"Cố Nguyệt Hoài, đồ không biết xấu hổ, xấu như chó vậy mà cũng dám dây dưa với anh tao à? Sao mày không tè ra một bãi mà tự soi lại cái mặt mình đi!"

"Nhà tao là nhà khá giả, gia đình chiến sĩ thi đua điển hình, còn mày thì sao? Ông nội mày là địa chủ! Mẹ mày bỏ rơi mày chạy theo người thành phố, cha và anh trai mày cũng là những kẻ đầu đường xó chợ, mày còn mặt mũi mà dây dưa với anh trai tao à?"

"Mau cút đi! Nếu không tao ném cứt bò vào mặt mày giờ!"

Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy mình bị ai đó đẩy mạnh một cái ngã nhào xuống đất, đầu đau nhói.

Cô ngơ ngác mở mắt ra, trông như vừa mới thoát ra khỏi một giấc mơ dài vậy.

Trần Nhân bị vết thương máu me be bét trên đầu Cố Nguyệt Hoài dọa cho sợ hết hồn. Cô ta hốt hoảng luống cuống nhìn xung quanh, thấy không có ai thì chui luôn vào nhà rồi đóng cửa lại cái "rầm".

Cố Nguyệt Hoài bị tiếng đóng cửa đánh thức. Cô giơ tay lên chạm vào trán, mấy ngón tay có cảm giác dính nhớp, màu máu đỏ tươi đập vào mắt.

Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay to như củ cà rốt của mình rồi run rẩy thì thào: "Mình trở về rồi ư?"

Cố Nguyệt Hoài không dám tin vào chuyện này nên lại ngẩng đầu nhìn bốn phía thì thấy những căn nhà trệt cũ nát đúng kiểu dân quê, trong sân xếp đầy rơm rạ, mặt đất thì toàn cứt gà. Mỗi hình ảnh đều mang lại cho cô cảm giác như đã xa cách đã một đời giờ mới gặp lại.

Nơi này là thôn Đại Lao Tử ư?

Thế mà cô lại quay về hai mươi năm trước.

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên điên cuồng, vừa khóc vừa cười, cơ thể mập mạp run lên cầm cập. Cô cảm thấy như cái xác rỗng này vừa được rót thêm linh hồn vào vậy. Cố Nguyệt Hoài bật ra tiếng cười khàn đặc nhưng lại ẩn chứa sự đau đớn và thê lương khó có thể diễn tả bằng lời.

Không biết cô đã khóc bao lâu, máu tươi trên trán chảy dọc xuống theo mí mắt làm tầm mắt cô mờ nhoè đi.

Cố Nguyệt Hoài bấm mạnh vào lòng bàn tay mình một cái, cố gắng kiềm chế kích động trong lòng.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt phía trước bằng ánh mắt lạnh băng.

Được trở lại một ngày trước khi số phận thay đổi, sao cô có thể tiếp tục đi lên con đường cũ của cuộc đời mình được nữa?

Đột nhiên cô hét lên thất thanh: "Á... Giết người! Trần Nhân giết người!"

Giọng Cố Nguyệt Hoài rất lớn nên chỉ chốc lát sau đã có người nghe thấy động tĩnh và chạy về từ ngoài ruộng.

Một người phụ nữ tóc ngắn ngang tai, mặc áo khoác cổ bẻ màu xanh đậm và chiếc quần len sọc cầm một lá cờ đỏ nhỏ chạy đầu tiên. Vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, bà ấy đã hoảng hốt kêu lên: "Ôi trời chuyện gì thế này? Đầu cháu làm sao thế?"

Người này là Hoàng Phượng Anh, đại đội trưởng đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Gương mặt Cố Nguyệt Hoài trông cực kỳ yếu đuối, ngón tay chỉ thẳng vào cánh cửa phòng đang đóng chặt: "Chủ nhiệm Hoàng, là Trần Nhân, cô ta đánh vỡ đầu cháu."

Hoàng Phượng Anh nhíu mày lại hơi nghi ngờ hỏi: "Sao Trần Nhân lại đánh cháu? Có phải cháu lại qua đây dây dưa với Nguyệt Thăng không?"

Cố Nguyệt Hoài suýt nữa cười mỉa thành tiếng. Sống lại một lần nữa cô mới thấy rõ hoá ra ở thôn Đại Lao Tử này mình bị người ta ghét đến nhường nào.

Nghĩ vậy thôi chứ cô vẫn giữ chặt trán rồi nghiêm mặt nói: "Chủ nhiệm Hoàng, cháu không đến đây để dây dưa với Trần Nguyệt Thăng mà là mấy ngày trước Trần Nhân vay của cháu ba cân bột mì và một cục xà bông. Cháu đến đây đòi nợ là chuyện bình thường mà."

