Nhậm Thiên Tường đã đến tận đây rồi, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời khỏi đây.
Anh ta đi theo phía sau hai anh em họ, mùi thơm của thức ăn thoảng thoảng lướt qua mũi, nghe cuộc đối thoại của hai anh em họ xong anh ta cũng cố gắng mặt dày hưởng ứng theo: “Thơm thật đấy, con gái nhà họ Cố đúng là có tài nấu nướng.”
Cố Nguyệt Hoài của ngày hôm nay đã vượt ra khỏi những gì mà anh ta tưởng tượng, nhưng cô không hề tệ như những gì mọi người đồn cũng rất tốt, nếu không thì anh ta thật sự rất khó mở miệng nuốt trôi miếng thịt thối khiến người ta phải chán ghét này.
Cố Đình Hoài cũng không quan tâm những thứ khác, vừa nghe có người khen em gái mình thì càng đắc ý hơn: “Đương nhiên rồi, tối nay lão Nhậm cứ ở lại đây đi, ở lại để nếm thử tay nghề của em gái tôi! Bảo đảm anh ăn xong một lần sẽ muốn ăn tiếp lần thứ hai!”
Cố Đình Hoài vỗ ngực bảo đảm, không hề lo lắng cho hậu quả sau này.
Anh ấy và Nhậm Thiên Tường ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, xem đối phương là tri kỷ của mình, nếu như đối phương có thể nhận ra điểm tốt của em gái mình trở thành em rể thì cũng không tệ.
Nhậm Thiên Tường lại dè bỉu khinh thường chủ đề nói chuyện này, vừa định nương theo ý anh ấy lên tiếng nói sẽ ở lại thì đã thấy Cố Nguyệt Hoài đi phía trước đột nhiên quay lại, ánh mắt nhìn anh ta vô cùng lạnh lẽo: “Lương thực nhà tôi không còn bao nhiêu cả, chẳng lẽ anh định ở lại ăn cơm thật sao?”
Nói đến đây bầu không khí như ngưng đọng.
Nhậm Thiên Tường rất khó chịu, sự kiêu ngạo đã khắc sâu vào trong tận xương cốt của anh ta rồi, mặc dù những năm gần đây luôn bị cuộc sống mài giũa đủ kiểu nhưng sự kiêu ngạo đó lại không hề giảm đi mà ngược lại còn tăng lên, anh ta luôn nghĩ cách quay lại cuộc sống nhung lụa lúc nhỏ, và những thứ này không thể rời xa được chữ tiền.
Anh ta muốn quay lại thời huy hoàng của ngày xưa thì chắc chắn không thể không thể từ bỏ báu vật đang được cất giấu trong nhà họ Cố được.
Cơ hội không nhiều nên anh ta không thể đi.
Nhậm Thiên Tường cười khổ, bày ra bộ dạng mình là người bị hại: “Là do tôi suy nghĩ không chu toàn.”
Cố Đình Hoài lại thấy hơi ngại, hạ thấp giọng nói: “Nguyệt Hoài, lão Nhậm là bạn tốt của anh, tối nay là anh mời người ta qua đây đấy, sao lại có thể đối xử với khách như vậy được chứ? Như vậy đi, để phần của anh cả cho anh ta, em đừng giận nữa nhé.”
Cố Nguyệt Hoài sững người.
Anh cả cô chính là người hiền lành, thật thà như thế đấy, tính tình lại dịu dàng, chưa bao giờ thấy anh nổi giận với ai, nhưng một người như thế lại giết người để trả thù cho cô em gái này, cô mãi mãi không bao giờ quên cảnh tượng anh cả đeo tấm bảng “phạm nhân giết người” đi diễu phố rồi bị xử bắn.
Cảnh tượng đỏ rực đó luôn khiến cô phải đau như đứt từng đoạn ruột vào mỗi đêm bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Vốn cô muốn đuổi Nhậm Thiên Tường đi, ngăn chặn nguồn cơn gây ra mọi chuyện vào tối nay, nếu Nhậm Thiên Tường đã không muốn đi vậy thì đương nhiên cô cũng phải đáp trả lại những gì mà anh ta đã gây ra cho mình ở kiếp trước.
Nghĩ thế Cố Nguyệt Hoài không nói gì nhiều nữa.
Cô bưng thức ăn đang được giữ nóng trên bếp ra bàn, gọi Cố Đình Hoài vào ăn: “Anh cả, anh mau quay đây nếm thử đi.”
