Trọng Sinh 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 7: Nhậm Thiên Tường trống trơn


2 tháng

trướctiếp

Cố Đình Hoài uống say khướt nên ngủ rất ngon.

“Anh cả, anh cả!” Cố Nguyệt Hoài lay vài lần thì Cố Đình Hoài mới từ từ tỉnh lại, mơ màng dụi mắt: “Em gái? Sao thế? Có phải đau đầu không? Anh đưa em lên trấn để bác sĩ khám cho nhé!”

Dứt lời Cố Đình Hoài lập tức bò dậy khỏi giường.

Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài cong lại, dùng ngón tay đưa lên miệng ý bảo anh ấy nói nhỏ thôi.

Cố Đình Hoài khựng lại, vừa định hỏi gì đó thì đột nhiên phát hiện Nhậm Thiên Tường vốn phải ngủ bên cạnh mình không thấy đâu nữa, lúc này tim anh ấy đập chệch một nhịp, cơn lửa giận lập tức dâng lên, nhưng khi thấy em gái mình vẫn còn có thể an toàn đứng đây thì lại thấy không đúng lắm.

Lão Nhậm đi đâu rồi nhỉ? Ra ngoài giải quyết nỗi buồn rồi sao?

Cố Nguyệt Hoài hạ thấp giọng: “Anh cả, lúc nãy Nhậm Thiên Tường mò vào phòng em, có mưu đồ bất chính, nhưng anh ta bị em đánh ngất xỉu rồi.”

Nghe vậy thì cả người Cố Đình Hoài run lên, cơn giận dữ không thể kìm được nữa.

Uổng cho anh ấy còn xem Nhậm Thiên Tường là anh em, cho dù có thật lòng thích em gái mình thật thì cũng phải làm cho đàng hoàng vào, theo đuổi một cách danh chính ngôn thuận, sao lại làm ra việc như thế chứ? Phá hủy danh tiếng của của Nguyệt Hoài như thế thì sau này con bé làm sao có thể ngẩng cao đầu làm người được đây? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tên khốn nạn này!

Cố Đình Hoài vén tay áo lên, vừa định đứng dậy đi dạy dỗ Nhậm Thiên Tường một trận.

“Anh cả! Anh đừng manh động.” Cố Nguyệt Hoài kéo Cố Đình Hoài lại, nháy mắt ra hiệu với anh ấy, hạ thấp giọng nói: “Anh cả, em nghe Trần Nhân nói Nhậm Thiên Tường thích Điền Tĩnh, nửa đêm nửa hôm mò vào phòng em như thế chắc chắn là muốn ăn xong phủi bỏ trách nhiệm.”

“Nếu chúng ta bỏ đó không quan tâm thì nói không chừng anh ta sẽ đi bêu rếu danh tiếng của em khắp cả thôn, nói là do em chủ động nữa đấy.”

Cố Đình Hoài nghe xong thì hai bên mày nhíu chặt lại.

Anh ấy cũng biết em gái mình có danh tiếng thế nào trong cái thôn Đại Lao Tử này, nếu như phía đại đội nghe được chuyện này thì chắc chắn sẽ tin lý do mà Nhậm Thiên Tường bịa ra, lỡ như ụp lên đầu Nguyệt Hoài cái danh lẳng lơ không đàng hoàng thì phải làm sao đây?

Cố Đình Hoài cố đè nén cơn lửa giận trong lòng mình xuống, bình tĩnh đáp: “Vậy em nói xem phải làm sao? Anh nghe theo em hết!”

Cố Nguyệt Hoài nhìn anh trai mình, giọng nói bình tĩnh không chút lo lắng: “Em từng nghe Trần Nhân nhắc qua, người Nhậm Thiên Tường thích là Điền Tĩnh, như vậy đi anh cả, anh lột hết quần áo của anh ta rồi ném vào sân nhà của nhà Điền Tĩnh, như vậy thì cho dù anh ta có muốn đổ oan cho em cũng không được, nói không chừng anh cả còn có thể thúc đẩy một mối nhân duyên thành công nữa đấy?”

Chuyện Nhậm Thiên Tường thích Điền Tĩnh cũng là chuyện của kiếp trước.