"Đã vay phải trả mới là đồng chí tốt. Bây giờ Trần Nhân không chỉ không trả mì và xà bông cho cháu mà còn cố ý ra tay muốn giết cháu nữa."

"Chủ nhiệm Hoàng, ông nội cháu đúng là địa chủ nhưng đến thế hệ của ba cháu, ông ta đánh bạc thua hết sạch tài sản rồi. Nhà cháu còn lọt vào danh sách bần nông nữa, nhưng dù sao cháu cũng là cấp bậc đồng chí giống Trần Nhân mà?"

"Cô ta đối xử tàn nhẫn với đồng chí cùng cấp như vậy dù có báo lên đại đội cũng là cháu có lý!"

Cố Nguyệt Hoài cực kỳ tỉnh táo, lời nói ra lại có lý lẽ có chứng cứ nên người xung quanh không khỏi ngạc nhiên xôn xao bàn tán.

"Con gái nhà họ Trần vay lương thực của người ta không trả, còn đánh người ta nữa, đúng là không phải một đồng chí tốt."

"Lời của Cố Nguyệt Hoài có tin được không vậy?"

"Bình thường cô ta nịnh bợ Trần Nhân hết lời, sao nay lại đột nhiên cắn ngược một cú thế? Chắc chắn là cô ta đã biết chuyện kia rồi."

"Ý ông là chuyện Trần Nguyệt Thăng ấy à?"

"..."

Nghe Cố Nguyệt Hoài nói xong, Hoàng Phượng Anh cũng ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt.

Đây là Cố Nguyệt Hoài ngu như heo, suốt ngày chỉ lo theo đuổi đàn ông chứ không kiếm công điểm ư?

Thấy Hoàng Phượng Anh không nói gì, Cố Nguyệt Hoài mím môi rồi lại gân cổ hô lên: "Nếu chủ nhiệm Hoàng không muốn xử lý chuyện này thì cháu sẽ báo lên cho bí thư chi bộ của đại đội, nếu ngay cả bí thư chi bộ cũng không quan tâm thì cháu sẽ lên huyện tìm lãnh đạo luôn! Nói chung là cháu phải đòi lại công bằng cho bản thân!"

Cố Nguyệt Hoài vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Hoàng Phượng Anh toát mồ hôi hột. Sao con gái nhà địa chủ này lại như biến thành người khác vậy? Miệng lưỡi trơn tru thế?

Bà ấy vội nói: "Nhóc con này nói tầm bậy giờ vậy hả? Tôi là nữ đội trưởng của đại đội sản xuất Đại Lao Tử mà. Cháu bị bắt nạt sao tôi có thể làm ngơ được?" Nói xong, Hoàng Phượng Anh tiến lên gõ mạnh lên cửa nhà Trần Nhân: "Trần Nhân! Đi ra đây!"

Bên trong không có động tĩnh gì, cứ như chẳng có ai ở nhà vậy.

Hoàng Phượng Anh quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, lại thấy cô ôm chặt trán, máu tràn ra từ kẽ ngón tay, nhìn là biết bị thương không nhẹ chút nào.

Bà ấy vừa sốt ruột vừa tức giận, rất sợ Cố Nguyệt Hoài thật sự ôm cái đầu bị thương này chạy đi tố cáo nên lại đập mạnh vào cửa: "Trần Nhân! Nếu cháu không ra đây thì mọi người sẽ định tội danh cho cháu là đối xử tàn nhẫn với đồng chí cùng cấp đấy!"

Lời này rất có trọng lượng nên cánh cửa nhanh chóng được người bên trong mở ra.

Trần Nhân đi ra với đôi mắt đỏ au và vẻ mặt uất ức: "Thím à, Cố Nguyệt Hoài suốt ngày làm những chuyện vớ vẩn, bê tha y chang cha cô ta vậy, lời cô ta nói sao có thể tin được? Rõ ràng là cô ta tới ép anh trai cháu rồi lao đầu vào cửa nhà cháu đấy chứ."

Cố Nguyệt Hoài nhìn Trần Nhân đang khóc sướt mướt mà không khỏi nhếch mép cười lạnh.

Sao năm đó cô lại bị một kẻ như này làm nhục ép buộc đến mức phải lập gia đình trong sự nhếch nhác, còn suýt nữa không sống nổi vậy nhỉ?