Cố Đình Hoài nhếch miệng cười, cất cao giọng nói: “Ơi! Anh đến đây!”
Nhậm Thiên Tường ngại sang đó nhưng cũng bị Cố Đình Hoài kéo ngồi xuống cùng, ba người ngồi ăn cùng nhau, ai nấy cũng mang theo suy nghĩ riêng của mình giải quyết hết bữa cơm tối, những chiếc bánh ngô trắng nõn, chảo rau xào thấm vị, cho dù không có thịt nhưng cũng khiến người ta phải thèm thuồng.
Lúc Cố Đình Hoài nhìn thấy một rổ đầy ắp bánh bột ngô thì đã hối hận vì đã kéo Nhậm Thiên Tường ngồi xuống cùng.
Bột mì trong nhà đều để dành hết cho em gái mình ăn, làm nhiều bánh như thế, chắc có lẽ bột mì nhà họ đã cạn sạch rồi.
Gia đình họ vì xây nhà xây cửa mà thiếu rất nhiều nợ, tuy nói là nợ họ hàng người thân nhưng cũng không tránh được vấn đề tiền lời, thiếu thêm một ngày thì tiền lời sẽ tăng thêm một ngày, nếu không phải do vậy thì bốn cha con họ cũng không cần phải suốt ngày bôn ba khắp nơi, lén lút bán lương thực cho người khác ở chợ đen. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhậm Thiên Tường lại không thèm khách sáo gì cả, vừa cầm lấy chiếc bánh thì đã nhắm thẳng vào đĩa rau thơm nức mũi kia rồi.
Hương thơm ngào ngạt của bánh bột mì khiến anh ta choáng ngợp, bao nhiêu năm nay cũng chỉ có ngày tết anh ta mới dám mua một ít lương thực ăn thôi, xem ra tình hình nhà họ Cố tốt hơn so với những gì anh ta nghĩ, ít nhất lấy con heo mập Cố Nguyệt Hoài này sẽ không cần lo ăn lo uống.
Hơn nữa tay nghề nấu ăn của con heo mập này cũng không tệ, bánh vừa mềm vừa xốp, món rau ăn kèm mằn mặn, ăn cùng với cơm phải nói là rất hợp.
Khoan hay nói đến những thứ khác, có thể biến những món chay bình thường trở nên thơm ngon như thế thì không hề thua kém đầu bếp của nhà hàng quốc doanh đâu.
Cố Đình Hoài chỉ ăn một cái bánh, anh ấy không nỡ ăn luôn phần ăn của em gái mình, nhưng lúc nhìn sang Nhậm Thiên Tường không hề khách sáo gì cả thì lòng lại bắt đầu thấy bất mãn, vào thời đại này khẩu phần lương thực rất quan trọng, sao anh ta lại có thể không biết xấu hổ mà cứ ăn mãi như thế chứ?
Cố Nguyệt Hoài cũng không quan tâm, có một số người, một số việc bắt buộc phải tận mắt nhìn thấy thì mới có thể nhận thức rõ được bản chất thật sự.
Sau khi cơm no rượu say Nhậm Thiên Tường nằm dài lên chiếc giường nằm gần lò sưởi một cách thoải mái, tự nhiên như ở nhà, không hề coi mình là người ngoài gì cả.
Cố Đình Hoài thấy vậy thì càng buồn bực hơn, suy nghĩ muốn anh ta trở thành em rể của mình cũng lập tức phai nhạt dần.
Cố Nguyệt Hoài thu dọn chén đũa, nói với anh cả một tiếng rồi quay vào phòng đánh một giấc. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vào thời đại này không hề có thứ gọi là tiêu khiển, thậm chí trong thôn còn chưa được lắp điện, vẫn còn đang dùng đèn dầu, đèn dầu vừa tắt là cả ngôi nhà chìm hẳn trong màn đêm tăm tối, không nhìn rõ được gì.
Cố Nguyệt Hoài nằm ngửa mặt trên giường, hai mắt mở to không chớp, chỉ nhìn chằm chằm lên thanh xà ngang trên trần nhà.
Một lúc nữa Nhậm Thiên Tường sẽ mò đến đây, chỉ là hôm nay cô xử lý vết thương kịp thời nên không hề phát sốt, vậy anh ta sẽ cưỡng gian, hoàn thành âm mưu xấu xa đó bằng cách nào đây?
