Vẻ mặt Cố Đình Hoài bình tĩnh nhìn Nhậm Thiên Tường, trông thấy nét mặt dữ tợn của anh ta thì nỗi chán ghét dâng lên trong lòng.
Lúc trước vậy mà anh ấy lại không phát hiện ra Nhậm Thiên Tường này là một kẻ tiểu nhân lòng lang dạ thú, muốn mượn chuyện tá túc để quấy rối Nguyện Hoài, muốn nói anh ta thích Nguyệt Hoài chắc cũng chẳng ai tin, giờ rơi vào kết cục thế này cũng đáng đời, nhân quả báo ứng mà thôi.
Nhưng mà còn Điền Tĩnh thì...
Cố Đình Hoài mím môi rất chặt, không biết lát nữa phải đối diện với gương mặt tươi cười dịu dàng ấm áp kia thế nào, nhớ đến Điền Tĩnh cứ mở miệng là gọi anh ấy là “anh Đình Hoài”, lòng anh ấy ngập tràn sự buồn phiền và ray rứt.
Lúc này đám đông tản ra, Trần Nguyệt Thăng vác cuốc tách khỏi đám đông đi vào.
Trước tiên anh ta liếc Cố Đình Hoài một cái rồi lập tức nhíu mày nhìn sang Nhậm Thiên Tường, lạnh lùng nói: “Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài hại anh à? Nhậm Thiên Tường, câu này anh phải nói cho rõ, nếu không thì đại đội không thể làm chủ cho anh đâu.”
Anh ta đã đoán ra rồi, chỉ là hôm qua Cố Nguyệt Hoài nghe nói anh ta muốn cưới Điền Tĩnh, cho nên hôm nay mới xảy ra cớ sự này.
Ôi, nếu là người khác, e là anh ta còn phiền não một phen, nhưng một thằng con địa chủ vô dụng như Nhậm Thiên Tường cũng xứng so bì với anh ta ư? Chỉ cần mắt của Điền Tĩnh không có vấn đề thì chắc chắn không thể thích Nhậm Thiên Tường được đâu.
Người trong thôn cũng không phải kẻ mù mà nghi ngờ Điền Tĩnh vì Nhậm Thiên Tường.
“Thiên Tường à, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu, hôm qua uống rượu, anh ngủ ở nhà tôi nhưng sáng nay thì biến mất không thấy đâu, tôi còn muốn hỏi anh là sao anh lại ở đây cơ đấy? Còn...”
Cố Đình Hoài khoanh tay, đánh giá Nhậm Thiên Tường từ trên xuống dưới, giọng điệu chất vấn, sắc mặt cũng hơi khó coi.
Nhậm Thiên Tường nghẹn lời, anh ta cũng đâu thể nói tối qua anh ta định cưỡng hiếp con lợn béo Cố Nguyệt Hoài nhưng bị cô đánh ngất xỉu, sau đó còn bị lột sạch quần áo đưa đến đây được?
Đột nhiên, anh ta đảo mắt, gân giọng lên gào: “Tối qua tôi đi tiểu, vô duyên vô cớ bị người ta đánh ngất, không tin mọi người xem thử, giờ trên đầu tôi vẫn còn... Vết thương...”
Nhậm Thiên Tường giơ tay lên bới tóc, tiếng nói chợt im bặt.
Đầu anh ta phẳng lì, đừng nói là vết thương, cả cục u cũng không thấy luôn.
Anh ta nào biết rằng, kiếp trước thằng ba nhà họ Cố bị người ta đánh chết, tiếc là người thì chết nhưng vậy mà toàn thân chẳng có bất kỳ vết sưng đỏ bầm nào cả, cuối cùng được cảnh sát nhận định kết án là uống say lưu lạc đầu đường bị lạnh chết. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Sau này Cố Nguyệt Hoài điều tra rõ chuyện này mới biết là Điền Tĩnh cố tình sắp xếp một đám người tài giỏi rất biết cách đánh người, chưa nói tới chuyên chọn mấy chỗ đau mà đánh, mà qua hôm sau là vết bầm có thể tan mất, anh ba của cô bị đau tới chết như vậy đấy.
Cuối cùng, khi cô tìm được đám người đó, ngoài báo thù ra thì còn học được bản lĩnh này.