Hoàng Phượng Anh nhìn dáng vẻ như uất ức lắm của Trần Nhân rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt không biết đang suy nghĩ gì mà nhíu chặt mày của Cố Nguyệt Hoài. Nếu bảo bà ấy chọn thì chắc chắn bà ấy tin tưởng Trần Nhân hơn.

Dù sao thì tiếng tăm của Cố Nguyệt Hoài trong đội sản xuất cũng chẳng ra gì. Lời cô nói ra chưa chắc đã có thể tin.

Có điều vết thương trên trán cô thật sự rất đáng sợ.

Thấy Hoàng Phượng Anh nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt nghi ngờ, Trần Nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời mừng thầm trong lòng.

Cô ta cũng biết với tiếng xấu của Cố Nguyệt Hoài ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì người ngoài sẽ không tin lời cô nói.

Nghĩ vậy nên Trần Nhân ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài. Ai ngờ lúc ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng hiểu sao một cơn ớn lạnh đột nhiên chạy dọc lên theo sống lưng Trần Nhân khiến cô ta lạnh cả người.

Cố Nguyệt Hoài chỉ im lặng nhìn cô ta giây lát rồi nhẹ nhàng cong môi cười: "Chủ nhiệm Hoàng, trước đây cháu từng nghe người ta nói rằng bác sĩ trong trạm y tế rất tài giỏi, có thể nhìn ra được cả nguyên nhân gây ra vết thương."

"Trần Nhân nói cháu tự đập đầu vào cửa, cháu nói cô ta đánh cháu, vậy chúng ta cùng tới chỗ bác sĩ đi, chắc chắn sẽ có lời giải thích thôi."

"Nếu Trần Nhân nói dối thì cháu yêu cầu nữ đội trưởng xử phạt cô ta một cách nghiêm minh!"

Giọng cô nghe rất mạch lạc và chắc chắn, trong khi đôi mắt lại toát lên vẻ u ám.

Những năm bảy mươi này xử phạt trong đại đội là một sự trừng phạt vô cùng nghiêm trọng.

Dù sao thì Trần Nhân cũng chỉ là một cô gái chưa trải sự đời. Vừa nghe Cố Nguyệt Hoài nói vậy, mặt cô ta đã tái đi, trông cực kỳ hoảng loạn, còn vô thức cãi lại: "Tôi không nói dối! Người nói dối là cô! Tôi chỉ đẩy cô một cái thôi, tôi không biết đầu cô..."

Nói đến đây, Trần Nhân hoàng sợ bụm miệng lại, dáng vẻ lỡ lời trông cực kỳ ngu xuẩn. ( truyện trên app tyt )

Bây giờ còn gì mà Hoàng Phượng Anh không hiểu nữa?

Mặt bà ấy trở nên u ám, lớn giọng trách mắng: "Trần Nhân! Cháu là xã viên ưu tú của đại đội ta, sao lại làm ra chuyện này hả?"

Bà ấy trầm ngâm chốc lát rồi nghiêm túc nói: "Sau này cháu không cần đi làm việc nữa. Đây là hình phạt của đại đội vì đã làm tổn thương đồng chí cùng cấp bậc. Tôi sẽ đích thân đi báo cáo cụ thể mọi chuyện với bí thư chi bộ."

Mặt Trần Nhân tái nhợt đi: "Thím ơi, đừng mà! Cháu biết lỗi rồi, cháu thật sự biết lỗi rồi mà! Nếu không được đi làm việc thì cháu sẽ không kiếm được công điểm, trong nhà mất đi một khẩu phần lương thực, như vậy khác gì đòi mạng cháu đâu thím!"

Hoàng Phượng Anh cũng biết hình phạt này rất nghiêm trọng nên quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái. Bà ấy muốn nghe ý kiến của cô xem thế nào.

Mọi người đều thuộc một đại đội, nếu làm lớn chuyện quá khó coi chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười ư?

Trần Nhân cũng quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, môi giật giật không ngừng, muốn nói mấy câu dễ nghe để cô tha cho mình một lần nhưng lại không thể thốt nên lời cầu xin với một kẻ xưa nay luôn nịnh bợ lấy lòng mình.

Cố Nguyệt Hoài không nhìn cô ta mà liếc xuống cơ thể mập mạp của mình.

Cô ôm chặt trán đứng dậy bình tĩnh nói: "Chủ nhiệm Hoàng, cứ quyết định xử phạt như vậy đi ạ. Có điều Trần Nhân vẫn phải trả lại cho cháu ba cân bột mì và một cục xà bông. Ngoài ra bây giờ cháu cần phải đến trạm y tế băng bó nữa, tiền thuốc thang tốn mười đồng, chắc khoản này không nên là tiền túi của cháu đâu nhỉ?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play