Cố Nguyệt Hoài đẩy chiếc cửa nhỏ của hàng rào ra, nhìn thấy mảnh sân lộn xộn như thế thì sự nôn nóng trong ánh mắt sắp không thể che giấu được nữa.
Cô sắp quên mất hình dạng của mảnh sân này rồi, nơi đây chỉ lưu giữ vài năm kỷ niệm của cô mà thôi, nếu như không phải do tối nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến việc cô phải vội vàng gả đi thì có lẽ những bi kịch sau này cũng sẽ không diễn ra.
Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa bước vào trong, lúc thấy cảnh cửa gỗ được móc một ổ khóa rất lớn thì khựng lại suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cúi người xuống, lấy ra chiếc chìa khóa từ khe nứt của một hòn đá dưới đất để mở cửa.
Cô nhìn vào chiếc giường đất, bếp lò và chiếc bàn thấp bốn chân trong nhà, đưa tay lên lau hai hàng nước mắt đi.
“Cha? Anh?” Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, hét lớn vào bên trong nhưng không ai đáp lại cô cả.
Cô bước nhanh vào nhà, xốc chiếc rèm cửa in một đoá hoa mẫu đơn lớn lên, thò đầu vào trong nhìn thử, bên trong chỉ có một chiếc giường trống không, đống gối chăn bên trên bị vùi lấp trong một đống hỗn độn.
Đây chính là căn phòng mà cha và anh cô ở, đều là đàn ông với nhau, không ưa sạch sẽ cho lắm nên không ai dọn dẹp cả, hơn nữa lúc đó cô cũng là một người lười biếng, chỉ biết dựa dẫm vào người khác nên đương nhiên cũng sẽ không xuống tay giúp cha và anh trai dọn dẹp giường.
Cố Nguyệt Hoài bước ra khỏi phòng, rồi lại bước sang nhìn sơ qua căn phòng của mình nằm ngay bên cạnh.
Trong phòng được bày một chiếc giường rất lạ mắt, trên giường còn có đống chăn, gối, trải giường trông còn rất mới, thậm chí còn chưa được đập cho tơi ra, bên cạnh giường còn có một chiếc tủ quần áo màu đỏ và một chiếc rương, cách bày trí này không khác gì với các gia đình trên thành phố cả.
Cố Nguyệt Hoài thẫn thờ đứng đó một lúc lâu rồi mới quay người bước ra khỏi phòng.
Cô nhìn chiếc bếp và nồi sắt chưa được rửa sạch, mím môi lại suy nghĩ gì đó rồi vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp.
Những ký ức đó đã quá lâu, lâu đến mức cô đã không còn nhớ ngay bây giờ họ đã đi đâu nữa, nhưng tối chút anh cả sẽ về nhà, hơn nữa còn đưa theo người đàn ông đã hại cả cuộc đời cô về cùng nữa.
Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài dần trở nên sâu thẳm, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa.
Cô dọn dẹp sạch sẽ kệ bếp xong rồi lại thu dọn đệm chăn, trải giường trên giường, lột bỏ hết các vỏ gối bẩn, bận rộn cả một buổi chiều, lúc có người đi ngang qua hàng rào nhìn vào thấy cô đang phơi quần áo thì ngạc nhiên đến mức cằm muốn rớt cả ra ngoài. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Đây chính là Cố Nguyệt Hoài ham ăn lười làm suốt ngày chỉ biết đi theo đàn ông đây sao?
Cố Nguyệt Hoài gặp được người quen thì tươi cười, khi gương mặt tròn vo, mũm mĩm ấy cười lên thì hai mắt híp lại trông như vầng trăng khuyết vậy, cả khí chất cũng thay đổi hẳn, trông có tinh thần hơn, nhưng sau đó nụ cười của Cố Nguyệt Hoài dần trở nên cứng đờ sau bao tiếng gọi “chú, thím, chị dâu.”
Cô nhìn theo tấm khăn trải giường mới vừa giặt sạch đang bay phấp phới theo gió, đưa tay lên xoa nhẹ gò má cứng đờ của mình.
