Hoàng Thịnh càng cười đắc ý, anh ta cử động lưng, gạt tay Thạch Đầu ra, đứng dậy từ dưới đất.
Ngay khi đứng dậy, ánh mắt anh ta nghi ngờ nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, vừa nãy lúc cô đánh anh ta rõ ràng rất đau đớn, nhưng hiện tại trên lưng anh ta chỉ còn lại một chút cảm giác nhoi nhói thôi, gần như không đáng kể.
Chẳng lẽ cô còn biết cách đánh đặc biệt nào đó, lúc trừng phạt đau đớn không chịu nổi nhưng sau đó lại không còn cảm giác gì nữa à?
Hoàng Thịnh cẩn thận suy nghĩ một lát, nhưng không nghĩ ra được nguyên nhân gì, anh ta hơi nâng cằm, quay đầu nhìn Thạch Đầu đang sợ hãi nói: “Sao mày còn chưa cởi thắt lưng ra cho ông nữa! Ranh con, thấy gì không, bí thư chi bộ của bọn mày còn chẳng dám động vào tao nữa kia kìa!”
Anh ta vừa nói ra câu đó, Lưu Kiến Quốc đứng bên cạnh cũng cảm thấy mất mặt.
“Được rồi, tôi sẽ gọi người đến, lập tức đưa cậu ta về ngay!” Ông ấy phất tay áo, quay người rời khỏi nhà họ Bạch, ông ấy ở chỗ này lâu thêm một giây cũng cảm thấy xui xẻo, mấy chuyện phiền phức này cứ để cho Vương Phúc ôm hết đi!
Bạch Sơn và Từ Đông Mai nhìn nhau, ánh mắt hai người lóe lên, cả hai càng kính trọng lai lịch của Hoàng Thịnh nhiều hơn một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play