Cô vốn định trả lại hết lên Điền Tĩnh, nhưng tiếc là vẫn chưa kịp thực thi thì người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, cô sống lại mà không để Điền Tĩnh hưởng thụ đãi ngộ này trước thì hời cho Nhậm Thiên Tường rồi.
Cố Đình Hoài thả lỏng dây thần kinh vốn đang căng chặt, cười khẩy: “Vết thương đâu?”
Nhậm Thiên Tường giận dữ buông tay, trên gương mặt anh tuấn toàn là vẻ căm hận, dù sao thì anh em Cố Nguyệt Hoài đã phòng bị anh ta vậy rồi, đôi bên cũng đã trở mặt với nhau, vậy anh ta cũng chẳng cần nhịn nhục tiếp nữa.
Nghĩ vậy, Nhậm Thiên Tường bèn đưa ra cáo buộc: “Chính là anh em Cố Nguyệt Hoài đánh ngất tôi, nói không chừng cô ta và người này có xích mích, có thù riêng nên giờ cố tình đưa tôi đến muốn làm hỏng danh tiếng của người ta thì sao?” ( truyện trên app tyt )
Nói xong, ánh mắt Nhậm Thiên Tường lóe lên vẻ hung tợn: “Cả nhà họ toàn là phần tử giở mánh lới không kiếm công điểm mà vẫn có ăn, thậm chí còn bán đồ cho chợ đen, đầu cơ tích trữ, đi theo con đường tư bản chủ nghĩa! Nên bắt hết lại!”
Nói chung Nhậm Thiên Tường cũng được tiếp nhận đôi chút giáo dục nên nói năng cũng rành mạch, nhanh chóng hất đống nước bẩn này đi.
Người trong thôn vốn chỉ muốn hóng hớt, vừa nghe mấy từ nhạy cảm như “chợ đen”, “đầu cơ tích trữ”, “con đường tư bản chủ nghĩa” này thì sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Cố Đình Hoài mang theo vẻ đánh giá và lạnh lẽo.
Sự mừng rỡ chợt lướt qua đáy mắt Trần Nguyệt Thăng, anh ta gấp gáp hỏi Nhậm Thiên Tường: “Anh chắc chứ?”
Quả là sông có khúc người có lúc mà, không phải hôm qua Cố Nguyệt Hoài còn rất hãnh diện hay sao?
Đầu cơ tích trữ, đây là tội phải đi tù đó!
Chẳng trách cả nhà Cố Nguyệt Hoài cả ngày chẳng làm gì nhưng lại có tiền xây nhà, vốn còn tưởng đó là tiền ông nội làm địa chủ để lại cho nhà cô, giờ nghe nói thì biết nguồn gốc của số tiền này rồi.
Nhậm Thiên Tường vừa thấy có người chịu ra mặt thì gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi! Không tin thì giờ các anh lên thị trấn điều tra đi, nói không chừng bây giờ họ vẫn đang bán lương thực ở chợ đen đấy!”
Cố Đình Hoài co rút đồng tử, siết bàn tay đang buông thõng bên người lại, sống lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Nhậm Thiên Tường biết chuyện này là vì anh ta cũng thường đến chợ đen buôn bán nhỏ!
Nhưng giờ anh ta lại không thể nói câu này được, nếu mà nói, vậy há chẳng phải đi chung đường “đầu cơ tích trữ” với nhà họ à? Nhìn biểu cảm oán hận của Nhậm Thiên Tường, lòng Cố Đình Hoài cũng hận muốn chết.
Thời kỳ khó khăn của nhà họ vẫn chưa qua, vậy mà lại sắp bị cuốn vào mối họa này rồi.
Cố Đình Hoài chỉ thấy miệng lưỡi đắng ngắt, ngay cả can đảm mở miệng phản bác lại cũng chẳng có. Vì anh ấy biết rõ, giờ này cha và hai đứa em trai vẫn còn ở chợ đen thật!
Không thể để chuyện này bị điều tra, anh ấy hạ quyết tâm trong lòng, nếu có thể vượt qua kiếp nạn ngày hôm nay, sau này nhà họ tuyệt đối phải rời xa chợ đen, cũng không được dính vào mấy thứ này nữa.