Trong niên đại này vô cùng cường điệu hóa sự cẩn trọng và nhiệt tình, thân thiện với mọi người cũng tốt hơn nhiều so với việc bị mọi người xa lánh như kiếp trước.
Sau khi dọn dẹp hết từ trong ra ngoài thì trời cũng bắt đầu tối dần.
Cố Nguyệt Hoài đấm vào cái eo đau nhức của mình, đưa tay lên lau đi lớp mồ hôi, cũng không còn sớm nữa, nên đi chuẩn bị nấu cơm thôi.
Ngay góc bếp có một cái vại đựng các loại nguyên liệu và hai chiếc túi căng tròn đựng đầy đồ bên trong, bên cạnh còn có một chiếc sọt đựng rau đã rách bươm nữa.
Cố Nguyệt Hoài cúi người xuống tìm kiếm gì đó, bột ngô trong vại đã sắp cạn đến đáy rồi, rau trong sọt cũng không còn bao nhiêu cả, chỉ còn có hai củ khoai lang, một bắp cải trắng và vài củ khoai tây mà thôi.
Cô khựng lại một lúc rồi lại mở hai chiếc túi bên cạnh ra xem, bên trong chứa đầy bột mì.
Cố Nguyệt Hoài mím môi.
Trước khi kết hôn cô chưa từng nấu ăn cho ai, nhưng cô biết thứ mình được ăn hoàn toàn khác với những gì mà cha và các anh ăn, lúc họ húp cháo bột ngô thì cô sẽ được ăn màn thầu và bánh chẻo được làm từ bột mì.
Trong nhà họ Cố này chỉ có một mình cô mới được ăn những món đắt đỏ như thế mà thôi.
Cố Nguyệt Hoài cố gắng quên đi những chuyện đã qua, đổ một lượng lớn bột mì từ trong túi ra, hôm nay là ngày đầu tiên cô sống lại, đây là cuộc sống mới của cô nên chắc chắn phải làm một bữa ăn thật ngon để chúc mừng.
Cô trộn nước và bột mì với nhau, động tác nhanh nhẹn, thành thạo.
Cô sống một thân một mình trong suốt mười năm trời nên thường xuyên nghiên cứu các món ăn, tài nấu ăn cũng tiến bộ lên theo từng ngày, chỉ cần có nguyên liệu, cho dù đó là một đống cám bã thì cô cũng có thể làm ra được đủ các món ăn ngon.
Bên này bột vừa nhào xong đang đợi lên men thì bên kia đã vọng lại giọng nói dù rất tức giận nhưng vẫn cố kìm nén lại của Trần Nguyệt Thăng.
“Cố Nguyệt Hoài! Cô bước ra đây!”
Cố Nguyệt Hoài vớ lấy chiếc khăn lau sạch tay, sau đó lấy khoai tây ra lột vỏ, cắt sợi, ngâm nước, đợi khi chuẩn bị xong hết nguyên liệu các món rồi mới chầm chậm mở cửa bước ra ngoài.
Cô nhìn Trần Nguyệt Thăng đang đứng bên ngoài hàng rào, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Được sống lại một kiếp, người cô nóng lòng gặp thì không gặp được, nhưng hết lần này đến lần khác lại để cô gặp phải những “kẻ thủ” này.
Trần Nguyệt Thăng là một chàng thanh niên đẹp trai của thôn Đại Lao Tử, cái được gọi là gả chồng rồi thì không cần lo cái ăn cái mặc nữa là vì nhà họ Trần có hai tiểu đội trưởng sản xuất nên cuộc sống cũng khá tốt, thêm vào đó lại là gia đình lao động mẫu mực nên có cô gái chưa gả chồng nào không nhắm vào miệng thịt béo bở này chứ?
Ban đầu cô chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng có một lần Trần Nguyệt Thăng lên núi đốn củi gặp phải chó sói, lúc đó chân bị sói cắn, là anh cả của cô cõng anh ta ra khỏi núi, đây là ơn cứu mạng.