Nhà họ Cố và nhà họ Điền là hàng xóm láng giềng với nhau, sau khi cô kết hôn với Nhậm Thiên Tường thì lại tiện cho việc anh ta gặp mặt Điền Tĩnh, lâu ngày Nhậm Thiên Tường đã phải lòng Điền Tĩnh, nhưng tiếc là yêu mà không thể có được.

Kiếp này cô phải giúp “chồng cũ” mình một tay, để anh ta có thể ôm được mỹ nhân về nhà như ý nguyện.

Cố Đình Hoài vừa nghe xong thì thay đổi sắc mặt ngay.

Anh ấy chần chừ một lúc, dùng giọng điệu không đành lòng hỏi lại: “Em gái à, theo lý thì lỗi của Nhậm Thiên Tường để anh ta tự gánh lấy là đúng, sao lại phải kéo cả Điền Tĩnh vào làm gì? Có lẽ em không biết, anh hai em với Điền Tĩnh…”

Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài sâu thẳm, sâu tận trong đáy mắt là vô số cơn sóng đang cuộn trào.

Giọng nói cô rất nhẹ, nói thẳng vào vấn đề: “Trần Nguyệt Thăng đã gom đủ tiền để xin cưới Điền Tĩnh rồi kìa, anh hai ngoài có một gương mặt đẹp trai ra thì có gì so được với Trần Nguyệt Thăng chứ? Anh cả nghĩ Điền Tĩnh sẽ chọn anh hai sao?”

Cố Nguyệt Hoài không thể nhắc đến chuyện kiếp trước nhưng để đập tan nỗi lo của Cố Đình Hoài cũng không phải là chuyện khó khăn gì. ( truyện trên app tyt )

Anh ấy biết em gái mình thích Trần Nguyệt Thăng đến mức nào, cho dù là vì cô em gái không tích sự gì của mình thì anh ấy cũng phải ra tay.

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Vừa dứt lời thì Cố Đình Hoài đã nhíu mày chặt lại: “Trần Nguyệt Thăng cũng thích Điền Tĩnh sao?”

Chuyện này phải làm thế nào đây, chuyện Trần Nguyệt Thăng được con gái ái mộ không cần phải nói nhiều nữa, Trần Nguyệt Thăng là người tài, gia cảnh gia đình cũng tốt, nếu như bảo Điền Tĩnh chọn thì nói không chừng ngày mai hai người họ sẽ đến công xã để lấy giấy chứng nhận kết hôn mất.

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi lên giả vờ nói: “Anh cả à, nếu như Trần Nguyệt Thăng cưới Điền Tĩnh thật thì em không muốn sống nữa đâu.”

Nghe vậy ánh mắt Cố Đình Hoài nhìn cô dần trở nên phức tạp hơn, một lúc sau đôi mắt dần giãn ra, ánh mắt lóe lên một tia tàn ác, mặc dù làm như thế là có lỗi với người vô tội như Điền Tĩnh nhưng vì em gái mình, anh ấy không thể làm gì khác.

Nếu như Cố Nguyệt Hoài có thể nghe được tiếng lòng của Cố Đình Hoài thì chắc chắn sẽ lạnh lùng bật cười thành tiếng.

Người vô tội sao?

Trên thế gian này, người mang tội nặng nhất chính là Điền Tĩnh!

Cố Đình Hoài đứng dậy đi thẳng vào phòng Cố Nguyệt Hoài, nhìn thấy Nhậm Thiên Tường đang nằm yên bất động dưới nền nhà thì đôi môi mím chặt lại, cúi người nắm lấy cổ áo của anh ta lôi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bên ngoài rất lạnh, em cứ đứng trong này đợi đi.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô luôn tin tưởng tuyệt đối vào anh cả mình.

Không bao lâu thì Cố Đình Hoài đã quay về.

Anh ấy vừa vào nhà thì cài then chốt lại, dập tắt đèn dầu ngay rồi đi vào phòng Cố Nguyệt Hoài nói: “Em gái, mau ngủ đi, ngày mai có nhiều việc phải làm lắm đấy.”

Cố Nguyệt Hoài đáp: “Vâng! Em biết rồi.”

