghĩ đến một chuyện.

Một tháng trước cô ta đã xuyên không đến đây, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên ‘Cuộc sống hạnh phúc trong thập niên bảy mươi’, trở thành bia đỡ đạn cho nữ chính.

Cô ta đã điều tra kỹ hoàn cảnh của nhân vật sẽ xuyên vào và tình hình hiện tại của nữ chính Cố Nguyệt Hoài trong truyện.

Trong truyện, cô ta là nhân vật làm nền cho nữ chính Cố Nguyệt Hoài, sống một cuộc sống vô cùng khốn khổ.

Vì cô ta đã xuyên không, có được góc nhìn của Thượng đế, sao cô ta có thể cam tâm để mình giống với nhân vật gốc trong sách được, kết hôn với một người đàn ông bạo lực gia đình như Nhậm Thiên Tường, sống dại dột đến hết đời?

Trần Nguyệt Thăng là người trong lòng của nữ chính trong truyện, đóng vai trò nòng cốt trong toán lính mới đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cô ta chỉ cần chiếm lấy trái tim của người đàn ông này là có thể cướp đi phần lớn vận may của Cố Nguyệt Hoài!

Phải biết rằng, trong truyện, nữ chính Cố Nguyệt Hoài đã được cưng chiều từ nhỏ, được ăn no mặc ấm, sung sướng hơn người khác rất nhiều nên ú nu ú nần, nếu không vì người trong lòng Trần Nguyệt Thăng, cô sẽ không bao giờ có thể quyết tâm giảm cân.

Cố Nguyệt Hoài từ một cô gái xấu xí, khi ốm lại đã trở thành cô gái xinh đẹp nhất vùng.

Giờ chính là lúc nam chính đã về quê tham gia sản xuất.

Các phòng ở Trung tâm Thanh niên trí thức đã xuống cấp từ lâu, phần lớn đã bị sập do mưa lớn. Những thanh niên trí thức khi về quê không còn cách nào khác, phải sống nhờ trong thôn. Bấy giờ, tình cờ nam chính sống ở nhà của Cố Nguyệt Hoài.

Hai người nam thanh nữ tú, dần dà nảy sinh tình cảm với nhau. Trong vòng hai năm, họ đã tổ chức đám cưới trong thôn.

Sau đó đến năm 1978, nam chính dẫn theo Cố Nguyệt Hoài và những đứa con trở lại thành phố. Trong truyện, nam chính đã có được một chức vị dựa vào các mối quan hệ của gia đình mình và Cố Nguyệt Hoài được thời bay lên cành cao, từ một cô thôn nữ trở thành vợ của quan chức.

Cuốn tiểu thuyết tự nhiên kết thúc có hậu.

Sau khi xuyên vào truyện, cô ta bắt đầu sắp xếp lại bố cục.

Bước đầu tiên là hạ gục tiểu đội trưởng Trần Nguyệt Thăng, khiến anh ta không thèm để ý Cố Nguyệt Hoài nữa, khiến anh ta phải chán ghét cô. Sau đó, đi rêu rao khắp nơi rằng cô ghét lấy chồng, không sợ bị chê cười. Bằng cách này, Cố Nguyệt Hoài sẽ nản lòng và mất động lực giảm cân.

Người ta chỉ quan tâm đến ngoại hình, nếu cô không thể giảm cân, nam chính về quê gia nhập đại đội Đại Lao Tử, liệu anh có để mắt đến cô lần nữa không? ( truyện trên app T Y T )

Tình tiết phát sinh biến cố có lẽ là do cô ta thay đổi bố cục câu chuyện, dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.

Điền Tĩnh hiểu ra, mắt lộ vẻ nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng.

Nỗi sợ hãi lớn nhất khi xuyên sách là tình tiết sẽ bị thay đổi, vì lợi thế “tiên tri” của cô ta cũng bằng không.

Lúc này, nụ cười trên mặt Nhậm Thiên Tường cũng tắt ngúm, anh ta cắn răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ một: “Tiểu Tịnh, em tuyệt tình với anh quá. Anh biết anh không tốt bằng đội trưởng Trần, nhưng trong lòng em, một trăm anh ta cũng không bằng một mình anh đâu! Lẽ nào em thực sự đã quên tình cảm sâu đậm của chúng ta trước kia rồi sao?”

Nghe thấy thế, gò má Điền Tĩnh khẽ run lên.

Cô ta đã đọc truyện và hiểu biết ít nhiều về tính cách của Nhậm Thiên Tường, trông bộ dạng đó có vẻ như anh ta đã sẵn sàng bám lấy mình.

Một nụ cười thâm thúy như thoáng qua trong ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài.

Nhậm Thiên Tường xích mích với nhà họ Cố, không còn lý do gì để đến nhà họ tìm bảo vật nữa. Bây giờ anh ta đã mất hết thể diện, cùng đường rồi ắt hẳn anh ta sẽ bám lấy Điền Tĩnh đến chết dù cô ta sẵn sàng chối bỏ anh ta.

So với cô, Điền Tĩnh xinh đẹp, đảm đang, có tiếng thơm, nhà họ Điền lại nằm cạnh nhà họ Cố, vị trí cũng thuận lợi, biết bao nhiêu điểm tốt không nói cũng biết. Đối với một người kiên quyết theo đuổi mục đích đến cùng như Nhậm Thiên Tường, Điền Tĩnh chắc chắn là người vợ tốt nhất mà anh ta chọn.

Lúc này, Trần Nguyệt Thăng đã về, lạnh lùng nhấn mạnh từng câu từng chữ như bị cạy ra từ kẽ răng: “Còn nói thêm một tiếng nào nữa, tôi sẽ bẻ gãy răng anh! Thằng oắt địa chủ, không có câu nào là thật!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play