Chuyện này nếu xảy ra trong thời cổ đại thì Trần Nguyệt Thăng bắt buộc phải lấy thân báo đáp cho cô em gái của ân nhân cứu mạng.
Tổ tiên nhà cô là địa chủ, lúc còn nhỏ cô được nghe bà nội kể lại rất nhiều câu chuyện của các thiên kim tiểu thư và chàng trai nghèo, theo cô thấy anh cả cô đã cứu Trần Nguyệt Thăng thì anh ta bắt buộc phải lấy cô.
Nhưng mọi chuyện lại không thể thuận theo lòng người mãi được.
Trần Nguyệt Thăng khinh thường cô, còn cô lại mặc định vụ buôn bán “có ơn cứu mạng, dùng thân báo đáp” này, thường xuyên đến tận nhà “quấy rối” người ta, đây cũng là nguyên nhân tại sao Trần Nhân kêu gì thì cô làm nấy.
Một người mập mạp thô lỗ như cô, làm sao có thể so được với Điền Tĩnh dịu dàng kia được cơ chứ?
Trần Nguyệt Thăng nhìn Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt chán ghét, bàn tay đang để rũ bên người nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Nguyệt Hoài! Rốt cuộc Trần Nhân đã làm gì đắc tội với cô mà cô phải hãm hại em ấy như thế?”
Anh ta đang từ ngoài đồng về, còn chưa kịp đến nhà thì đã nghe người ta nói Trần Nhân bị đưa đến đại đội để phê bình và giáo dục, thậm chí phía đại đội còn tước đi quyền lao động đề giành lấy công điểm của cô ta nữa, nói đây là hình phạt dành cho việc làm tổn hại đến các đồng chí khác!
Chuyện này vừa được tung ra thì nhà họ Trần đã náo loạn lên như trời sập xuống.
“Mẹ tôi vừa biết chuyện của Tiểu Nhân là ngất đi ngay, vừa mới được đưa về nhà thôi, còn cha tôi cũng tức đến mức không đi làm được.”
“Cố Nguyệt Hoài, ban đầu anh cả cô cứu tôi, tôi rất cảm kích vì điều đó, sau đó cũng đã mang mười đồng sang đây để cảm ơn, tôi không hề nợ gì nhà cô cả nhưng sao cô cứ thích quấn lấy tôi thế? Bây giờ còn hại em gái tôi ra nông nỗi này!”
Lúc nghe hết mọi chuyện, gân cổ Trần Nguyệt Thăng nổi hết cả lên, có thể thấy anh ta không nhịn nổi nữa rồi.
Cố Nguyệt Hoài chỉ nở một nụ cười thờ ơ đáp lại.
Rốt cuộc cũng thấy được điểm khác nhau của hai kiếp rồi.
Kiếp trước vì muốn thoát khỏi cô mà Trần Nguyệt Thăng đã bảo Trần Nhân sỉ nhục cô, còn kiếp này do Trần Nhân thất bại, thẩm chí còn chịu tổn thất nghiêm trọng nên mới dẫn đến việc Trần Nguyệt Thăng tìm đến tận cửa nhà cô như lúc này.
Đúng vậy, sau khi anh cả cứu anh ta thì anh ta đã mang lương thực và tiền đến tận cửa, nhưng sau đó những thứ này đều bị anh ta dùng đủ mọi lý do để cướp về hết từ tay cô, nếu như Trần Nguyệt Thăng đã lộ ra bộ mặt chán ghét, muốn tránh còn không kịp kia ngay từ ban đầu thì cô cũng sẽ không mất liêm sỉ đến mức cả ngày dính lấy tên này, thậm chí còn phải mang tiếng “vội được lấy chồng” vang khắp làng trên xóm dưới.
Nghĩ thế Cố Nguyệt Hoài đã nghiêm túc quan sát Trần Nguyệt Thăng từ trên xuống dưới.
Hơn nữa cũng hơn mười năm cô và người này không gặp nhau rồi.