Trần Nguyệt Thăng lạnh lùng cười nhìn Cố Đình Hoài một cái, chuẩn bị dẫn người lên thị trấn.
Cái thóp này đã dâng đến tận tay cho anh ta nắm rồi, chuyến này anh ta nhất định sẽ không để Cố Nguyệt Hoài được yên ổn.
Nhậm Thiên Tường mặc đồ vào xong, thân phận là người nhưng lại hành xử như chó.
Anh ta liếc Cố Đình Hoài một cái, chú ý đến vẻ lo lắng trong đáy mắt anh ấy, lòng thấy hết sức sảng khoái.
“Đi! Mọi người theo tôi lên thị trấn! Đại đội Đại Lao Tử chúng ta tuyệt đối không thể có người phạm tội vi phạm pháp luật được!” Trần Nguyệt Thăng giơ cao tay hô hào, khẩu khí hiên ngang lẫm liệt bỗng chốc khơi dậy một tràng hùa theo.
Nhậm Thiên Tường thấy vậy, tặng cho Cố Đình Hoài một cái nhìn khinh bỉ.
Đúng ngay lúc này, một giọng nữ trong trẻo mà bình tĩnh vang lên từ sân nhà kế bên.
“Các người muốn đi đâu đây? Nhậm Thiên Tường giở trò lưu manh cũng mặc kệ à? Danh tiếng của Điền Tĩnh kia biết làm sao? Các người phải điều tra chuyện này cho rõ ràng, nếu không Điền Tĩnh chỉ có thể gả cho Nhậm Thiên Tường mà thôi.”
Cố Nguyệt Hoài đứng cách hàng rào im lặng nhìn đám người hận thù sôi sục ấy, giọng điệu thờ ơ.
Khó khăn lắm cô mới vứt cục phân chó Nhậm Thiên Tường này cho Điền Tĩnh, sao có thể dễ dàng để mọi người gạt bỏ được chứ?
Phải biết rằng, ngày hôm nay trong kiếp trước, vì Nhậm Thiên Tường nói năng linh tinh mà cô mất hết trong sạch, chỉ có thể vuốt mũi đến công xã đăng ký kết hôn với anh ta, hời hợt gả cho một tên đàn ông dã tâm.
Nhậm Thiên Tường là thành phần xấu xa, trong xương là một miếng cao dán chó vừa thối vừa cứng, dính phải là xé mãi không ra.
Ngày hôm nay trong kiếp này, là ngày lành tháng tốt.
Cô phải cho Điền Tĩnh kia có nỗi khổ mà không thể nói, dù muốn xé bỏ miếng cao dính này thì cũng phải mất một lớp da mới được!
Trần Nguyệt Thăng vốn định dẫn người đi bắt ba con nhà họ Cố dừng chân lại, quát: “Cố Nguyệt Hoài! Cô nói linh tinh gì đó? Nhậm Thiên Tường tự cởi sạch chạy đến nhà người ta, đó là tác phong cá nhân của anh ta có vấn đề, liên quan gì đến Điền Tĩnh? Cô bớt hất nước bẩn lên người em ấy đi!”
“Tôi biết, cô ghi thù là tại tôi thích Điền Tĩnh.”
Trần Nguyệt Thăng nói xong bèn hung dữ trừng Cố Nguyệt Hoài một cái, dáng vẻ bạc tình ấy lại làm khiến người xung quanh mở mang tầm mắt, cứ nhìn qua nhìn lại mấy người họ, ai cũng có ý hóng hớt, bỗng chốc cũng mất quên chuyện đến chợ đen.
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu, cong môi nhìn Trần Nguyệt Thăng nói chuyện chắc nịch: “Vậy hả? Sao anh không hỏi Điền Tĩnh thử xem, nói không chừng Nhậm Thiên Tường cố tình đến hẹn hò kín đáo với cô ta thì sao?”
Trong lúc nói chuyện, Cố Nguyệt Hoài đã nhìn anh cả ra hiệu.
Cố Đình Hoài ngớ ra, nhân lúc mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào Trần Nguyệt Thăng và em gái, anh ấy lặng lẽ trà trộn vào đám đông chạy ra xa, anh ấy phải lập tức lên thị trấn kêu cha và thằng hai thằng ba về.
Tuyệt đối không thể để họ bị gán tội danh “đầu cơ tích trữ” được!