Lúc cô đến bệnh viện thì bắt gặp Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài đang đi ra.
Cố Nguyệt Hoài bước tới, nhìn đôi chân vẫn không thể cử động hay đi đứng của Cố Chí Phượng, cô không khỏi nhíu mày: “Cha? Anh ba? Hai người đang chuẩn bị xuất viện à? Ngày hôm qua anh cả không tới sao? Anh ấy không hề nói chuyện này với con.”
Cố Chí Phượng mỉm cười nói: “Nào có, hôm nay không phải là ngày Cố Gia kết hôn sao? Cha và anh ba của con chuẩn bị qua đó dự lễ.”
Cố Nguyệt Hoài đã hiểu, nói: “Vậy trên đường đi hai người đi chậm thôi, con sẽ không qua đâu.”
Cố Tích Hoài liếc mắt: “Biết em không rảnh rồi, được, con gái lớn rồi không cần mẹ nữa*.”
*Câu nói có nghĩa là khi con gái lớn lên, có chính kiến, ý kiến của riêng mình thì không còn hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt hay ý kiến của mẹ nữa, mẹ khó có thể làm được. kiểm soát hoặc can thiệp vào cô ấy.
Cố Nguyệt Hoài cau mày, giả vờ như không nghe thấy câu trêu chọc của Cố Tích Hoài, cô ôm đồ đi vào bệnh viện, chạy một hơi đến lầu hai, còn chưa vào phòng bệnh của Yến Thiếu Ương đã nghe thấy tiếng mắng chửi vô cùng buồn chán của Hoàng Thịnh trong phòng bệnh bên cạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play