Lúc còn trẻ Trần Nguyệt Thăng cao một mét tám, gương mặt kia cũng không thể nói là đẹp trai nhưng từng góc cạnh trên mặt đều rất rõ ràng, hai hàng lông mày rậm khiến anh ta trông rất có sức sống, thêm vào đó là chiếc áo khoác quân nhân màu xanh lục khiến anh ta nổi bật hơn hẳn so với những nông dân bình thường khác, đúng thật là trông có nét quyến rũ khó nói được thành lời. ( truyện trên app T Y T )
“Đồng chí Trần, sao lại biến thành tôi hại em gái anh rồi?”
Cố Nguyệt Hoài nói xong còn đưa tay lên sờ vầng trán đang quấn băng gạc trắng của mình.
Chân mày Trần Nguyệt Thăng nhíu lại, tính cách Trần Nhân thế nào anh ta là người hiểu rõ nhất, có lẽ hôm nay cô ta nói chuyện hơi kích động rồi ra tay thế nên mới khiến con ngu Cố Nguyệt Hoài này bắt được điểm yếu.
Nhưng chỉ cần Cố Nguyệt Hoài đồng ý lên tiếng bao che cho thì đại đội cũng sẽ nể mặt anh ta mà mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.
Nghĩ đến đây cơ mặt Trần Nguyệt Thăng giật giật, miễn cưỡng nở một cười trừ: “Nguyệt Hoài, Tiểu Nhân tuổi vẫn còn nhỏ, không biết phân biệt nặng nhẹ, cô đừng chấp nhặt với nó làm gì, tôi thay em ấy xin lỗi cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho con bé.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ta, cười mà như không cười, một lúc sau mới đột nhiên đáp: “Đồng chí Trần, tôi nhỏ hơn Trần Nhân tận một tuổi cơ đấy.”
Câu nói này vừa thốt ra đã khiến mặt Trần Nguyệt Thăng cứng đờ ngay.
“Đồng chí Trần là tiểu đội trưởng của đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng tôi, cũng là một người có máu mặt trong cái thôn này, sao thế, em gái của mình phạm sai, không biết hối cải mà còn muốn ép người bị hại tha thứ cho cô ta sao?”
“Mẹ anh ngất đi, cha anh cũng không muốn đi làm à?”
“Chẳng lẽ cả gia đình nhà anh đều theo khuynh hướng chủ nghĩa tư bản, không bao giờ nhận cái sai của người nhà mình sao?”
Đang nói chuyện thì bỗng giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài đanh lại, thậm chí còn bước về sau hai bước, ánh mắt nhìn Trần Nguyệt Thăng giống như đang nhìn một thứ gì đó rất ghê tởm vậy.
Mặt Trần Nguyệt Thăng trắng bệch.
Nếu như chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì chắc chắn chức đội trưởng tiểu đội sản xuất sáu của anh ta sẽ không thể làm tiếp được nữa.
Chẳng lẽ thật sự phải vì một mình Trần Nhân mà phải kéo cả gia đình xuống vũng bùn này sao?
Cuối cùng Trần Nguyệt Thăng vẫn giữ lại được chút lý trí, chẳng mấy chốc đã phản ứng kịp thời, bình tĩnh đáp lại: “Cố Nguyệt Hoài, cô đừng đổ oan cho tôi, tôi đến đây là để xin lỗi thay Trần Nhân, còn về lỗi mà con bé phạm phải thì phía đại đội sẽ đưa ra một hình phạt công bằng nhất, đương nhiên cả gia đình tôi cũng sẽ chấp nhận điều đó. Nếu cô đã không muốn tha thứ cho con bé vậy tôi cũng không nói nhiều nữa.”
Cố Nguyệt Hoài nhún vai, quay đầu bước vào nhà.
Mặt Trần Nguyệt Thăng tối sầm lại, trong lòng lại thấy buồn bực và lấy làm lạ, nếu như anh ta biết bảo Trần Nhân dùng chiêu “giải quyết dứt khoát” này sẽ khiến Cố Nguyệt Hoài chó cùng rứt giậu thì anh ta đã tự giải quyết cho rồi, nhưng cô gái có ngôn từ sắc bén này thật sự là Cố Nguyệt Hoài sao?