Nghĩ đến đây cô lại thấy khâm phục lòng kiên trì của Nhậm Thiên Tường.
Với bộ dạng bây giờ, ngay cả cô còn không muốn nhìn thêm giây phút nào, nhưng anh ta lại hoàn toàn có thể không quan tâm đến.
Đêm khuya thanh vắng, chó gà trong thôn đều đã yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Cố Nguyệt Hoài vẫn cứ trơ mắt nhìn chằm chằm lên xà ngang, được quay lại ngày trước khi vận mệnh của cô thay đổi, không ai có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này, huống hồ trước khi giải quyết Nhậm Thiên Tường thì cho dù cô có muốn ngủ thì cũng không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bên ngoài phòng cô đột nhiên vọng lại tiếng bước chân rất khẽ.
Mặt Cố Nguyệt Hoài không cảm xúc, đôi mắt đen tuyền khẽ chuyển động, lóe lên một tia sáng thoáng qua.
Cô nắm chặt cái xẻng sắt trong tay, yên lặng đợi cá cắn câu.
Nhậm Thiên Tường cũng không khiến cô thất vọng, anh ta lặng lẽ tiến vào phòng, còn lén lút cài then chốt cửa lại.
Anh ta rón rén bước đến cạnh giường, định dùng chiếc khăn tay trong tay mình bịt miệng Cố Nguyệt Hoài lại, nhưng ngay sau đó một tiếng gào thét vang lên, dưới một luồng sức mạnh to lớn chiếc xẻng sắt đã đập thẳng vào ót anh ta, loảng xoảng rơi xuống đất.
Nhậm Thiên Tường còn chưa kịp kêu lên tiếng kêu đau đớn nào thì đã ngất đi, đầu dựa vào bên cạnh giường.
Cố Nguyệt Hoài vén chăn bước xuống giường, đứng từ trên cao nhìn xuống Nhậm Thiên Tường đang nhếch nhác nằm đó, hai mắt lóe lên một tia chết chóc tàn nhẫn, bàn tay cầm chiếc xẻng bỗng nắm chặt lại, một lúc sau cô mới thở phào ra một hơi, từ bỏ ý định đáng sợ đó.
Được sống lại một kiếp, tên khốn nạn Nhậm Thiên Tường này không đáng để cô dùng một mạng đổi một mạng.
Cố Nguyệt Hoài quan sát từ trên xuống dưới cả người Nhậm Thiên Tường, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi đũng quần của anh ta.
Con người cô dần trở nên sâu thẳm, vừa định đưa tay lên dùng cây xẻng giúp anh ta giải quyết thứ tội nghiệt đó, tránh để sau này anh ta lại hại đời con gái người ta, nhưng khi xẻng vừa được nâng lên thì cô khựng lại, không phải cô mềm lòng mà là nghĩ ra một cách vô cùng hay.
Nếu để một tên khốn cặn bã, thích bạo lực gia đình như Nhậm Thiên Tường đi lãnh cơm hộp sớm thì cũng khá đáng tiếc, tận dụng cho việc khác không phải tốt hơn sao?
Cố Nguyệt Hoài thu cây xẻng vào, nhìn tên Nhậm Thiên Tường đang hôn mê nằm đó thì không kiềm được phải nhíu mày lại, chỉ cần nhớ đến những chuyện trong kiếp trước thì lại nuốt không trôi cục tức này, thế nên đã đánh một cú, đá một cước vào người đối phương, thấy anh ta đang ngất đi mà vẫn đau đến mức cuộn người lại như con tôm thì mới trút bớt được cơn giận này.
Ngày tháng sau này vẫn còn dài, thứ cô có là thời gian, cô sẽ từ từ chơi với anh ta.
Chỉ hy vọng thằng cha này đừng khiến cô thất vọng là được, hãy cố gắng thể hiện gấp trăm gấp ngàn lần bản chất cặn bã của kiếp trước ra nhé.
Cố Nguyệt Hoài phủi tay, im lặng một lúc lâu rồi mới vén rèm bước ra gian nhà ngoài.
Mặc dù cô béo phì nhưng sức lại không mạnh lắm nên nếu muốn kéo tên Nhậm Thiên Tường này ra ngoài thì vẫn cần anh cả giúp một tay, sớm để anh ấy thấy rõ bản chất con người thật của Nhậm Thiên Tường cũng tốt