Cô ngồi cạnh khung cửa sổ, nhìn ra màn đêm tối đen đến mức không nhìn rõ được năm ngón tay thì đột nhiên nở một nụ cười rất tươi.

Ngày mai đúng là rất bận, nhưng tiếc là phải cho đến năm 1979 thì hình phạt dành cho tội danh lưu manh mới được ban bố, nếu không thì hành vi cởi trần, phá hoại trật tự công cộng của Nhậm Thiên Tường đủ để anh ta no lãnh đủ rồi.

*

Cố Nguyệt Hoài chỉ chợp mắt được một chút, trời vừa tờ mờ sáng là cô đã ngồi bật dậy khỏi giường.

Cô vừa bước ra ngoài thì đã thấy Cố Đình Hoài ngồi trên giường, không động đậy.

“Anh cả?”

“Em thức rồi à? Chuyện của Nhậm Thiên Tường em đừng ra mặt, để anh giải quyết là được.” Hình như cả đêm Cố Đình Hoài không ngủ, giọng nói cũng trở nên khàn đặc, nói xong thì kéo lê thân xác mệt mỏi của mình ra ngoài.

Bàn tay buông lỏng bên người của Cố Nguyệt Hoài bỗng nắm chặt lại, hai mắt khép hờ.

Cô biết trong mắt người ngoài cha và các anh trai mình đều là những tên vô công rỗi nghề, không làm nên tích sự gì cả, nhưng thực tế tư duy của họ lại rất tiến bộ, họ hiểu rất rõ nếu chỉ dựa vào việc làm công kiếm công điểm thì không cách nào trả hết nợ được cả, thế nên mới bí quá hóa liều, đến chợ đen tìm thêm việc để làm.

Nhưng họ đều là người tốt, không bao giờ làm những chuyện trái với lương tâm cả.

Chuyện mà tối qua cô yêu cầu anh cả mình làm đã vượt ra khỏi giới hạn của một người tốt như anh ấy rồi, dù sao trong mắt anh ấy Nhậm Thiên Tường đã phạm phải tội không thể tha thứ, nhưng Điền Tĩnh lại là một người vô tội, đối với cô ta quả thật là tai bay vạ gió.

Trong một lúc thoáng qua Cố Nguyệt Hoài bắt đầu thấy hối hận.

Có phải cô không nên kéo họ vào trong bóng đêm vô tận này không?

Nhưng chỉ cần nhắm mắt thì cô lại thấy một màu đỏ tươi, cảnh tượng nhà họ Cố cửa nát nhà tan, chết một cách thê thảm lập tức hiện ra trước mặt cô.

Mắt Cố Nguyệt Hoài chất chứa đầy bi thương, không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi bên ngoài truyền lại những âm thanh la hét ầm ĩ thì cô mới gạt bỏ những cảm xúc kia, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lúc nãy.

Chuyện đến nước này, dù có hối hận cũng đã muộn rồi.

Nếu như là người tốt nhưng phải nhận kết quả chết thảm thì chi bằng kéo hết bọn chúng vào địa ngục chung với mình vậy.

Kiếp này cô chỉ muốn gia đình mình đều sống sót, không được thiếu ai cả.

Lúc Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa bước ra ngoài thì mảnh sân bên cạnh đã bị người dân trong thôn chặn kín mít mọi nẻo đường.

“Sao lại thế được! Cố Đình Hoài! Là anh và Cố Nguyệt Hoài hãm hại tôi!” Mặt Nhậm Thiên Tường trắng bệch như một tờ giấy, hoảng loạn mặc lấy chiếc quần cộc đã bị ném sang một bên, anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Đình Hoài đang đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt chất chứa đầy sự thù hận.

Tối hôm qua anh ta mò vào phòng của con heo mập Cố Nguyệt Hoài kia, còn chưa kịp làm gì hết thì đã ăn một gậy rồi ngất đi, sáng sớm nay bị cơn giá lạnh đánh thức, vừa mở mắt thì đã thấy mọi người đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình.

Lúc nhận ra mình đang trần truồng nằm dưới đất thì suy nghĩ muốn chết dần nảy mầm trong đầu anh ta! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp